Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi

Chương 15: Chương 15: Bộc phát




Editor: Puck - Diễn đàn

Vừa trở về, Tôn Hiểu Mỹ liền trực tiếp ném mấy thứ lên giường gạch, ngồi ở bên giường đất hờn dỗi.

“Sao vậy?” Tô Mặc Nhiên bưng tách trà đi tới hỏi, lúc đi mặt mũi còn tràn đầy hưng phấn, tại sao trở về lại có dáng vẻ này, xảy ra chuyện lớn gì?

Tôn Hiểu Mỹ liếc nhìn Tô Mặc Nhiên, muốn nói lại thôi.

“Nếu không tiện nói, thì đừng nói.” Cô cũng không phải người bát quái, chuyện của người ta cô cũng không cần phải biết rõ.

“Sớm muộn gì cũng sẽ biết.”

“Thật quá đáng, Tống Khai Minh thật sự không phải đồ tốt gì.” Tôn Hiểu Mỹ vỗ giường đất một phát cắn răng nghiến lợi nói, cô thật sự không nghĩ tới bình thường Tống Khai Minh chó hình người, sau lưng lại là kẻ vong ân phụ nghĩa không như heo chó.

“Tống Khai Minh người ta chọc giận chị như thế nào rồi.” Tôn Hiểu Mỹ vẫn không quá thích Tống Khai Minh, hỏi cô ấy nguyên nhân vì sao cô ấy cũng không nói ra, chỉ nói là cảm giác, chỉ vì e ngại là ông xã của bạn thân nên bình thường vẫn khuôn mặt tươi cười đối xử, hôn nay là như thế nào…

“Em không biết, lần này chị đi Vương gia truân bên cạnh nghe nói… Nghe nói…” Tôn Hiểu Mỹ ấp úng không biết nên nói như thế nào, đây dù sao cũng không phải chuyện tốt gì, nếu như Liễu Nghiên Vũ biết được, còn không biết sẽ như thế nào.

“Nghe nói cái gì.” Tô Mặc Nhiên hơi tò mò, Tống Khai Minh rốt cuộc làm cái gì, chọc cho Tôn Hiểu Mỹ tức giận như vậy. di1enda4nle3qu21ydo0n

Tôn Hiểu Mỹ suy nghĩ một chút cũng không cố kỵ được nhiều, “Nghe nói lần trước Tống Khai Minh trở về vốn không phải bởi vì mẹ anh ta sinh bệnh nặng mà là trở về tiếp phụ nữ, trước kia anh ta có một người phụ nữ thanh mai trúc mã, quan hệ của cha mẹ hai nhà cũng rất tốt, sau đó bởi vì cha người phụ nữ kia thất bại trong tranh đấu quyền lợi bị miễn chức, anh ta và người phụ nữ kia mới không thể hạ phóng đến cùng một chỗ, sau đó liền cắt đứt liên lạc. Hiện giờ cha người phụ nữ kia phục hồi nguyên chức lập tức điều con gái về trong thành, người phụ nữ kia còn nhớ mãi tình cũ không quên, muốn cha mình điều cả Tống Khai Minh về, cha cô ta đồng ý, điều kiện chính là anh ta phải ly hôn rồi kết hôn với con gái ông ta.”

Tôn Hiểu Mỹ không thoải mái trong lòng lại không dám nói với Liễu Nghiên Vũ, dù sao Mặc Nhiên cũng không phải người lắm mồm liền nói toàn bộ một hơi giấu trong lòng ra. Tình tiết máu chó đến cỡ nào, thì ra nghệ thuật thật sự phát nguồn từ cuộc sống.

Tô Mặc Nhiên nghe cũng không cảm thấy kỳ quái, kiếp trước trong lịch sử về lên núi xuống nông thôn có miêu tả chuyện này. Hai người khi là thanh niên trí thức có tình cảm mà kết hôn, sau đó vì một bên có thể được điều về thành quả quyết ly hôn với bên kia. Còn có đáng xấu hổ hơn, một vài thanh niên trí thức không muốn ăn khổ liền kết hôn với đồng hương địa phương, về sau có thể được điều về thành liền ghét bỏ người ta là người vợ hoặc người chồng nông thôn mà trực tiếp yêu cầu ly hôn, hoặc dứt khoát không lĩnh giấy chứng nhận, mà người làng quê bình thường cho rằng làm nghi thức rồi ăn uống rượu mừng rồi coi như đã kết hôn mà không lĩnh giấy chứng nhận cũng không sao.

