Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng

Chương 2: Chương 2: Chương 2 : Thiên La Địa Võng Đêm Tân Hôn.




“Ta muốn hai ngươi tìm hai vật”

“Đó là gì chủ tử?” Nam nhân áo chùm đen và nữ nhân áo chùm vàng cung kính hỏi , y biết ngày này nhất định sẽ đến.

“Sinh Cửu Ngọc và Yến Tiêu Dao “

“Nó ở đâu ạ ?”

“Có sự xuất hiện trong Đông Tề Quốc . Trước tiên các ngươi hãy tìm một người ngu dốt nào đó để có thể lợi dụng y “

“Dõ chủ tử”

Rồi tên hắc y nhân đó cũng biến mất sau làn sương khói đen . Hai tên còn lại cũng phi thên tiến vào kinh thành Đông Tề Quốc trong đêm .

**

“Tố Đào , Vương gia sao còn chưa tới “ - Châu Yến Tử Đăng vén khăn chùm đầu màu đỏ lên nói với nha hoàn bên cạnh.

“Á , tiểu thư cô không được vén khăn lên “ - Tố Đào gấp rút nói.

Tố Đào là nha hoàn trong phủ Châu bộ thượng thư là nha hoàn theo chân Châu Yến Tử Đăng từ nhỏ . Châu Yến Tử Đăng là nhị tiểu thư của Châu phủ ,nói là thiên kim nhị tiểu thư nhưng mà chỉ là con của tiểu thiếp . Bị hành hạ bở Đại phu nhân và Đại tiểu thư Châu Phương Tử Đăng từ bé.

“Hắn ta lâu vào vậy , thật tức chết mà ta đang định để hắn muốn động phòng không được chết không xong đây” - Châu Yến Tử Đăng gác một lên giường nói rồi nhìn 'thiên la địa võng' đã chuẩn bị trước cửa phòng bên trên sà ngang là chậu nước.

“Tiểu thư , như vậy có vẻ không ổn đâu . Nhỡ Lão gia và Đại phu nhân trách phạt thì ... “ - Tố Đào ngập ngừng nói run rẩy .

“Kệ đi... Ta không quan tâm “ - Nàng sắn ống tay áo lòe xòe lên .

Xoạt ~

Bên ngoài một bóng dáng trường bào vàng đang phi thân tới cửa phòng thì bị thị vệ Kim Phong kề kiếm lên cổ chặn lại. Còn đằng sau là Mạc Hải San nhàn nhạ đi tới thở dài .

“Không ngờ là thị vệ phủ Bát đệ đến cả bổn vương cũng không tha nga ~ “ - Nam nhân trường bào vàng cười khẩy nói.

“Thật đúng là cớ sao vương huynh tới đây chi để Kim Phong nhà đệ bắt được vậy ? “ - Mạc Hải San phủi phủi tay để cho Kim Phong buông kiếm xuống.

“Ta đến cướp nàng ấy “ - Mạc Hồng Lăng không khách khí .

“Nàng ấy hiện đã là vương phi của bản vương rồi , huynh không thể cướp nàng ấy thoát khỏi tay đệ được đâu “ - Mạc Hải San giễu cợt nói.

“Thứ gì của bản vương thì vẫn mãi của bản vương không thể ai cướp được “ - Mạc Hồng Lăng tức giận nã một quyền xang bức tượng đá bên cảnh làm cho nó nổ tung .

Còn bên trong dường như đã nghe được động tĩnh bên ngoài . Châu Yến Tử Đăng thích thú lên giọng nói vọng ra ngoài :

“Chồng ơi ... Phu quân vô đây nhanh nào “

Câu nói khiến cho Tố Đào khó hiểu bất giác hỏi :

“Chồng là cái gì ?”

“À ! Chồng nghĩa là phu quân đó . Còn từ gì nữa nhờ ?” - Nàng giải thích rồi lại nghĩ .

“Tướng công! . . .” Châu Yến Tử Đăng than thở nhẹ, không đúng, là thanh âm điệu đà, mềm mại phát ra từ bên trong. Mềm mại đến mức chính tay nàng cũng nổi hết da gà da vịt .

Lúc đó, lại thành công khiến Mạc Hải Sa muốn rừ bỏ chuyện ngoài này vừa mới muốn bước chân vào ngưng lại. Sau một khắc, hắn lại đem bước chân bước ra, đôi mắt tựa hoa đào hiện lên một vòng quái dị.

