Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 15: Chương 15: Mẹ con giao chiến




Thôi Văn Khang ngồi một bên nhìn Tiếu Dương mời rượu Tạ Tuấn Dật, sắc mặt kia còn khó coi hơn cả Thôi Uyển Lan.

Theo lý, cha ngồi trên rồi đến con, con rể rồi cháu, tương ứng như vậy trong nhà thì trưởng tử mình phải ngồi bên cạnh phu thê Tiếu Dương mời rượu mới đúng, kết quả lại bị người ngoài chen vào giữa!

“Chưa nói tới cảm tạ, nhưng mà đúng là hi vọng tam lang có thể sống hạnh phúc cùng với Như Nương.” Thôi Văn Khang vừa đứng dậy nói chuyện, vừa tự cho là không để lại dấu vết nâng cánh tay phải lên thúc cùi chõ cho Tạ Tuấn Dật một cái.

Mẹ mày, đây là muội muội ta, em rể ta, ta mới là Đại Cữu Tử, ngươi chỉ là biểu ca, cần gì đến phiên người miệng lớn đoạt quyền làm chủ?

Tạ Tuấn Dật cau mày liếc hắn một cái, Thôi Văn Khang không chịu yếu thế trừng mắt ngược trở về, trong lòng cực kỳ khinh thường.

Cha thương hại gã còn bé mà mất chỗ nương tựa nên đối xử gã như con ruột, thậm chí còn thân hơn cả hắn đây, nghe nói khi Tạ Tuấn Dật đang dạo chơi ở con đường Lũng Hữu không lo chăm sóc gia đình cũng không lo thu xếp cho tốt mà cha còn đón gã về chăm sóc, nhưng cũng không nghĩ xem, hắn đây không có cha còn không có mẹ ruột! Không những thế còn có một kế mẫu lòng dạ độc ác, ai đáng thương hơn ai?

Hai người âm thầm đánh nhau nhưng cũng không vạch mặt ở thời điểm không đúng lúc này, nói đùa đôi câu rồi lại ngồi xuống tiếp tục xem ca kịch, chỉ là lần ám đấu này người khác không thể nào không phát hiện.

Tiếu Dương ngồi gần đó vốn là người tập võ nên thân thể phản ứng cực kỳ nhạy bén, đã sớm nhìn thấy động tác vụng trộm của Thôi Văn Khang, thầm nói: gia đình này quả nhiên cũng không phải thật sự hòa thuận như vẻ bề ngoài.

Nếu không, lúc trước Tiếu Húc cũng không chỉ trói một mình Thôi Văn Khang còn vị biểu đệ Tạ Tuấn Dật lại được mời ăn uống tiệc rượu, không để ý đến huynh đệ bị trói, biểu muội bị ép lập gia đình, hắn lại uống rượu ngon ăn món ngon còn rảnh rỗi xem ca múa, hôm nay còn ra vẻ nhiệt tình tới nịnh bợ. Hừ, hành vi tiểu nhân.

Ngay tại chỗ, Tiếu Dương chỉ dùng bốn chữ đã đánh giá được hành động của Tạ Tuấn.

Ngồi ở phía sau Tiếu Dương Uyển Như lại không biết chút gì đến chuyện này, chỉ âm thầm nóng lòng, cảm thấy ca ca ruột là một cái chày gỗ! Lại trả thù Tạ Tuấn Dật ở ngay trên bàn tiệc, cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi nghĩ gì là làm nấy.

Trong lòng không cam lòng cần gì phải thể hiện ra? Lúc mới vừa vào cửa Uyển Như đã cảm thấy vẻ mặt Thôi Văn Khang có chút không tự nhiên, hẳn là bị uất ức gì, lúc ấy nàng không tìm ra được thời gian rảnh nói chuyện với huynh ấy, nhưng mà cũng biết quân tử báo thù mười năm không muộn, sao ca ca lại nóng lòng nhất thời phát tiết mà không chú ý đến cánh của mình còn chưa đủ cứng chứ!

Người này, có lúc là người trong cuộc nhưng không tự biết, nhảy ra ngoài vừa nhìn mới có thể phát hiện khắp nơi là chỗ sơ hở, khi Thôi Uyển Như kéo khăn tay âm thầm oán giận tính tình ca ca quá trẻ con, tính toán sau đó tìm cơ hội chỉ điểm huynh ấy, cũng suy tính nên lấy lý do thoái thác khỏi cảnh tượng trước mặt.

