Sơ Luyến Anh Thì (First Love)

Chương 1: Chương 1: Tự chương




Mở màn nụ hôn đầu tiên

Ở phía xa xa, tán cây anh đào nở rộ tầng tầng như mây lượn, lại tựa như mảng màu lưu luyến buông xuống khi hoàng hôn, trải dài một dải biển hoa.

Bầu trời xanh thẫm, mảng mây trắng trôi mổi, đẹp không sao tả xiết. Đáng tiếc cây anh đào tuy đẹp, đời hoa lại ngắn, sáng nay phồn chi kiều diễm, đảo mắt đến ngày mai có lẽ đã biến thành cây khô trụi lá.

“Cậu nói gì?”

Không nghe rõ đối phương. Một cánh hoa dính vào môi, Mục Thiên Thành lấy nó xuống, chóp mũi ngửi được mùi hương thanh nhã, thật ra hoa anh đào cũng không xinh đẹp, chỉ có khi chúng cùng nhau nở rộ phủ khắp núi đồi, cảnh đẹp ấy mới làm người ta kinh ngạc tán thưởng.

“Đây là cơ hội cuối cùng của anh!”

“Cơ hội gì?” Mục Thiên Thành hơi hơi nhíu mi.

Khẩu khí ra lệnh làm người nghe khó chịu, nhưng mà người nói sớm quen vênh mặt hất hàm sai khiến, hồn nhiên không biết thái độ xấc xược của mình rất phản cảm trong mắt người khác.

“Anh thật sự không hiểu hay đang giả ngu?”

Đứng đối diện Mục Thiên Thành là một cậu trai mang vẻ mặt giận dỗi trừng mắt liếc hắn, khuôn mặt trắng nõn hóa đỏ bừng hung dữ, không biết là do cậu ta thẹn thùng hay là do ánh hồng màu hoa anh đào phía sau; Mục Thiên Thành đoán chắc là lý do thứ hai.

Học cùng trường nhiều năm với cậu ta, sắc mặt gì cũng đều gặp qua, tuyệt đối không có vẻ xấu hổ.

Tuy rằng trước mắt là hình ảnh rất đẹp — thiếu niên thân hình thon dài đứng dưới tàng cây, mi thanh mục tú, hoa rơi bay lượn, giống như một bức tranh với những nét chấm phá mạnh mẽ đầy nghệ thuật khiến người ta thưởng tâm duyệt mục; Nhưng mà Mục Thiên Thành hiểu rất rõ, đối phương nhìn thanh nhã bề ngoài thôi, kì thực bên trong là một loài ăn thịt sống a~

“Tỏ tình…… Tỏ tình a!”

Quả nhiên, thiếu niên xoay người biến thành rồng phun lửa, rít gào vào mặt hắn:

“Hôm nay là lễ tốt nghiệp rồi, nếu anh còn không tỏ tình với tôi sẽ không còn cơ hội đâu! Vừa rồi lúc thầy hiệu trưởng đọc diễn văn trên lễ đường, không phải anh vẫn trộm ngắm tôi sao? Tôi gọi riêng anh tới sau sân trường, bốn phía vắng lặng, bây giờ anh có thể nói rồi chứ?”

“Tỏ tình?”

Mục Thiên Thành khóe mắt có chút run rẩy, chậm rãi nhìn thiếu niên từ đầu đến chân, lại xác nhận – cậu ta là con trai, mình cũng là con trai a.

“Tên chết tiệt này, anh ngốc đơ mặt ra làm cái gì?”

Thiếu niên tiến tới, hung hăng kéo áo hắn, Mục Thiên Thành hơi hơi nhíu mi, nhưng không đẩy ra.

Thâm tâm dù không thích, trên mặt vẫn không biểu lộ. Thành tích học tập ưu tú, hắn từ nhỏ đến lớn đều là chủ tịch hội học sinh, tâm tư thâm trầm từng trải, chính chắn hơn rất nhiều so với bạn bè cùng tuổi; Thiếu niên tuy rằng hành động đột ngột, cũng không làm hắn giật mình.

Tính cách hắn luôn luôn trầm ổn, tuy tuổi nhỏ, nhưng vui buồn tức giận không hiện ra.

“Bớt giả ngu đi, tôi biết anh thích tôi!”

Thiếu niên ngẩng đầu lên, lỗ mũi hướng lên trời, trên cao nhìn xuống hắn:

“Nếu không thì vài năm qua anh đã không đối tốt với tôi như vậy, anh luôn ở bên cạnh tôi. Hôm nay là lễ tốt nghiệp rồi, ngày mai chúng ta đường ai nấy đi, anh rốt cục cũng nhịn không được nữa phải không? Tuy rằng nữ sinh thích tôi xếp hàng dài ra tới cổng, mà tôi cho tới bây giờ không thích nam sinh, bất quá xem anh thầm mến tôi khốn khổ như vậy, nếu anh bày tỏ lòng thành với tôi nhiều nhiều một chút, nói không chừng tôi sẽ suy nghĩ lại……”

“Phụt” một tiếng, Mục Thiên Thành run run cằm, bật cười.

Không phải hắn cố ý, thật sự là nhịn không được; từ cười tủm tỉm dần hóa thành ôm bụng cười to, khiến cây anh đào bị tiếng cười hắn chấn động, cánh hoa lả tả rơi xuống, như một màn tuyết hoa tĩnh lặng.

“Cậu cho là…… Tôi thích cậu?”

Cười đến đau bụng. Mục Thiên Thành đứng thẳng dậy, không thể tưởng tượng nhìn đối phương, không thể lý giải đầu óc cậu ta cấu tạo bằng gì.

“Chẳng lẽ không đúng?”

