Sổ Tay Sinh Tồn Khi Bị Chồng Ruồng Bỏ

Chương 55: Chương 55: Người bắt nàng.




“Nơi này thật đúng là náo nhiệt!”

Ngay tại lúc Liễu Thiên Nguyên mở miệng muốn ngăn cản Tô Nhược Hàm nhận lấy ngọc bội hình phượng, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói làm cho mọi người im lặng, tất cả đều quay mặt nhìn đối phương, vừa rồi là ai đang nói chuyện?

Chỉ có hai người Tô Nhược Hàm và Mạc Tử Khanh thần sắc lạnh nhạt ở bên kia là có phản ứng khác thường.

Mạc Tử Khanh khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn phương hướng ngoài cửa, môi mỏng mím thành một đường thẳng.

Là hắn! ! !

Chỉ là... lúc này hắn xuất hiện tại nơi đây, là tính làm cái gì? Người Liễu gia toàn bộ đều ở đây, cho dù hắn có oán hận đối với Liễu Hương hoặc là toàn bộ Liễu gia, hơn nữa mình cũng biết rõ ở sau lưng hắn đang tiến hành một vài kế hoạch, nhưng hiện tại Thanh Nguyên hắn sẽ dại dột nhảy ra khiêu khích sao?

Giờ khắc này Mạc Tử Khanh phát hiện, xa cách năm năm sau, bằng hữu cùng nhau lớn lên với mình, giống như đã biến thành người khác để cho mình cũng không thể hiểu biết hành vi và ý tưởng của hắn.

Lúc này sắc mặt Tô Nhược Hàm cũng cứng lại, sau đó thân mình hơi cứng đờ, có chút không dám tin quay đầu nhìn về phía cửa.

Trước hết mặc kệ mấu chốt là giọng nói này nghe có chút quen tai, thì vừa rồi lúc người Liễu gia tới cửa, nàng đã tự mình đóng cửa viện lại rồi. Lúc này trong nhà đột nhiên lòi ra một người tới, đây không thể nghi ngờ là hung hăng đánh lên mặt của nàng mặt rồi nói với nàng, hai cánh cửa của nhà nàng hoàn toàn chỉ là đồ trang trí, ai muốn vào thì vào... Khó trách người ta có cái câu nói gì nhỉ, các loại khóa gì đó, chỉ có thể phòng quân tử chứ không thể phòng tiểu nhân.

Đầu tiên là chủ tớ hai người Phượng Vân Cẩm trèo tường nghênh ngang đi vào, lúc này lại có thêm một người trèo tường mà vào. Hiện tại có thể biết trong lòng Tô Nhược Hàm phẫn nộ ra sao, nàng mang theo Mặc nhi một tiểu hài tử, ở trong mắt người bên ngoài là một đôi cô nhi quả phụ, cứ tùy tiện vào cửa như vậy, coi nàng là dễ bắt nạt đúng không?

Không đợi Tô Nhược Hàm phát hỏa cơn phẫn nộ ở trong lòng với người tới cửa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của người tới, phản ứng đầu tiên của nàng là hơi chột dạ.

Chỉ vì người tới...

Một thân quần áo hoa văn màu đen làm cho nàng cảm thấy quen thuộc không thôi, tuy rằng mặt nạ màu bạc trên mặt hắn đã che hết khuôn mặt tuyệt mỹ khuynh thành giống như yêu nghiệt mị thế, nhưng dưới cái mặt nạ lại lộ ra đôi mắt phượng mang theo hơi thở câu hồn nhè nhẹ, không chỗ nào là không chứng minh người trước mắt này chính là cái tên lúc trước nửa đêm bắt mình đi từ nhà Lý thẩm nhi.

Khóe môi dưới cái mặt nạ hơi giương lên, tươi cười như vậy bao hàm hơi thở nguy hiểm, lại làm cho Tô Nhược Hàm cảm thấy da đầu có chút run lên.

Phượng Vân Cẩm đứng ở bên cạnh Tô Nhược Hàm, lúc người xuất hiện ở cửa thì hắn hơi hơi nhíu mày, nhưng thấy lực chú ý cả người Tô Nhược Hàm đã bị người tới hấp dẫn đi, ngay cả Phượng Bội nàng cũng quên cự tuyệt, thì hắn hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi không thể nhận ra.

Vừa rồi lúc Liễu Thiên Nguyên mở miệng, vốn trong lòng hắn cũng không để bụng lại có chút lo lắng Tô Nhược Hàm sẽ cự tuyệt. Dù sao nếu ngọc bội kia có hàm nghĩa đại biểu cho cái gì bị nói ra, thì nữ nhân Tô Nhược Hàm này trên cơ bản không cần trì hoãn sẽ cự tuyệt hắn.

