Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 16: Chương 16: Quất tiện nhân




Sau khi thị tỳ Trương thị ra cửa chạy một vòng, ở bên tai chủ tử nhẹ giọng đáp: “Trong viện chỉ có một nô tỳ quét dọn, cách xa không có gì đáng ngại, nô tỳ đã gọi nàng đi tưới hoa.”

Chỉ vì câu hét to của Tam nương mà mời người ta rời nội viện thật sự quá gây chú ý, giờ phút này mọi người đang nói chuyện ở chính phòng, để nô tỳ vừa mới mua được sau khi đến vùng biên cương xử lý thì thỏa đáng hơn.

“Ừ, rất tốt.” Sau khi buông xuống tảng đá lớn trong lòng, Trương thị không khỏi hung hăng trợn mắt nhìn nữ nhi, dạy bảo: “Lan Nương phải cẩn trọng lời nói.”

“Con nói không sai mà.” Thôi Uyển Lan quật cường ngước đầu, “Đường đường là lang quân nhà đại tướng quân Hoài Hóa, tương lai nhất định là đại tướng quân uy phong lừng lẫy, có điểm nào không như ý?

“Sao tỷ tỷ không hài lòng với người phu quân như thế? Còn phải ngại chính mình liễu yếu đào tơ không xứng với huynh ấy nữa ấy.” Uyển Như cười khổ nâng khăn che miệng, lại giương mắt nhìn kế mẫu tiếp tục than thở, “Cố tình đồ cưới lại ít gần như khó coi, thật là, rõ là. . . . . . Aizz!”

Nếu đã nói đến vấn đề chính, làm sao Uyển Như cho phép kế muội chen miệng vào chuyển sang đề tài khác chứ? Suy nghĩ đòi lại đồ cưới của mẹ sẽ không dao động mặc cho gió táp mưa sa!

“Ta thương con nhưng thật sự xin lỗi con! Nếu không phải cha con làm việc xảy ra chuyện không may, cũng sẽ không khó khăn đến tình cảnh như thế, Văn Khang cũng không có tiền đồ, văn võ đều kém, sính lễ không đủ ai chịu gả cho hắn? Còn phải chuẩn bị các loại phí dụng cho hắn. . . . . .” Trương thị tiến lên hai bước ngồi vào bên cạnh Uyển Như, ôm cổ nàng bắt đầu khóc lóc kể lể khó khăn trong nhà.

Quở trách từ cha ruột nàng đến ca ca ruột, giống như tiền trong nhà đều xài ở trên người hai người này, trong lời nói không hề đề cập tới chuyện biệt viện trong kinh, giống như lúc trước Uyển Như chưa từng hỏi tới.

Uyển Như bị kế mẫu béo ụt ịt ôm gắt gao, không thể làm gì ngửi mùi đàn hương nồng nặc trên người bà ta, từng trận ghê tởm, như muốn đẩy ra nhưng không được, đáng hận giá trị sức mạnh quân sự quá thấp!

“Mẫu thân, con không thở được. . . . . .” Quả thật Uyển Như hoài nghi đối phương oán hận trong lòng muốn kìm chết nàng.

Kể khổ bên trong, Uyển Như không tự chủ được nhớ lại đêm Tiếu Dương tỉnh lại từ trong hôn mê, theo bản năng đá một cước làm mình rơi xuống đất -- công phu này, sau này nhất định phải tìm cơ hội học mới được!

Trương thị giống như không nghe thấy lời này của nàng, tiếp tục lải nhải, Uyển Như cắn răng duỗi tay ra ôm lấy đối phương, sau đó đặt đầu ở đầu vai kế mẫu rồi bắt đầu khóc rống lên.

“Mẫu thân, con hận tại sao mẹ con bỏ con và ca ca mà buông tay rời đi! Bà là huyện chủ con vợ cả Bình Nhạc quận vương! Nếu mẹ con còn tại thế, Thiên gia cũng sẽ không giáng chức cha tới chỗ này! Nếu mẹ con còn tại thế, con cũng sẽ không đáng thương đến nỗi ngay cả một phần đồ cưới cũng không lấy ra được!”