Bình thường nhìn Tống Khai Minh người còn không tệ, đối xử với Liễu Nghiên Vũ còn rất tốt, không giống với dáng vẻ còn nhớ mãi tình cũ không quên.

Rầm…

Tôn Hiểu Mỹ vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng vang thật lớn, Liễu Nghiên Vũ đứng ngơ ngác ở đó, đồ trên tay rơi trên mặt đất, tán lạc đầy đất…

“Nghiên Vũ, cậu… Cậu nghe được rồi?” Tôn Hiểu Mỹ xoay người có phần không dám tin nhìn cô ấy, còn định tìm cơ hội như thế nào đó từ từ nói cho cô ấy biết, hiện giờ phải làm sao. Dieễn ddàn lee quiy đôn

“Hiểu Mỹ, cậu nói… Đều là thật?” Vẻ mặt Liễu Nghiên Vũ ngây ngốc nhìn Tôn Hiểu Mỹ hỏi, không thể tin ông xã thường ngày săn sóc chú ý bảo sao nghe vậy lại phản bội mình.

“Tớ còn có thể lừa cậu sao? Tớ chính tai nghe thanh niên trí thức ở Vương gia truân sát vách nói, thanh niên trí thức đó cũng là người Bắc Kinh, còn có quan hệ thân thích với nhà Tống Khai Minh, khoảng thời gian trước anh ta cũng trở về Bắc kinh, tận mắt nhìn thấy Tống Khai Minh và người phụ nữ kia ở chung một chỗ, Nghiên Vũ…” Tôn Hiểu Mỹ thấy dáng vẻ này của cô ấy cũng biết nhất thời cô ấy khẳng định không tiếp nhận nổi.

Không đợi Tôn Hiểu Mỹ nói xong, Liễu Nghiên Vũ lập tức đảo mắt một vòng té xỉu trên đất.

Tô Mặc Nhiên vội vàng giúp đỡ Tôn Hiểu Mỹ cùng nhau đỡ Liễu Nghiên Vũ lên giường gạch nằm xuống, Tô Mặc Nhiên càng không ngừng ấn huyệt nhân trung của Liễu Nghiên Vũ ý đồ gọi tỉnh cô ấy.

“Nghiên Vũ, Nghiên Vũ, cậu cần phải chịu đựng, vì Trần Thế Mỹ đó không đáng giá, Nghiên Vũ.” Tôn Hiểu Mỹ vẫn không ngừng gọi.

Haizzz, chị đừng kích thích chị ấy như vậy được không?

“Chị Hiểu Mỹ, đừng nói nữa… Để chị Nghiên Vũ yên tĩnh một chút.” Tô Mặc Nhiên thấy Liễu Nghiên Vũ khẽ tỉnh lại lập tức ngắt lời Tôn Hiểu Mỹ, đừng vì khó khăn lắm mới tỉnh, lại một lần kích thích mà ngất đi.

“Nghiên Vũ, Nghiên Vũ, cậu cũng đừng dọa tớ.”

“Chị Nghiên Vũ, chị cảm thấy như thế nào?” Tô Mặc Nhiên hỏi.

“Chị không sao, cám ơn em, hai người đi ra ngoài đi, để cho tôi yên lặng một chút.” Liễu Nghiên Vũ yếu đuối nói.

Tôn Hiểu Mỹ nằm ở đầu giường còn định nói tiếp gì đó, Tô Mặc Nhiên lập tức lôi cô ấy ra ngoài, lúc này vẫn lưu lại cho người trong cuộc một không gian riêng tư thì tốt hơn, thanh quan khó quản việc nhà, người ngoài không tiện nhúng tay. Sau khi đi ra không lâu, bên trong phòng truyền tới một trận tiếng nghẹn ngào đè nén.

“Khốn kiếp, chị đi tìm tên súc sinh kia tính sổ.” Nói xong, Tôn Hiểu Mỹ sải bước chạy ra ngoài.

“Chị Hiểu Mỹ chị Hiểu Mỹ.” Tôn Hiểu Mỹ đi như một trận gió, cô muốn cản cũng cản không được, còn không biết thái độ của Tống Khai Minh là gì, hiện giờ náo thật sự lớn được không?

Thôi, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, mặc cho số phận thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.