Sát Thần

Chương 4: Chương 4: Dược nô






Nước chảy róc rách, cây cao bóng cả, một đầu Địa Long uống nước bên con sông nhỏ trong vắt, trên người móc đầy những cái túi lớn có nhỏ có.

Ở bên cạnh Địa Long, mười mấy Võ Giả thân hình bưu hãn đang ngốn nghiến, ăn rất kinh khủng, nói những chuyện mà thiếu nhi không nên nghe. Phía sau Địa Long, đồng dạng cũng có mười mấy người gầy trơ xương, những người này tay chân đều mang theo xiềng xích nặng, ngồi trên mặt đất, ánh mắt vô thần cúi đầu ăn thức ăn không có chút dinh dưỡng.

Trên người Địa Long có một cái kiệu, bên trong là một lão giả vẻ mặt âm lãnh, một thân trường bào xám đen, chỗ ngực trường bào thêu năm dược bình màu trắng tinh xảo. Lão giả thân hình gầy yếu, đầu đội phát quan, từ trên cao nhìn xuống những người mang theo xiềng xích, như là đang chọn heo đợi làm thịt.

Lão giả ánh mắt tới lui liên tục rà soát, có khi rơi xuống trên người Võ Giả ăn to nói lớn, lộ ra ánh mắt âm trầm sâu xa, mỗi một Võ Giả bị hắn nhìn chăm chằm, sắc mặt đều đại biến, câm như hến hình như rất e ngại hắn.

"Ăn xong rồi chứ? Ăn xong rồi thì tiếp tục lên đường." Mặc Nhan Ngọc mang theo Thạch Nham, vẻ mặt lạnh lùng từ trong lùm cây đi ra.

Rất nhiều Võ Giả cười gượng thu hồi mỹ thực trong tay còn chưa ăn xong, liên tục nói: "No rồi, ăn no rồi."

Mặc Nhan Ngọc xụ mặt, vẻ mặt không kiên nhẫn, đi tới bên cạnh lão giả kia mới miễn cưỡng lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Tạp Lỗ đại sư, ngài cũng ăn no rồi chứ?"

Lão giả lãnh đạm gật đầu, hừ hừ nói: "Mặc tiểu thư, cách Thương Minh còn có ba tháng lộ trình, nhưng các ngươi tìm đến dược nô lại chỉ còn lại mười sáu người, ta sợ chống đỡ không đến được Thương Minh a..."

"Đại sư yên tâm, trên đường chúng ta sẽ tiếp tục bổ sung dược nô cho ngài." Mặc Nhan Ngọc vẻ mặt nghiêm túc, tiện tay ném Thạch Nham lên mặt đất, mỉm cười nói: "Ngài xem, đây không phải thêm một tên dược nô sao?"

"Ừm." Tạp Lỗ ôn hoà gật đầu, ánh mắt như độc xà rà xét trên người Thạch Nham một lần, nhíu mày nói: "Tiểu tử này thân gầy như vậy, sợ là chống đỡ không được vài ngày a?"

"Hắn thân hình quả thực gầy yếu, nhưng mà trong cơ thể hắn có Tinh Nguyên..." Mặc Nhan Ngọc giải thích nói.

"Võ Giả?" Tạp Lỗ ánh mắt hơi sáng lên, rõ ràng có chút hứng thú.

"Thật là Võ Giả!" Mặc Nhan Ngọc khẳng định.

"Này còn tạm được." Tạp Lỗ âm trầm nở nụ cười, bắt đầu cẩn thận đánh giá Thạch Nham, nửa ngày mới chậm rãi gật đầu: "Tốt lắm, Mặc tiểu thư hãy nuôi mập hắn, ta muốn thân thể hắn cường tráng lên trước. Một Võ Giả trọng thương có lẽ không qua khỏi giày vò của ta, nếu như thân thể quá yếu sớm sẽ bị dược của ta thuốc chết, vậy thật quá lãng phí."

"Đại sư yên tâm." Lông mi Mặc Nhan Ngọc sát khí ngưng tụ, khẽ quát nói: "Cường Sâm, còn thất thần làm cái gì! Còn không mau mang xiềng xích tay chân cho tên này!"