Nàng vừa khóc lóc kể lể vừa dùng lực nện vào sau lưng Trương thị, trâm trên búi tóc cũng không ngừng cọ đâm vào mặt đối phương.

“Đừng khóc, đừng khóc, rồi tất cả sẽ tốt.” Trương thị băn khoăn nịnh bợ Tiếu gia nên bất đắc dĩ phải khuyên nhủ, cảm giác trên mặt và sau lưng mình đều rất đau, từng câu chất vất này như đâm thẳng vào trong lòng người, dù sao bà ta cũng chỉ là kế thất, nàng lại mang danh tiếng huyện chủ của mẹ ruột ra đè người, cuối cùng trở lại đề tài quan trọng đó là -- đồ cưới, đồ cưới của mẹ ta đâu?

Còn thiếu chút nữa không dứt khoát khỏi: Biệt viện trong kinh thành là đồ cưới của mẹ ta sao không trả lại cho ta và ca ca, bao lâu mới trả lại?

Không phải Uyển Như không hỏi xin, mà là còn chưa chuẩn bị xong toàn bộ.

Đầu tiên, kế mẫu cũng là mẫu thân, ép quá chính là không vâng lời, phạm vào tội bất hiếu trong mười tội lớn nhất, chuyện này hơn phân nửa trong lòng phụ thân cũng biết, không thật sự mạnh sẽ không tới; tiếp theo, vị trí cất đồ cưới phong phú là nàng nghe người làm đã bị đuổi ra khỏi nhà nói ở kiếp trước, hôm nay còn chưa chân chính đi chứng thật, chỉ có thể lừa gạt Trương thị; mấu chốt nhất là, nàng và ca ca vẫn không thể đặt quan hệ với Bình Nhạc Quận Vương, không chiếm được danh sách đồ cưới năm đó.

Đòi nợ cũng phải có giấy nợ! Không có giấy nợ cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào nhân phẩm của đối phương, nghĩ tới đây hận ý trong lòng Uyển Như càng sâu, càng dùng sức đánh sau lưng Trương thị.

Bởi vì, đời trước, nàng và ca ca đến bóng dáng đồ cưới cũng không thấy! Đời này, Trương thị cũng không tính toán trả lại đồ cho chủ.

Mặc dù Bình Nhạc Quận Vương chỉ là đường huynh của kim thượng, không tính là quyền cao chức trọng, nhưng dầu gì ông cũng là Quận Vương, hơn nữa còn quận vương sợ vợ, ông chỉ có một dòng chính nữ vả lại không có con trai trưởng, hôm nay thừa kế tước vị chỉ là con trai của thiếp.

Có thể nghĩ, năm đó lúc bà ngoại Uyển Như còn tại thế đã đặt mua đồ cưới cho nữ nhi mình phong phú thế nào.

“Hu hu, mẫu thân, con rất nhớ mẹ con. . . . . .” Uyển Như càng nghĩ càng bi phẫn, không khỏi chân chính rơi lệ.

Nếu như mẹ còn sống, nàng sẽ không ăn nhiều đau khổ như vậy? Đời này vừa lại không cần chừng tính toán, lo lắng đề phòng? Nói không chừng cũng như Thôi Uyển Lan không tim không phổi trải qua đơn thuần mà vui vẻ.

Nàng vừa mới nghĩ đến Thôi Uyển Lan, người muội muội sau nửa ngày xem kịch rốt cuộc cũng không phục lại tinh thần, mặc dù vẫn nghi ngờ tại sao tỷ tỷ và mẫu thân lại phải ôm nhau khóc, nhưng cũng nhìn thấu động tác Uyển Như vỗ lưng thật sự là dùng sức quá ác, động cơ không tốt.

“Ngươi đang làm cái gì, mau buông ra!” Nàng ta chạy đến trước mặt hai người, dùng sức lôi kéo, rốt cuộc phá vỡ trạng thái giằng co.

Đã sớm kìm nén đến bực mình Uyển Như thở ra một hơi, lau chùi nước mắt ngồi thẳng, sau đó lại giơ tay lên cực kỳ tao nhã sửa sang lại tóc tai, lúc này mới chậm rãi trả lời: “Muội không cần phải hiểu, nữ nhi đã xuất giá khi lại mặt ôm mẫu thân khóc lóc là chuyện bình thường.”

