Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng

Chương 78: Chương 78: Hồng Nhạn thư nhà




Mọi người giơ tay lên nhìn xa một chút, hình như là chỗ nhà gỗ Ôn thất lang mới vừa dọn tới ở xuất hiện chuyện, lúc này mới ở một đêm thôi mà, không thể nào nhanh như vậy đã xảy ra án mạng chứ?

Tiếu Dương nhìn nồi nước đang nấu, hình như còn chưa có chút ý gì sẽ kết muối thì đứng lên nói: “Ta đi xem một chút.”

Khi nói chuyện, mày hắn nhíu lại đến có thể kẹp chết con kiến -- không biết Ôn tử thần kia lại đang làm cái gì, quá phiền toái. Không muốn ở nhà gỗ đơn sơ tại trạm dịch, để cho gã đi phủ thứ sử lại không thích.

Ngày hôm trước đến xem phòng, Ôn thất lang bắt bẻ từ đầu đến đuôi, nếu ghét bỏ thì đừng tới, gã vẫn cứ tới.

Biết rõ thời gian này quá gấp Đóa Mộc phòng còn chưa xây dựng xong không đủ mọi người ở, Ôn tử thần lại sống chết đổ thừa muốn đi cùng phu thê Trịnh Cung Lượng tới đây, hôm qua mới hào hứng dọn nhà, không biết thế nào hôm nay lại bắt đầu kêu thảm thiết, đây không phải là càn rỡ giày vò sao?!

“Thiếp cũng đi, giống như nghe có giọng nữ tử.” Uyển Như khẽ nâng làn váy đi theo bên người Tiếu Dương.

Nàng cảm giác Liễu Y Y này kỳ quái luôn xảy ra chuyện, nói không chừng là nàng ta có vấn đề gì, trượng phu cũng không tiện nhúng tay xử lý, phải có nữ nhân mới thuận tiện.

Trong núi trừ khu nhà gỗ này ra, quân sĩ thì ở bên ngoài, mười hai người một gian, ngủ chung giường, đám người Tiếu Dương vì lý do an toàn ở vị trí trung tâm, lấy hàng rào phân chia ra trong ngoài viện, đám nô tỳ là ở phía sau cùng.

Tất cả sàn nhà nhà gỗ đều là gác trên cao, dùng để tránh trong núi rừng ẩm ướt quá nặng xâm nhập thân thể con người, ra vào cũng cần đổi giày phòng ngừa bùn đất đi vào trong nhà, cho nên, mái hiên rất rộng, ngoài phòng còn có một hành lang có thể để đổi giày, hóng mát.

Uyển Như và Tiếu Dương tới nơi, mới vừa đi tới gần bên cạnh hàng rào nhà gỗ Ôn thất lang, đã nhìn thấy gã để trần nửa thân trên lăn một vòng từ trong phòng ra, chỉ mặc tiết khố khoác một cái áo khoác đứng ở hành lang, vẻ mặt kinh hoàng.

Nhìn thấy gã y phục xốc xếch Uyển Như vội vàng nghiêng người tránh đi.

Mặc dù quân sĩ làm việc tay chân thì có cởi áo trên để trống tay làm việc, núi hoang này không có địa phương xây tường cao vây nội viện của Uyển Như và Triệu Thụy Liên lại, trong ngày thường đều nhìn thành quen, nhưng nàng lại chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng mặc tiết khố lụa mỏng gần như trong suốt còn vật đang nửa dựng lên kia chạy ra như Ôn Tử Thần.

“Có chuyện gì? Vội vàng hấp tấp như thế.” Tiếu Dương cũng vội vàng dịch một bước sang bên cạnh, thứ nhất giúp Uyển Như ngăn chặn, thứ hai lúc trước hắn đứng đối diện cửa chính nhà Ôn thất lang, mặc dù bên trong có bình phong cản trở thế nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn thấy trên đất có y phục nữ tử, cũng cần kiêng dè.

“Có con rết! Nơi này lại có con rết!” Ôn tử thần giơ chân chỉ vào bên trong nhà kêu lên, sắc mặt trắng bệch giọng điệu phát run, thậm chí còn bày ra bộ dạng muốn Tiếu Dương vọt vào giúp gã diệt côn trùng.