“Vương phi của bổn vương đang gọi ~ Kim Phong hầu Đại vương huynh nga . Ta đi động phòng đây “ - Hắn vừa nói vừa để lại nụ cười ma mị .

“Tướng… công, là chàng sao? Tại sao lâu như thế mới đến, thiếp đã chờ rất lâu rồi.” - Châu Yến Tử Đăng tiếp tục nũng nịu.

Ông trời a, cái này là nàng xem xét mấy ngày bên ngoài thanh lâu học được.

Chỉ là. . .

Nàng muốn hộc máu chết, nàng dám thề với trời, nàng gọi như thế, tuyệt đối không phải đang gọi xuân, cũng tuyệt đối không phải đang quyến rũ hắn tới.

Đương nhiên, là có dự định khác.

“Oppa ... Honey ... Cục cưng ... Ông xã ... Cún con ...Chồng yêu ... Tướng công ... “

“Nàng gọi Bổn Vương là tướng công?” - Mạc Hải Sa chau lông mày.

“Đúng thế nha. Thành thân cũng xong, ngươi không phải chính là tướng công của ta sao? Hì hì. Nếu ngài không thích gọi tướng công, ta cũng có thể gọi là Bảo bối “

“. . .” Gương mặt mỹ nghệ Mạc Hải Sa biểu hiện hơi cứng đờ.

Bình thường hắn luôn luôn mang thần sắc bình tĩnh, nay có chút dấu hiệu khác thường.

“Bảo bối, chúng ta rượu giao bôi còn chưa có uống.”

Mạc Hải Sa quét qua hai ly rượu nhạt trên bàn, mắt sáng lạnh lùng - “Nàng ra đây đi”

“Không được ta đang đau hết cả chân nè “

“Cứ ra đây “

“Không được mà ta đang vẫn chùm khăn “ - Nàng cứng đầu không chịu ra.

“Tố Đào , ngươi lui ra đi “ - Cuối cùng hắn phải gọi Tú Đào lui ra .

“Nô tì ạ ...” - Tố Đào giật nảy nhìn Châu Yến Tử Đăng rồi nhìn hắn .

“Ừm lui đi “ - Hắn nói lại lần nữa.

“Dạ vâng . Vương gia “ - Tố Đào lững thững bước qua những sợi chỉ mỏng của 'thiên lai địa võng” của Châu Yến Tử Đăng bày ra .

Khi Tố Đào đi khỏi hắn liền phi thân bay qua những đám chỉ kia rồi đè ngửa nàng xuống giường .

Thân thể Châu Yến Tử Đăng cứng đờ.

Chiêu cho uống rượu giao bôi cũng không có phát huy tác dụng? Phải thay cái biện pháp khác. . .

Nàng sau đó, dưới khăn hỷ đỏ nâng trán - “Bảo bối, hôm nay thân thể không thoải mái. Là phát sốt phát ban, chỉ sợ giúp không được Vương Gia động phòng được mỹ mãn.”

“Bổn Vương không ngại.”

“Ừm, còn có, trên mặt Yến Tử còn có mụn. Hình như đại phu nói là dị ứng , sợ để phu quân nhìn, ảnh hưởng tình thú của phu quân.”

Lại nói không ngại?!

Nếu hắn không ngại thì cũng là nàng chú ý được không? Lại nói, nàng cũng đã nói nhiều như vậy, ngay thẳng như vậy, cứ coi như kẻ ngớ ngẩn cũng có thể nghe ra nàng ý gì nha, ý nói là nàng không muốn động phòng!

Thế nhưng hết lần này tới lần khác. . .

“Biết thay Bổn Vương suy nghĩ như thế, vậy đêm nay Bổn Vương lại càng nên hảo hảo yêu nàng thật tốt mới đúng.” Mạc Hải Sa bỗng nhiên trở nên rất kiên nhẫn.

“Hảo hảo yêu?” Châu Yến Tử Đăng khóe miệng giật một cái, hoài nghi mình có phải hay không nghe lầm, nhưng ngẫm nghĩ, lại cứng rắn đem những lời mắng chửi thô tục đến cổ họng nuốt trở về.

Tiếp tục nhẹ giọng thì thầm, gắt giọng:

“Nhưng nhưng mà. . . bà dì của ta tới rồi !!!.”

“Bà dì ?” - Hắn ngơ ngác.

“À ... Là kinh nguyệt “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.