“Ngươi gả cho người xuất sắc như thế, còn có gì cần khóc lóc kể lể hay sao?” Thôi Uyển Lan bắt bẻ chỉ trích Uyển Như một trận, vừa tràn đầy thèm thuồng thở dài nói, “Đại tướng quân phu nhân, mặc kệ là nhất phẩm quốc phu nhân, hay nhị phẩm, tam phẩm quận phu nhân --”

“Uyển Lan! Mặc kệ là Tướng quân phu nhân gì đều không liên quan đến con!” Trương thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vỗ lên bàn làm bàn tay đau đớn.

Mà Uyển Như thì không nói gì: đồ mình muốn chỉ là đồ cưới, đề tài vòng tới vòng lui đều trở lại đề tài luẩn quẩn của kiếp trước, Thôi Uyển Lan muốn cũng chỉ là tỷ phu uy vũ tuấn lãng, cho dù nói gì cũng sẽ kéo tới trên đầu “Tướng quân phu nhân“.

Muội muội dòm ngó phu quân tỷ tỷ, chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam, cho dù là dòng chính nữ Thôi gia cũng không thể nào gả cùng một người, dù là tỷ tỷ chết muội muội cũng không thể thượng vị.

Nhưng mà, Thôi Uyển Như lập tức nghĩ tới một chuyện đáng sợ, lúc trước Tiếu Dương coi trọng muội muội, không phải mình! Dạo này, nam nhân vụng trộm với em vợ cũng không phải là không có, không được, ngàn vạn lần không thể để tiểu tiện nhân này nhặt được tiện nghi – phụ nhân trông chừng phu quân hôn mê bất tỉnh không xa không rời chính là ta!

“Muốn làm Tướng quân phu nhân, thì phải gả cho Giáo úy nho nhỏ, sau đó cùng hắn đi biên thùy chịu đựng, thậm chí vượt qua mấy chục năm ăn gió nằm sương ở trong chiến đấu, có lẽ sẽ thấy hoang tàn đổ nát, thây ngang khắp đồng; có lẽ không thể không tự tay làm nội trợ, thậm chí có kinh nghiệm tàn sát hàng loạt dân trong thành lúc chạy trốn. . . . . .” Uyển Như chớp mắt không nháy mắt nhìn kế muội, dùng một loại giọng nói kiên định nói các loại suy đoán.

Sau đó cất giọng hỏi ngược lại: “Ngươi làm được sao?”

Thôi Uyển Lan bị những miêu tả liên tiếp và hỏi dồn dập của nàng ép lui về sau hai bước, há miệng nhưng không nói được một câu đầy đủ, sự từng trải quyết định tiểu nương tử Uyển Như không kịp sống lâu mười năm trở nên thành thục, hoặc là nói, nàng như vậy là có thể lừa người.

“Ta có thể.” Thôi Uyển Như khẽ nghễnh đầu, trong ngữ điệu mang theo quyết tâm mặc kệ sống chết, trong mắt giống như còn mang theo một loại thần thái không nói rõ được.

Phen biểu diễn này của nàng không chỉ có kinh hãi mẹ con Trương thị, đến ngay cả thô sử nha hoàn tên là Tiểu Cúc đang tưới hoa trong sân cũng bị cả kinh thiếu chút nữa làm rơi bình nước trong tay.

Tai thính mắt tinh nàng vẫn núp ở một bên xem cuộc vui, đầu tiên là cảm khái tam nương tử nhìn rất hạnh phúc không ngờ lúc ở nhà lại bị khinh bỉ như vậy, đường đường là thiên kim Tướng phủ, nhưng lúc lại mặt còn không thể không tự mình đi đòi đồ cưới; rồi sau đó, nhìn Thôi Uyển Như vừa khóc vừa đánh kế mẫu, nàng cười không ngừng làm run tay bất tri bất giác đã tưới cho cho cây mai thêm một vũng nước.

Cuối cùng đoạn lời nói này, lại làm cho Tiểu Cúc âm thầm quyết định trong khả năng của mình nhất định phải chăm sóc thêm cho tam nương tử, đây mới thực sự là người có thể xứng với tam lang quân!