“. . . . . . Đệ, không ngờ đệ sợ côn trùng?” Tiếu Dương không khỏi bật cười, rừng khu Tây Nam không phải là địa giới nhiều độc trùng nhất sao, dọc theo con đường này không nhìn thấy gã nổi đóa chắc hẳn vẫn nhịn rất vất vả nhỉ?

Xem ra Ôn thất lang này bị dọa đến mơ hồ, cơ thiếp còn ở trong phòng ngủ, làm sao có thể để ngoại nam tự tiện xông vào? Lúc trước Tiếu Dương nhìn thấy có tỳ nữ đi vào giờ phút này cũng không nói gì nhiều, chờ đợi một lát sau, chỉ thấy bầu ngực già dùng cái chổi quét con rết ra ngoài.

Con rết màu nâu nhạt nhanh chóng chạy trốn, đột nhiên tiến tới bên chân Uyển Như, Tiếu Dương lườm một cái đang muốn đi lên hai bước che chở thê tử, lại thấy nàng nhẹ nhàng nâng đáy giày lên, vẻ mặt bình tĩnh đạp xuống cái “bẹp”, côn trùng sống lập tức nằm ngay đơ.

“Đây không phải là con rết chỉ là Du Diên* thôi, mặc dù đều nhiều chân, nhưng chân của nó dài hơn thân thể mềm hơn, độc tính cũng không mạnh.” Uyển Như cúi thấp đầu vừa nói vừa dời đáy giày, trên đất đã có vật thể không rõ đầy máu để Ôn thất lang chính mắt thấy cái gì gọi là “thân thể mềm hơn”.

(*Du Diên là một loài rết thường có màu xám vàng với 15 cặp chân. Ban đầu là loài bản địa vùng Địa Trung Hải, loài này đã lan ra nhiều nơi khác trên thế giới nơi nó sống trong nhà ở của con người.Nó là loài ăn côn trùng, nó ăn giết chết và ăn các arthropoda khác như côn trùng và arachnidae.)

Ôn tử thần nôn khan một tiếng, bản thân chỉnh áo nhanh chóng đi vào bên trong nhà.

Thấy gã đi lúc này Uyển Như mới ngẩng đầu lên, đúng lúc chống lại gương mặt cười như không cười của trượng phu, nàng nhất thời quẫn bách, nắm ngón tay dịch hai bước đồng thời chân phải còn có chút không được tự nhiên cọ xát trên đất.

Nhớ ngày đó cố ý bị Trương thị nuôi đến không có quy củ, nàng cũng từng đi theo sau lưng huynh trưởng chạy tán loạn khắp nơi, bắt bươm bướm, đập con thiêu thân, đạp con kiến thậm chí leo cây hái trái cây đập người là đứa bé phá hoại hoạt bát, sau đó rốt cuộc đã có kinh nghiệm hiểu được nữ nhân cần giả trang nhu nhược, thật vất vả luyện được đến trong xương cũng lộ ra hơi thở yêu kiều, lại gã đến tướng môn.

Đi theo Tiếu Dương phi ngựa, huấn luyện bắn tên, chuyến này lại vượt núi băng đèo ở trong rừng hoang dã dài mấy tháng, so với Uyển Như sống lại ngày đầu cho đến ngày nay có loại cảm giác chân chính thay da đổi thịt, không cẩn thận để lộ ra nguyên hình.

Hoàn toàn quên các nam nhân có lẽ có thể tiếp nhận một nữ nhân có thể bắn tên vào sói cứu phu, cũng không nhất định nguyện ý nhìn nàng mặt không đổi sắc đạp côn trùng còn dẫm đến rất vui, không có một chút mềm mại nhiệt tình còn gọi là nữ nhân sao?

Thật là quá thất sách rồi, đây chính là điển hình hả hê quên hình tượng! Giờ phút này kêu lên một tiếng nói “A Dương, thiếp rất sợ” không biết có kịp hay không?

Uyển Như đang yên lặng rơi lệ thì Tiếu Dương lại đưa ngón trỏ ra nhẹ nhàng gõ lên ót nàng: “Con này được gọi là Tiễn Xuyến Tử, đạp nó sẽ gặp rủi ro.”