Nhưng mà như bây giờ cũng tốt, trong lúc nhất thời nàng không nghĩ tới, rồi cũng sẽ không trực tiếp cự tuyệt mình ngay, cho dù sau này nàng lại nhớ tới, mình cũng có thể tùy ý viện cớ lấy lệ cho qua.

Chỉ là... nam nhân mang theo mặt nạ màu bạc trước mắt này là ai?

Nhìn thấy chủ nợ tới cửa, bất chấp phản ứng mấy người khác có mặt ở đây, Tô Nhược Hàm phản xạ có điều kiện đó là xiết chặt miếng Phượng Bội Bạch Ngọc trong tay, sợ tới mức giọng có vẻ chột dạ kêu lên: “Ngươi, ngươi vào bằng cách nào?” Sau khi hỏi xong lập tức nàng hận không thể đánh mình hai cái tát tai, nàng hỏi thật vô nghĩa không phải sao?

Quả nhiên...

“À? Giống như trèo tường vào.” Đối phương làm ra vẻ còn thật sự hồi tưởng lại rồi mới trả lời.

Tô Nhược Hàm lập tức nghiến răng nghiến lợi hung bạo: “Ta hỏi là... vì sao ngươi lại ở trong nhà của ta?” Thằng nhãi này lúc trước đưa mình tới Lâm Lan thành, tuy rằng mình chạy trốn, nhưng mà lại cuỗm đi một ngàn năm trăm lượng bạc của hắn.

Phải biết rằng, thời đại này một ngàn năm trăm lượng bạc cũng không phải là con số nhỏ.

Nàng chột dạ như vậy cũng có chút bình thường.

Nhìn thấy Mạc Tử Khanh nhíu mày cùng với nghi hoặc trong mắt hắn, khóe miệng Thanh Nguyên khẽ nhếch nhẹ bước đi tới bên cạnh Tô Nhược Hàm, thấy nàng chột dạ lui từng bước, hắn nghiêng người thấp giọng nỉ non nói ở bên tai của nàng: “Ừ... trong nhà của ngươi... nhưng mà sao ta lại nhớ rõ, giống như bạc mua tòa nhà này là của ta đi... Như thế nào? Tiểu chủ tử của ta... có vẻ ngươi thực không muốn nhìn thấy ta? Hay là nói... Ngươi có niềm vui mới, thì đã quên tình cũ rồi?” Ngữ điệu lười nhác khi nói đến niềm vui mới với tình cũ, thì bên trong đôi mắt phượng lóe ra sự bén nhọn lạnh lùng, tầm mắt hơi liếc mắt quét qua Mạc Tử Khanh và Phượng Vân Cẩm một cái... Trước khi hắn tới đã để cho Quỷ Túc đi điều tra thời gian và giá cả mua bán căn nhà này.

Khi tra được thời gian vừa vặn chính là cái ngày nữ nhân này chạy trốn đi, hơn nữa giá cũng chính là một ngàn năm trăm lượng bạc, hắn không có chút hoài nghi liền khẳng định, người mua tòa nhà này nhất định chính là nữ nhân trước mắt này không thể nghi ngờ, bởi vì lúc trước nàng lại cuỗm đi một ngàn năm trăm lượng bạc của hắn.

Hơn nữa vừa rồi thời điểm mới đến, hắn đúng là ở bên ngoài nhìn thấy trò hay, không nghĩ tới lúc trước nữ nhân bao cỏ này vì muốn có được Mạc Tử Khanh có thể làm ra mấy chuyện kia. Lại sau mấy tháng không thấy, ngay cả con trai độc nhất của nhà giàu nhất Phượng Lan quốc đồng thời cũng là Phượng Lan quốc Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Vân Cẩm cũng trở thành bề tôi dưới váy của nàng ta... Thật đúng là làm cho người ta ngoài ý muốn à... Hơn nữa lúc này miếng Phượng Bội Bạch Ngọc nàng nắm ở trong tay, có phải là . . .

Cho dù giọng nói của Thanh Nguyên rất nhỏ, nhưng mà mấy nam nhân ở đây có ai mà không phải là người luyện võ, nhĩ lực vốn thật tốt, cho nên lời nói của hắn cũng làm cho người ở đây nghe được rành mạch. Khi những lời này đến trong tai mấy người khác có mặt ở đây thì hoàn toàn thay đổi hương vị một phen.

Tay Phượng Vân Cẩm hơi hơi dùng sức nắm chặt, ánh mắt ngưng lại liếc mắt quét qua nam nhân mang mặt nạ đang cúi người nói nhỏ với Tô Nhược Hàm một cái.

Bạc mua phòng ở đều là hắn ra? Còn có cái gọi là niềm vui mới tình cũ?

Tiểu chủ tử...