Kết quả là thoáng nghĩ lại hành vi của mình, nàng nhất thời cả kinh đến chảy mồ hôi lạnh cả người.

Mấy ngày nay nóng lòng đâu chỉ một mình Thôi Văn Khang! Kể từ sau khi Tiếu Dương tỉnh lại nàng làm rất nhiều chuyện cũng hơi có vẻ nóng nảy, không, thật ra thì trận đấu với kế mẫu hôm xuất giá đó cũng trái với bình thường rồi.

Thời gian mười năm đã trải qua nhiều chuyện như vậy, giờ phút này mình và lúc chưa xuất giá dù sao vẫn không giống nhau, tâm trạng, lời nói, cử chỉ đều khác nhau, cũng không tìm về được ngây thơ thuần khiết của tuổi mười sáu được nữa.

Nghĩ tới đây Uyển Như ngẩng đầu nhìn phu quân mình theo bản năng, Tiếu Dương phát hiện tầm mắt của nàng, phát hiện vẻ mặt ái thê có chút hoảng hốt, thì cho rằng nàng còn đang đau khổ cho câu chuyện “Đạp dao nương“.

“Đừng sợ đừng sợ, cũng chỉ là một màn kịch mà thôi, ta sẽ không bắt nạt nàng như Tô lang đâu?” Tiếu Dương cười xoa tay Uyển Như, như thế trấn an mấy câu.

“Trước khi thiếp gả cho chàng, ở nhà từng nghe chút lời đồn.” Nàng lại nhìn phu quân, hơi miễn cưỡng cười một tiếng sau đó dài thở phào nhẹ nhõm, “Thật may là, cũng không phải thật sự như thế. . . . . .”

Những lời này dù chỉ thoáng qua, trong nhà từng có người không có ý tốt hù dọa mình, hơn nữa cũng hơi giải thích tại sao nàng phải vội vàng lấy lòng Tiếu Dương, hay hành vi che giấu lúc trước. Mặc kệ Tiếu Dương có sinh nghi hay không, dù sao cũng không có chỗ hại.

Đồng thời, Uyển Như còn âm thầm may mắn, cũng may Tiếu tam lang quá “sạch sẽ”, gần hai mươi rồi mà không có kinh nghiệm trong chuyện mây mưa, nếu không nhất định hắn sẽ phát giác sự khác biệt chân chính giữa cảm giác không lưu loát ở nơi đó và mình giả vờ muốn mà còn cự tuyệt.

Trước mặt mọi người nâng chén vui vẻ ăn xong, Thôi Thứ Sử kéo con rể đi thư phòng nói chuyện, Thôi Văn Khang đẩy Tạ Tuấn Dật ra cũng đi theo, Uyển Như ở bàn bên này theo lẽ thường tất nhiên phải theo mẫu thân vào phòng nói chuyện, đến muội muội Uyển Lan cũng không thể theo vào, bởi vì nàng ta còn chưa xuất giá.

Ví dụ như, Trương thị trìu mến ân cần hỏi: “Tam lang tốt với con không? Quy củ của Tiếu gia có lớn không, con có thích ứng được không?”

Uyển Như xấu hổ cúi đầu trả lời: “Chàng, chàng rất tốt, mẹ không cần lo lắng. Trên dưới Tiếu gia cũng rất tốt.”

Trên đây là đoạn đối thoại thuộc về trạng thái lý tưởng bình thường, nhưng trên thực tế, Uyển Như và kế mẫu đi vào phòng ngồi xuống, nâng ly trà lên, sau đó nhìn nhau không nói gì.

Trương thị nhớ lại hành động dịu dàng của Tiếu Dương với Thôi Uyển Như ở trên bàn tiệc, tính toán bối cảnh Tiếu gia cùng với giờ phút này phu quân đang có chuyện cầu xin đối phương, liền bắt đầu suy nghĩ có nên khách khí với nha đầu này chút hay không, tránh cho nàng mượn cơ hội trả thù.

Đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy đồ trang sức đeo trên người Uyển Như rõ ràng không phải xuất xứ từ nhà mình, ví dụ như trâm ngọc bích chạm trổ tinh xảo, mảnh kim tuyến uốn lượn kết trên trâm phượng vàng ròng, trên cổ tay còn đeo một đôi vàng khảm ngọc trắng. . . . . .