“Hả?! Không thể nào? Nhất định là lời nói vô căn cứ.” Uyển Như tham tiền cự tuyệt tin tưởng truyền thuyết này, cầu xin thần Phật hi vọng có thể thuận lợi ra muối kiếm tiền, lại không phát hiện ở trong lúc lơ đãng đã bị Tiếu Dương lừa gạt chuyển sang vấn đề khác.

Hai phu thê đang nói chuyện, Ôn thất lang sửa sang áo xong mang vẻ mặt lúng túng đi từ từ ra ngoài, hỏi: “Trong đại phu có nữ tử không?”

“Không có.” Tiếu Dương gọn gàng linh hoạt lắc đầu, thế đạo này coi như nếp sống phóng khoáng như thế nào đi nữa cũng không thấy được mấy nữ tử hành y, cho dù là có cũng không có người nguyện ý đi theo đến địa khu Tây Nam.

Uyển Như cũng mang theo mấy vú già hiểu chút y thuật, thậm chí ngay cả bà đỡ đẻ cũng chuẩn bị sẵn, nàng suy đoán là thân thể Liễu Y Y có gì đó khó chịu, hoàn toàn có thể cách rèm cửa bắt mạch, không chút nào có ý chủ động cống hiến nô tỳ đắc lực nhà mình.

Chờ tìm người gọi đại phu lại trải qua hỏi nô tỳ, mọi người mới biết vì sao Ôn thất lang lúng túng đỏ mặt lên.

Thì ra là lúc sáng sớm gã đứng dậy cầm y phục giũ ra một Tiễn Xuyến Tử, sau đó sợ hãi kêu tay run lên hất con côn trùng nhỏ kia rơi trên ngực Liễu Y Y, đúng lúc ấy nàng ta đang lõa thể trên giường bày ra tư thế hấp dẫn, con côn trùng bị hất lên thuận thế khẽ cắn. . . . . .

Tiễn Xuyến Tử có độc, bị nó ghim sẽ sưng đỏ thậm chí còn mọc mụn nước, đấng mày râu bị cắn trên đùi đều sẽ cảm giác đau đớn vô cùng, hơn nữa Liễu Y Y trúng chiêu còn là ngực nơi mềm nhất, đây cũng là nguyên do vì sao mọi người nghe được nam nữ đồng thời kêu lên.

“May mắn không phải con rết, bị độc trùng tầm thường này cắn không tính là nghiêm trọng, uống thuốc cùng với bôi bên ngoài sẽ khỏi.” Đại phu trung niên nói xong thì cáo lui, vốn là thường dùng thuốc, uống thuốc tự có học đồ đi nấu, thuốc bôi thì làm xong sẽ cho người ta đưa tới một bình.

“Hai người này thật đúng là. . . . . . Tuyệt phối.” Uyển Như nhìn Ôn thất lang vội đi xức thuốc cho ái thiếp, không nhịn được bưng miệng cười, rất không thục nữ hả hê.

“Cho hắn thảo dược phòng muỗi lại không muốn dùng, còn hun cái gì mà hương Canaan, muốn phong nhã cũng phải chọn địa điểm chứ?” Tiếu Dương cũng bĩu môi cười một tiếng, sau đó lại kéo tay Uyển Như cùng nhau đi hướng chân núi tới xưởng nhỏ đang nấu muối, “Không phải nói cái gì mà nồi nào úp vung nấy sao, bọn họ tuyệt phối, hai ta cũng vậy.”

Không đợi hai người bọn họ đi trở về, ở xưởng đột nhiên ồn ào một trận, không cần cẩn thận phân biệt cũng biết đó là tiếng hoan hô của mọi người.

“Thật sự được rồi?!” Uyển Như nghe quân sĩ bên kia hân hoan kích động cười to, không khỏi cũng vỗ tay vui vẻ, “Thật tốt quá, có thể kiếm tiền rồi!”

Dùng muối mình nấu đổi bạc và dược liệu của bộ lạc Lộ Lộc, tinh luyện, bào chế sau đó phái người chở về Trung Nguyên buôn bán, mua bán không vốn hoàn mỹ bực này thật đúng là chuyện vui trên trời rớt xuống.