Thật không biết, ai có thể xứng với Tam Lang quân nhà nàng, khi Uyển Như vẫn còn đang bận rộn tranh giành vấn đề tài sản với kế mẫu thì Tiếu Dương cũng ở thư phòng cùng với Thôi Thứ Sử thảo luận chuyện quan trọng về đất nước.

Thôi Thứ Sử mời con rể vào thư phòng vốn muốn hàn huyên cùng hắn về khuê nữ của mình, thuận tiện đòi hỏi mấy nhân thủ trợ giúp cho công việc của mình.

Ai có thể nghĩ, nói không tới hai câu, Tiếu Dương đã trực tiếp ném ra một quả boom: “Những ngày gần đây bên Tây Nhung có dị động, theo phỏng đoán, giữa tháng sẽ có đại chiến hết sức căng thẳng.”

“Cái gì?! Sao lại như thế?” Trong nháy mắt chân Thôi Thứ Sử mềm nhũn, không phải đã ngưng chiến rồi sao? Biên quan đã gió êm sóng lặng ba năm rưỡi rồi? Sao mình vừa mới nhậm chức thì chiến tranh rồi?!

“Bởi vì thời gian trước bên kia có bão tuyết.” Tiếu Dương giải thích, “Dân tộc du mục dựa vào cây cỏ thiên nhiên nuôi dưỡng, dựa vào nuôi súc vật chăn thả, quan tâm đến mưa tuyết hơn cả người trồng trọt, trồng trọt bình thường đều giữ lương thực, nuôi chăn thả mà một khi gặp bão tuyết khắp nơi sẽ không có cách nào khác sinh tồn. Sống không nổi, cũng chỉ có thể -- tranh giành.”

“Tin tức này đã chắc chắn? Vậy, vậy như thế nào mới tốt!” Thôi Thứ Sử cũng không dự liệu được ông ta sẽ gặp được cảnh man di quấy nhiễu, nhất thời có chút hoang mang lo sợ.

“Đã chắc chắn, hôm nay trừ lại mặt, chính là đặc biệt tới báo chuyện này.” Tiếu Dương đỡ cánh tay Thôi Thứ Sử trầm giọng trấn an nói, “Nhạc phụ không cần phải kinh hoảng, chỉ cần làm chuẩn bị cho chu toàn Tây Nhung không có gì đáng sợ. Sắp tới chỉ là một bộ lạc trong đó thôi, nhiều nhất không đến năm vạn người.”

“Năm, năm vạn?!” Thôi Thứ Sử nhất thời nghĩ tới thủ hạ của mình cũng chỉ có mấy trăm có thể dùng để làm binh thủ thành, hơn nữa bọn họ đến tự chuẩn bị cung tiễn y phục lương thực cho chiến sự cũng không tinh thông, lần này, không chỉ nhũn chân, đến giọng nói cũng bắt đầu phát run.

Nhìn phản ứng của ông, Tiếu Dương len lén liếc mắt, trực tiếp đề cao âm điệu nói: “Nhạc phụ, năm vạn người này chủ yếu là do quân Tiếu gia ta tới đối phó, chuyện không liên quan đến người!”

Thôi Văn Khang đứng ở một bên nghe còn nghĩ thông suốt hơn cả cha hắn còn trước khi Tiếu tam lang nói ra miệng, ngăn ở tuyến đầu tiên tuyệt đối là thành Tiếu gia quản lý, chính mình ở phía sau, gã chỉ tới nhắc nhở để người nhạc phụ này làm tốt các loại chuẩn bị mà thôi.

Mấu chốt là chuẩn bị tâm tư, ngàn vạn đừng tự mình hù dọa mình bỏ thành mà chạy, cũng đã là thông gia rồi, Thôi gia vừa chạy chắc chắn Tiếu gia cũng không được tốt.

Chỉ là. . . . . . Thôi Văn Khang đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng giọng nói còn lớn hơn cả Tiếu Dương hỏi “Đánh giặc vậy Như Nương thì sao?! Muội ấy sẽ trở về cùng với ngươi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.