Lúc Thanh Nguyên nói câu tiểu chủ tử của ta ra miệng, vẻ mặt của Mạc Tử Khanh giật mình, nghi hoặc nhìn sang.

Hắn... Đến tột cùng muốn làm gì đây?

Hơn nữa... Hắn lại còn kêu nữ nhân kia là tiểu chủ tử, rốt cuộc đang đùa cái trò gì?

Khuôn mặt tuấn tú của Liễu Phong Viêm tối sầm, vừa rồi Phượng Vân Cẩm nháo ra cũng còn chưa có làm rõ ràng tình huống. Lúc này đột nhiên lại lòi ra một tên mang mặt nạ màu bạc, nhưng lại lời nói tán tỉnh linh tinh ái muội cái gì mà niềm vui mới với tình cũ cùng với nhị tỷ nhà mình. Liễu Phong Viêm phẫn nộ trừng mắt liếc nhìn nhị tỷ nhà mình một cái. Tuy rằng nàng so với trước kia không làm cho người ta chán ghét như vậy, nhưng mà như bây giờ nàng trái một tên Phượng Vân Cẩm, phải một tên đội mặt nạ màu bạc có hình dáng thế nào, trêu chọc hoa đào thế này thì cũng rất không tốt đi??

Hắn phẫn nộ nhảy ra, đưa tay chỉ vào tên đội mặt nạ màu bạc đứng ở trước mặt nhị tỷ mình lạnh giọng hỏi: “Ngươi là ai? Nhị tỷ của ta khi nào thì thành tiểu chủ tử của ngươi?” Thuận tiện còn dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tô Nhược Hàm.

Trên trán Tô Nhược Hàm gân xanh nhảy thình thịch, nàng có biết vấn đề này đâu?

Làm sao biết được người kia sẽ nói ái muội như vậy, bạc mua nhà đúng thật là của hắn, chẳng qua là nàng cuỗm đi từ chỗ của hắn mà thôi.

“Hương nhi... Hắn là?” Liễu lão gia thấy sắc mặt Tô Nhược Hàm khó coi, nhất thời có chút khẩn trương đi đến bên cạnh nàng dò hỏi.

Còn có thể là ai...

Không phải là lúc trước vào nửa đêm khuya khoắt hắn đóng gói khiêng nàng đây là người cái gì cũng không rõ ràng từ nhà Lý thẩm nhi đi, tên... Ám Tinh!

Thấy tầm mắt mấy người ở đây đều tập trung ở trên người mình, trong lòng Tô Nhược Hàm có chút phiền chán. Hôm nay rốt cuộc là ngày gì, người nào cũng nhảy vào trong nhà, làm phiền nàng đến đầu cũng sắp nổ tung.

Nàng có chút chịu không nổi cắn răng lạnh giọng nói với cái tên mang mặt nạ màu bạc: “Cho dù ta cầm đi một ngàn năm trăm lượng bạc của ngươi, vậy thì cũng là ngươi tự chuốc lấy! Cho nên ngươi không cần lại lập lời nói dối hư vô này. Từ trước tới giờ ta không hề tin tưởng ngươi, bởi vì ta căn bản không phải cái gọi là chủ tử trong miệng ngươi đúng không? Ngươi thực sự coi thường ta ngu ngốc giống như heo sao? Lúc trước ngươi luôn miệng gọi ta là tiểu chủ tử, nhưng mà trong mắt ngươi không chút nào che giấu vẻ hèn mọn và khinh thường có thể rất rõ ràng một chút hay không, đây sẽ là thái độ đối đãi với chủ tử sao? Ngươi cho ta là người mù hả?” Thời điểm nói tới đây nàng dừng một chút lại mở miệng nói: “Kỳ thật mặc kệ ngươi muốn làm cái gì cũng được, nhưng mà ngươi không nên liên lụy đến ta. Mặc kệ trước kia ta cùng với ngươi có cừu có oán cũng được, nhưng mà ngươi rõ ràng biết ta đã không còn nhớ rõ mọi chuyện trước kia, sau đó ngươi lại vẫn lừa ta đến Lâm Lan thành này. Nếu không phải ta chạy trốn, lúc ấy ngươi lại muốn lợi dụng ta làm cái gì? Uy hiếp người Liễu gia... hay là uy hiếp cái người từ sau khi ngươi xuất hiện thì vẫn nhìn chăm chú không rời, cái người kêu là Mạc Tử Khanh?” Thời điểm nói xong một câu cuối cùng, khóe miệng Tô Nhược Hàm có chút khinh thường cười lạnh.

Về phần vấn đề cái gì mà niềm vui mới với tình cũ, lời nói bậy bạ như vậy căn bản nàng sẽ không tin.