“Nào có đơn giản như vậy. Có thể nấu ra muối là bởi vì tìm đúng địa phương, nước chát không thành vấn đề, trên thực tế, hầm muối cũng là phiền toái nhất trong tất cả phương pháp khai thác muối.” Tiếu Dương không khỏi lắc đầu cười một tiếng, “Cõi đời này làm sao có thể có chân chính mua bán không vốn? Cho dù là củi đốt không cần bỏ ra tiền, nhân lực cũng coi là tiền vốn.”

“Phiền toái thế sao?” Không phải là múc nước chát ra ngoài nấu lên là có thể ra hạt muối sao.

“Lần này trực tiếp nung nấu chỉ vì xem thử rốt cuộc nước chát có đúng hay không, như vậy ra muối cần rất nhiều củi đốt, không chỉ có tốn thời gian hao tổn của cải này muối vẫn có trộn lẫn tạp chất, vị cũng không khác biệt lớn với muối mỏ cũng hơi đắng. Nếu như thật sự muốn kiếm tiền còn phải tiêu chuẩn hóa sản xuất.” Tiếu Dương giải thích đơn giản với thê tử sau đó đi đến bên mỏ muối.

Thợ phụ tá bắt đầu ra lệnh, ra lệnh cho binh sĩ thủ hạ ở bên ngoài huấn luyện thay phiên làm việc tay chân.

Đầu tiên là đào cái giếng sâu dùng xe trâu kéo bánh xe ống trúc lên xuống, dễ dàng cho ra nhiều nước chát trong thời gian dài hơn; rồi sau đó sửa sang lại ra sân phơi nắng, sau này trước khi chế biến dùng rơm rạ hút lấy nước muối rồi dựa vào nhiệt độ mặt trời cho bốc hơi nước dư thừa.

Quan trọng nhất là, Tiếu Dương để thợ hao phí thời gian một tuần nghiên cứu ra một loại “công nghệ Đề Tương”, đây vốn là bí mật không truyền của xưởng chế muối, Uyển Như mang theo người cũng không phải là toàn năng không rõ lắm cửa phân đoạn này, thế nhưng hắn lại nói mình từng thấy qua quá trình thao tác chỉ là không biết dùng tỷ lệ tài liệu mà thôi.

Cho nên, ở dưới sự chỉ điểm của Tiếu Dương, khi nấu nước chát sôi sùng sục xuất hiện một ít muối và tạp chất lơ lửng thì đám thợ không còn là người nhân công chỉ dùng sức vớt tạp chất trôi lơ lửng vứt sạch, mà là trải qua nhiều phen nếm thử sau đó theo như tỷ lệ đậu nành - đậu nành hạ nồi hút lấy tạp chất.

Tất cả mọi người không rõ thứ bị đậu nành hút đi là cái gì, nhưng sau Đề Tương thì nước chát rõ ràng trở nên trong suốt hơn, khi nấu ra hạt muối, vớt ra đựng trong nồi lại dùng nước Đề Tương nồng loại trừ tạp chất, lúc này mới xuất hiện muối ăn trắng chân chính dùng trong mua bán giá cao.

Một loạt quá trình này tương đối thần kỳ tựa như ảo thuật, mà nước chát nồng còn lại trong chế muối được dùng để chế ra thức ăn ngon.

Làm đậu nành cộng nước để thành tương, có thể dùng để chế muối, lọc ra bã đậu có thể thêm bột kiều mạch làm bánh rán, sữa đậu nành cũng có thể trực tiếp uống, sữa đậu nành sau khi đun sôi trong lúc chế muối nếu còn dư lại là được ngưng kết thành đậu phụ trắng noãn trơn mềm, vào miệng tan ra còn mang theo vị mặn, hơn nữa vừng màu đen, hành lá màu xanh cắt nhỏ hòa lẫn cùng với nước sốt đặc biệt ngon miệng.

Vì tiết kiệm được lương thực, chuyên chú sản xuất, khi ăn đậu phụ cũng không chế luyện quá nhiều, ngày hôm trước Tiếu Dương mới vừa nghiêm nghị ngăn Ôn thất lang lại muốn yêu cầu “dùng của công cho việc tư” thỏa mãn ham mê ăn uống, rồi sau đó bản thân lại lặng lẽ cho người ta một lon tào phớ dùng hộp đựng trở về nhà giống như hiến vật quý cho Uyển Như uống.