"Đến đây!" Một đại hán thân cao gần hai mét, vẻ mặt dữ tợn đầu bóng lưỡng lên tiếng, nhanh chóng từ trên người Địa Long lấy ra một bộ xiềng xích mới tinh, thô bạo kẹp xiềng xích lên tay chân Thạch Nham, căn bản không để ý Thạch Nham có đau đớn hay không.

Đại hán thân mang trọng giáp, bên ngoài lộ ra bắp thịt cuồn cuộn, tràn trề lực lượng phá hoại kinh người. Hắn mặc một bộ trọng giáp hắc ám sắc ở trên người tựa như không có gì, không một chút ảnh hưởng tốc độ của hắn.

"Cường Sâm, ngươi chiếu cố hắn thật tốt cho ta, đừng để hắn kéo đội ngũ lại." Mặc Nhan Ngọc cừu hận liếc mắt nhìn Thạch Nham, rồi bước thẳng tới đội ngũ dẫn đầu, hình như không muốn ở bên cạnh Thạch Nham thêm một giây nào.

"Tiểu thư yên tâm, loại chuyện này ta sở trường nhất." Đại hán đầu bóng lưỡng Cường Sâm nhếch miệng nhe răng cười, vỗ ngực cam đoan.

--------------------------------------------

Thạch Nham cả người tê mỏi, mắt lạnh lùng nhìn tình thế phát triển, không nói được một lời.

Hắn biết dưới tình trạng này, nói cái gì cũng là vô dụng, tại thế giới nhược nhục cường thực, không ai sẽ nói đạo lý với ngươi. Hắn biết nếu mình không thích ứng thế giới này, rất nhanh hắn sẽ trở thành một khối bạch cốt không ai hỏi han, không ai sẽ thương tiếc hắn.

lại

Tinh Nguyên mỏng manh trong cơ thể chậm rãi lưu động, cảm giác tay chân tê mỏi trải qua một đoạn thời gian nghỉ tạm, đã tốt hơn rất nhiều, nhưng mà xiềng xích trên tay chân lại liên lụy hắn, khiến cho hắn còn chưa khôi phục lại thân thể mà như là mang một tòa thiết sơn, làm cho hắn bước đi gian nan.

"Ba!"

Đột nhiên phía sau lưng bị roi da quất mạnh một cái, một roi đến cực kỳ nhanh, lực đạo thật lớn, làm phía sau lưng hắn da tróc thịt nứt, đau rát. Quay đầu, hắn liền phát hiện đại hán tên là Cường Sâm tay cầm roi da, đang nhe răng cười nhìn hắn.

"Dược nô chết tiệt! Còn không đi mau! Muốn ăn thêm một roi sao?" Cường Sâm mở miệng, cười ha ha.

Thạch Nham không có trả lời, mà rất bình tĩnh nhìn Cường Sâm vài giây, trước khi Cường Sâm lại giơ roi, mới gian nan bước đi yên lặng đuổi kịp dược nô phía trước, chỉ cảm thấy mỗi một bước đều năng tựa ngàn cân, tiêu hao rất nhiều sức lực của hắn.

Sau khi Thạch Nham xoay người, cuồng tiếu trên mặt Cường Sâm dần dần thu liễm, ngược lại lộ ra biểu tình cổ quái.

Một đường đi tới, có rất nhiều dược nô không thành thật ngay từ đầu đều bị hắn "Chiếu cố", bởi vì thủ đoạn của hắn tàn bạo ngoan độc, có hai gã dược nô còn chưa trải qua Tạp Lỗ thử dược, liền ở dưới sự "Chiếu cố" của hắn bị đánh chết, lúc tất cả dược nô nhìn về hắn, trong ánh mắt hiện rõ hai loại biểu tình đơn giản.

Hoặc là sợ hãi, hoặc là hận thấu xương.

Chỉ có người này, vừa rồi nhìn về phía hắn lại không có chút sợ hãi, cũng không có biểu hiện ra ra cừu hận đáng có, mà là rất bình tĩnh, là loại bình tĩnh mang theo chút lạnh lùng.