Nhìn thấy tất cả, trong lòng Trương thị chua xót không thể nói ra được, con rể này vốn là của nữ nhi mình, đáng tiếc nghe người ta nói làm lính đều thô bỉ, có chút tật xấu ăn tươi nuốt sống thích động thủ, bà ta không nỡ để Uyển Lan chịu khổ mới đẩy việc lên trên người Uyển Như.

Ai có thể nghĩ nàng lại gặp may như thế! Nghĩ như thế, bà ta cũng không còn chút hứng thú nào hàn huyên với Uyển Như, chỉ nhạc nhẽo khạc ra một câu: “Gần đây con có tốt không?

“Hồi mẫu thân, rất tốt.” Bên ngoài thì Uyển Như cười nhưng trong lòng không cười gật đầu, nội dung rất bình thường giọng điệu rất đáng ăn đòn.

Trước đó nàng cũng đang suy nghĩ xem nên đối đáp với kế mẫu thế nào, khâu lại mặt mũi đã xé rách kia, hay tiếp tục kéo lỗ hổng kia lớn hơn cho xong hết mọi chuyện?

Chờ Trương thị mở miệng, Uyển Như đột nhiên cảm thấy mình hoàn toàn không cần suy tính nhiều, đối mặt với gương mặt béo phì ung dung phúc hậu này, nghĩ tới người này kiếp trước vũ nhục miệt thị mình và ca ca đủ điều, nàng không thể nào làm con ngoan được chứ đừng nói đến lời ngon tiếng ngọt.

“Vậy thì tốt, vài ngày trước nghe nói hắn bị thương cha con rất lo lắng.” Thôi Trương thị khẽ xê dịch mông, điều chỉnh cảm xúc sau đó để xuống ly trà nghiêm mặt nói, “Chuyện này liền bỏ qua không đề cập tới nữa, tương lai lại có gì uất ức nhất định phải nói, là nữ nhi Thôi gia không có đạo lý bị người ta ức hiếp.”

Ngụ ý, nữ nhi xuất giá vẫn phải dựa vào nhà mẹ có bối cảnh mới có thể chính thức đặt chân ở nhà chồng, Thôi Uyển Như ngươi gả chỗ tốt cũng không thể một cước đá bay nhà mẹ được. Hơn nữa, dù hôm nay ngươi hăng hái, nhưng tương lai không phải không có thời điểm bị uất ức.

“Trong nhà luôn là chỗ dựa cho con ư?” Uyển Như nghe Trương thị nói giống như rất cảm động cười một tiếng, “Hiện tại con có một chuyện khó, không biết mẫu thân có thể chỉ bảo cho con được không?”

“Hả? Nói nghe một chút xem.” Trương thị chịu đựng muốn cắn răng kích động cười đáp.

“Tiếu gia phú quý hơn trong tưởng tượng của con nhiều, mẫu thân cũng nhìn thấy.” Uyển Như nói xong thì sờ trâm cài tóc, khẽ nâng nâng cổ tay phô ra trang sức hoa lệ trên người nàng, “So ra mà nói, những thứ con mang đi có vẻ đặc biệt giản dị, ngoại trừ hộp bảo thạch không thể đeo được, lại không có đồ để lấy ra.”

Câu nói ngắn ngủi này chọc cho trong mắt Trương thị muốn bốc hỏa, hộp bảo thạch kia là đồ quý của bà ta lại bị con sói trắng này cướp đi làm của riêng!

Nhưng cố tình Uyển Như vẫn còn tiếp tục ghét bỏ, tiếp tục đòi hỏi nhiều đồ hơn: “Đồ cưới cũng không có thôn trang, cửa hàng hoặc ngân phiếu, con cũng chưa từng khuyến khích. Mẫu thân, mẹ xem như thế nào cho phải?”

Như thế nào cho phải? Nếu đưa thôn trang, cửa hàng, ngân phiếu cho ngươi một phần thì thoải mái, rất khá đúng không?

Hô hấp của Trương thị chậm lại, khẽ hít một hơi sau đó thổi ra, uyển chuyển kiêm uất ức trả lời: “Như Nương à, tình huống ở trong nhà con cũng rõ ràng, đúng là thuế ruộng không nhiều. Hôm nay chỉ đành phải uất ức con. . . . . . Tương lai nếu có dư, nhất định mẹ không để con khó xử.”