“Nhanh ăn, bị Ôn Tiểu Thất nhìn thấy hắn sẽ giậm chân.” Tiếu Dương vừa thúc giục Uyển Như, bản thân cũng nhanh chóng ăn, trên mặt còn mang theo nụ cười thỏa mãn.

“Thiệt là, ăn chén đồ cũng làm như trộm, cũng không phải là đồ gì không được, những vật này chất đầy muốn bao nhiêu có bấy nhiêu cần gì ở nơi này dấu diếm chọc người ngại.” Sau khi Uyển Như nói xong cũng nâng muỗng ăn một miếng, đồng thời còn cười nhẹ đập trượng phu hai quyền.

Nàng không khỏi có chút hoài nghi, có lẽ, là bởi vì Liễu Y Y bị thương nơi bất nhã gần đây xấu hổ không có ra cửa, doanh trại thiếu người làm ầm ĩ ngược lại không có ý gì, mà phu quân mình thì đặc biệt đi xem biểu đệ hắn uất ức hoặc vẻ mặt kìm nén, dùng để chọc cười.

“Kẻ trộm cũng có niềm vui của kẻ trộm, ha ha.” Tiếu Dương hắng giọng cười một tiếng, rất là hả hê bồi thê tử trộm cắp ăn một mình.

Đúng vào lúc này, ngoài phòng đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa hý, hai quân sĩ tuổi trẻ Liệp Ưng từ bên ngoài chạy nhanh đến, mang theo tín vật tiến vào doanh trại cầu kiến Tam lang quân.

“Hừm, trong nhà đưa thư đến!” Tiếu Dương nghe âm thanh quân sĩ quen thuộc đó vội vàng lau miệng đi ra ngoài phòng.

Vì báo bình an và tin tức liên hệ, dọc theo con đường này cách mỗi một tháng hắn lại mỗi lần cho bồ câu đưa tin về nhà, lại không trông cậy vào có thể rất nhanh nhận được thư hồi âm. Đường xá quá mức gian nguy, ở bên này bồ câu đưa tin còn chưa có huấn luyện tốt cơ bản là không thể nhanh chóng trao đổi tin tức, cũng đã sáu tháng rồi mới nhận được thư nhà lần thứ hai, thật đúng là khó có được.

Uyển Như cũng lòng tràn đầy mừng rỡ không ăn đậu phụ nữa, vội vàng theo Tiếu Dương ra cửa, vội la lên: “Có thư của ca ca gửi cho thiếp không?” Một lần trước lúc gởi thư bởi vì Thôi Văn Khang vẫn còn đang thi, chỉ nói mấy câu dặn dò tất cả trong nhà đều khỏe mạnh, hôn sự cùng Dư gia đang tiến một bước thương nghị, Nạp Thái vẫn còn đang coi bát tự, sau đó cũng không nói nhiều lắm, lần này, sẽ không như thế đâu nhỉ?

“Có, đừng có gấp.” Tiếu Dương cho người đưa thư của Trịnh Cung Lượng và của quân sĩ quan trọng phân phát xuống, lúc này mới cười đưa một sấp thư dầy cho Uyển Như.

“Ai u, tại sao có thể không vội? Không biết ca ca có thi trúng hay không, cũng không biết huynh ấy nghị hôn có thuận lợi hay không, còn không biết rốt cuộc Trương thị có tức chết không. . . . . .” Uyển Như thao thao bất tuyệt nói xong, nhanh chóng bóc phong thư ra, đôi tay khẽ run rút giấy viết thư ra bắt đầu nhanh chóng đọc.

Vừa xem vừa oán trách ca ca sao nói nhảm nhiều thế, khúc dạo đầu một tờ lớn lại đều là thời tiết ở Kinh Thành, cái gì gió xuân hiu hiu cái gì trăm hoa sắp nở rộ, gì mà giai nhân mặc áo xuân vàng nhạt cùng mình gặp nhau ở chùa miếu phía sau núi.

Ấy, câu này giống như là trọng điểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.