Nếu trước đó chưa có gặp qua người Liễu gia, có lẽ nàng thực sự sẽ nghĩ đến nam nhân trước mắt này và Liễu Hương chủ nhân trước của thân thể này thực sự có quan hệ ái muội hay không. Nhưng vừa rồi từ trong miệng người Liễu gia nàng đã biết Liễu Hương trước kia đã yêu nam nhân Mạc Tử Khanh ra sao. Nàng tuyệt đối sẽ không tin tưởng Liễu Hương đã yêu Mạc Tử Khanh đến mê muội sẽ còn có quan hệ ái muội cùng với nam nhân khác.

Nghe xong lời nói vạch rõ không che giấu chút nào của Tô Nhược Hàm, dưới tấm mặt nạ chân mày Thanh Nguyên nhẹ giương lên, không nghĩ tới sau mấy tháng không thấy thì nữ nhân này lại trở nên thông minh không ít a!

Nhưng mà đối với vấn đề của nàng, Thanh Nguyên lựa chọn không để ý, chẳng qua là cong khóe miệng lạnh nhạt mở miệng: “À? Vậy phải nói là... lúc trước chạy trốn, vì hoàn toàn không tin ta đúng không?”

“Đúng thì thế nào?” Tô Nhược Hàm tức giận mắt trợn trắng, vô nghĩa... Phát hiện vấn đề còn ngồi chờ chết, nàng cũng không phải một người ngu xuẩn.

Nhưng mà hiện tại Ám Tinh tìm tới cửa, rốt cuộc hắn muốn làm sao?

“Ha ha... Nhưng mà ngược lại theo như lời ngươi nói toàn bộ cũng không sai... .” Đột nhiên Thanh Nguyên nở nụ cười, như có ngụ ý nhìn sang phương hướng Mạc Tử Khanh bên kia.

Tô Nhược Hàm nhíu mày quay đầu nhìn về phía Mạc Tử Khanh, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Có ý tứ gì?”

Thanh Nguyên thản nhiên liếc mắt nhìn Mạc Tử Khanh một cái sau đó tà mị cười nói: “Ý tứ chính là... lúc trước ta bắt đi ngươi thật sự là có liên quan tới hắn...”

Có liên quan tới Mạc Tử Khanh?

Tô Nhược Hàm hoài nghi liếc mắt nhìn Mạc Tử Khanh một cái, chẳng lẽ nam nhân này thực chán ghét Liễu Hương như vậy. Sau khi hưu bỏ Liễu Hương rồi, biết nàng thắt cổ tự sát không chết, lại còn phái người đưa mình đến địa phương hẻo lánh Lâm Lan thành này vứt bỏ?

Tuy rằng trong lòng có một đống nghi hoặc, nhưng mà hiện tại người Liễu gia đang ở đây, mặc kệ người trước mắt này lúc trước là vì cái gì mang mình đến nơi đây, hôm nay lại là vì cái gì mà tìm tới cửa, hiện tại cũng không phải nàng không có người để dựa vào...

Nghĩ đến đây, khóe miệng Tô Nhược Hàm đột nhiên tràn ra một nụ cười lạnh, quay đầu sang bên cạnh Liễu lão cha giải thích với bọn họ: “Hắn chính là người mà ta vừa mới nói qua cùng các ngươi... Ám Tinh... là người lúc trước bắt ta đi...”

Khi hai chữ Ám Tinh được nói ra, Mạc Tử Khanh hơi hơi nhíu mày...

Cho dù hắn đội mặt nạ, nhưng dù sao quen biết mười mấy năm, làm sao lại không nhận biết được hắn chứ?

Thanh Nguyên... rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?

Ám Tinh...

Nếu hắn không có nhớ lầm, hình như đây là tên của một thủ hạ đi?

Ánh mắt huynh đệ hai người Liễu Phong Liệt và Liễu Phong Viêm chớp lên, trong mắt lộ ra vài phần sắc bén nhìn về phía người tới... Hắn chính là người lúc trước mang Liễu Hương đi?? Hơn nữa theo như lời vừa rồi hắn nói... lại có quan hệ với Mạc Tử Khanh, là thật hay giả?

Mà Liễu gia lão cha nổi danh là bao che cho con, thời điểm khi nghe được hai chữ Ám Tinh, sắc mặt của hắn lập tức lạnh lùng, thu lại toàn bộ vẻ trẻ con bị ức hiếp ở trước mặt Tô Nhược Hàm, nhất thời hóa thân thành đế vương công, khóe mắt có một chút nếp nhăn híp lại, giọng điệu có sự nguy hiểm mở miệng nói: “Lúc trước chính là ngươi bắt đi Hương nhi của nhà ta? Lại quăng nàng đến nơi hẻo lánh Lâm Lan thành này?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.