Nghe lời này, trong lòng Uyển Như cười lạnh không dứt, tương lai nếu có dư thì cũng là của Thôi Uyển Lan và Thôi Văn Viên con ruột bà ta, hơn nữa, đồ cưới của mẹ ruột ta thì không nói đến một chữ? Nghĩ khá lắm!

“Đối với con mà nói hiện tại cũng chỉ là cảnh tượng bên ngoài, bên trong thấp thỏm.” Nàng lấy khăn lụa ra nhẹ nhàng lau lau mắt nhưng hoàn toàn không nhìn thấy nước mắt, dùng giọng nói vì suy nghĩ cho trong nhà uy hiếp: “Nghe nói sau khi con và tam lang thành thân cha mời người Tiếu gia bận rộn xử lý công vụ khó giải quyết, nếu là, nếu là nhị lão Tiếu gia nhìn con không vừa mắt phân phó người làm bỏ gánh không làm nữa – vậy thì như thế nào mới tốt?”

Trong nháy mắt Trương thị cũng nhớ tới ngày Thôi Uyển Như xuất giá đã nói ra rất rõ ràng: không để cho nàng hài lòng gả đi thì khi tới Tiếu gia sẽ làm người đàn bà chanh chua, làm bại hoại danh tiếng nữ nhi Thôi gia.

“Đừng vội nhắc lại chuyện cũ, hiện tại ván đã đóng thuyền rồi con có thể làm gì? Chẳng lẽ còn chê nhà hắn chưa đủ tốt? Cho dù là không vì mình suy nghĩ cũng phải suy nghĩ đến Văn Khang, tuổi của nó cũng không còn nhỏ nữa.” Trương thị nhẹ giọng khẽ hừ. Gả cũng gả rồi, giống như còn gả không tồi, bà ta cũng không tin Uyển Như còn có thể gậy ông đập lưng ông.

“Vốn cũng là người không học vấn không nghề nghiệp, muốn bị người liên lụy cũng không dễ dàng, có một số việc cố tình có trở ngại.” Uyển Như thả tay xuống lạnh giọng nói xong, nghĩ cũng biết, danh tiếng nàng hư khẳng định là có ảnh hưởng rất lớn đến đệ đệ đang ở kỳ thi và muội muội đợi gả, vốn thanh danh Thôi Văn Khang không tốt, cũng không sao khi thêm điều này.

Đã nói đến tận đây, nàng chẳng thèm tốn thời gian hao tổn tinh thần nói chuyện tào lao với kế mẫu, thẳng thắn bắt đầu đòi hỏi đồ cưới của mẹ mình: “Ta muốn cầu xin cũng không nhiều, lấy những đồ còn lại trong biệt viện kinh thành này là được, coi như chuyện này xóa bỏ.”

Trương thị còn chưa kịp nói chuyện, Thôi Uyển Lan sau khi xem xét các loại lễ vật hồi môn quý giá như gió xoáy tiến vào, nhìn chằm chằm khuôn mặt Uyển Như hâm mộ và ghen ghét không thôi.

Tiểu muội muội mặc y phục hồng đào xinh đẹp này, trong lúc bất chợt giống như phụ nhân phố phường ầm ĩ quát to: “Cái gì gọi là xóa bỏ?! Gả được chỗ tốt như vậy còn không thích, lại còn giả bộ làm như bị uất ức lớn! Ngươi không thích nhưng ta thích --”

“Thôi Uyển Lan!” Nàng ta còn chưa nói hết lời đã bị Trương thị cắt đứt, giận dữ đến mức thậm chí không lựa lời mà nói gọi đầy đủ tên của nữ nhi.

Thật quá đáng, thật sự là cưng chiều nó đến vô pháp vô thiên, cho dù lúc trước Thôi Uyển Như có nói chuyện với trưởng bối thế nào cũng là giọng điệu nhẹ nhàng, ngôn từ cũng tương đối mơ hồ, dù bị người trêu chọc cũng không quan trọng, nó thì tốt hơn, không chỉ nghe lén còn lớn giọng tuyên bố mình dòm ngó tỷ phu!

Ngộ nhỡ bị người nghe được, danh tiếng sẽ bị hủy sạch!

Trương thị mím môi phất tay để thị tỳ tâm phúc đi xem bên ngoài hành lang có người làm hay không, trong lòng mơ hồ có chút hốt hoảng, trên đời này luôn sợ điều gì sẽ gặp ngay điều đó. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.