Thiếu niên vẫn giữ thái độ kiêu ngạo, khó phát hiện trong thanh âm đã có một chút run rẩy.

“Tôi rốt cuộc nói cái gì hoặc làm cái gì cho cậu hiểu lầm đến thế này?”

“Mấy năm trung học, anh vẫn ở bên cạnh tôi……”

“Nếu ý cậu là mỗi ngày chúng ta cùng đi học, đó là bởi vì nhà của chúng ta ở cùng hướng, cho dù không muốn, cũng không hẹn mà gặp.”

“Anh không phiền dạy học cho tôi, giảng giải bài thi……”

“Tôi là hội trưởng, ban phụ đạo nhờ vả tôi, không thể mặc kệ học sinh có học lực kém, liên lụy thành tích của toàn ban.”

“Anh…… Anh luôn nhìn trộm tôi…… Mỗi lần tôi quay đầu, liền chạm mắt anh……”

“Tự kỷ cũng có mức độ thôi nha!”

Mục Thiên Thành bực bội dâng lên tầng tầng chồng chất trong lòng, mạnh mẽ bước tới, thiếu niên lùi về phía sau, lưng đụng vào thân cây, làm đổ xuống một cơn mưa hoa.

Mặt thiếu niên trở nên tái nhợt đến trong suốt.

“Chỉ vì mấy dấu hiệu nực cười đó liền kết luận tôi thích cậu? Đùa!”

Con người trước mắt này rốt cuộc được giáo dục kiểu gì a? Tùy hứng ngạo mạn, kiêu ngạo vô lễ, cực đoan tự cho là đúng, thích đem người khác giẫm nát dưới chân, hoang tưởng rằng vũ trụ quay quanh cậu ta nữa chứ.

Vài năm qua nhịn hết mấy trò vênh mặt hất hàm sai khiến của nó, nhẫn nại cho tới hôm nay, nghĩ đến rốt cục có thể giải thoát, ngay giây phút cuối cùng sắp sửa lật sang trang mới lại bị nó đá văng ra khỏi giới hạn chịu đựng cuối cùng; Dù là Mục Thiên Thành tính tình ôn hòa, giờ phút này cũng cảm thấy huyệt Thái Dương giật băng băng……

Không thể nhịn được nữa!

“Tôi không biết đầu cậu [duy ngã độc tôn] đem thế giới vặn vẹo thành hình thù gì nữa, nếu trước kia thái độ của tôi có làm cậu hiểu lầm, tôi bằng lòng giải thích. Cậu tự kỷ cũng tốt, tự đại cũng không sao, đều là chuyện của cậu, nhưng làm ơn đừng có tự sướng, cũng đừng tự ném bom tự reo hò như thế!”

“Anh…… Anh đang nói giỡn…… Nhất định là…… Anh rõ ràng thích……”

Thiếu niên trừng mắt nhìn hắn, đôi môi run run giống màu hoa trắng, nhưng đối Mục Thiên Thành mà nói, loại mạnh miệng ngạo mạn chỉ càng tăng phản cảm.

“Tôi cũng không muốn ghét ai, nhưng mà cậu…… Dù thế nào cũng không thể làm tôi thích được.”

Mục Thiên Thành chán ghét phủi mấy cánh hoa rơi xuống mặt mình, nhìn đối phương, kiên định và rõ ràng nói:

“Thật có lỗi, tôi đối với cậu không có chút thiện cảm nào, đối với đồng tính luyến ái hận thấu xương, sao có khả năng thích người đồng tính như cậu? Bớt nói giỡn, tôi thậm chí chưa bao giờ xem cậu là bạn!”

Lời nói lạnh lùng sắc bén như kiếm, lạnh thấu tim.

Vô tình chém xuống một nhát này, không chỉ thương tổn đối phương, mà còn tổn thương chính mình. Nếu lúc bình thường, Mục Thiên Thành không bao giờ nói những lời độc ác như vậy, nhưng mà tích lũy bất mãn cùng phản cảm nhiều năm chịu đựng ở trường, lúc này tới đỉnh điểm; Giờ khắc này, hắn thầm nghĩ phải dập nát cuồng vọng trong mắt thiếu niên!

Lửa nóng cùng mây đen giông bão âm thầm cuồn cuộn gào thét trong lòng. Đôi mắt dừng trên đôi má xinh đẹp tái nhợt của thiếu niên, Mục Thiên Thành nổi lên ý nghĩ trả thù.

Đột nhiên bóng người lao tới, thiếu niên mạnh mẽ xông lên. Hắn tưởng rằng cậu ta thẹn quá hóa bấn loạn, nhảy vào bụp mình hả giận, nhưng khi hắn nhận ra xúc cảm mềm mại trên môi, Mục Thiên Thành như bị sét đánh, ngây như phỗng.

Tất cả chỉ xảy ra trong một giây.

Như chuồn chuồn lướt nước, thoáng lướt qua…… Nếu không phải tự mình trải nghiệm, hắn sẽ hoài nghi đây là giấc mơ.

“Tôi cũng ghét anh!”

Thiếu niên hung hăng hét lên mấy lời này rồi quay đầu chạy như điên…… Chỉ thấy nhánh cây xum xuê bị tác động khiến hoa rơi hỗn độn, uốn lượn trong không gian.

Mục Thiên Thành ngơ ngác cảm nhận màng nhĩ sắp thủng sau khi hứng một tràng rít gào khủng khiếp đó, không biết qua bao lâu mới lấy lại tinh thần……

Vừa rồi…… Đó là……

Nụ hôn đầu tiên của hắn.

Mặc kệ qua bao lâu, mỗi khi hắn hồi tưởng khoảnh khắc này, vẫn không biết rốt cuộc là nên khóc…… Hay nên cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.