Người này hình như không có một chút giác ngộ mình là tù nhân, không biết là vì còn chưa hiểu rõ tình thế, hay là vì nguyên nhân khác.

Loại ánh mắt bình tĩnh này, khiến cho Cường Sâm có loại ảo giác kỳ quái là mình trở thành con mồi của người khác, điều này làm cho hắn rất không thoải mái. Nhưng bởi vì Thạch Nham đã thành thật bước đi, nhất thời hắn cũng tìm không ra cớ phát tác, chỉ có thể bỏ qua nhưng âm thầm thề trong lòng, có dịp nhất định phải "Chiếu cố" kỹ tiểu tử này để hắn lộ ra sự sợ hãi.

Hắn rất hưởng thụ khi người khác nhìn về phía hắn lại hiển hiện ra ánh mắt sợ hãi, điều này làm cho hắn có khoái cảm tuyệt vời khi mình là người nắm giữ sinh mệnh người khác.

--------------------------------------------

Mấy ngày kế tiếp, Thạch Nham trầm mặc ít nói, lại cực kỳ phối hợp, bảo hắn đi thì đi, bảo hắn dừng liền dừng, không một chút phản kháng, cũng không có một chút cảm xúc, tựa như thờ ơ với mọi chuyện chung quanh, ở giữa đám dược nô không phối hợp, Thạch Nham có vẻ đặc biệt khác thường.

Liền ngay cả Cường Sâm muốn giáo huấn Thạch Nham, đều rất khó tìm được cớ đối phó hắn. Thạch Nham thật sự phối hợp, khiến cho Cường Sâm đều cảm thấy bất bình thường, lại nghĩ không ra nguyên do.

Thạch Nham chỉ có lúc nghỉ tạm ăn uống, mới có thể mở miệng nói chuyện, mỗi một lần cũng đều là yêu cầu lấy thức ăn, Tạp Lỗ đại sư đã phân phó nên mỗi lần hắn yêu cầu đều thỏa mãn cho hắn.

Rất nhanh, đám Võ Giả liền phát hiện Thạch Nham ngay cả thức ăn chất lượng kém đám dược nô chuyên dùng, hắn cũng ăn rất ngon. Lần đầu tiên hắn ăn bằng khoảng bảy tên dược nô, sau mỗi một ngày, sức ăn đều tăng lên một phần, hơn nữa còn có xu thế tiếp tục gia tăng.

Điều này làm cho rất nhiều Võ Giả đều cảm thấy bất khả tư nghị, bọn họ nghĩ không ra Thạch Nham thân thể gầy yếu, làm sao có thể chứa nhiều thức ăn như vậy chứ. Ngay từ đầu những người này đều lo lắng Thạch Nham sẽ tiêu hóa không nổi, nhưng rất nhanh bọn hắn đã phát hiện mình sai rồi.

Thạch Nham thân thể gầy xương bọc da, thế nhưng trong vài ngày lặng lẽ cường tráng hơn, tuy rằng cường tráng không rõ ràng, nhưng Võ Giả quan sát nhạy bén đều phát hiện hiện tượng này.

Rất hiển nhiên, Thạch Nham chẳng những tiêu hóa thức ăn chất lượng kém, còn khiến đống đồ ăn đó trở thành chất dinh dưỡng cường kiện thân thể hắn.

Thân thể Thạch Nham biến hóa, khiến Tạp Lỗ đại sư rất cao hứng, lão giả ánh mắt âm trầm này đặc biệt cho phép Thạch Nham có thể yên tâm lớn mật ăn uống, có thể ăn bao nhiêu thì cấp cho bấy nhiêu, không thể thiếu một phần.

Thấy Thạch Nham ngày càng cường tráng hơn, Cường Sâm hơi có chút bất an. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh mang theo chút lạnh của Thạch Nham, Cường Sâm cảm thấy tiểu tử này sẽ là tai họa, nhưng hắn lại không dám vi phạm phân phó của Tạp Lỗ đại sư, cũng không dám cắt xén thức ăn của Thạch Nham mà đưa rất đầy đủ.

May mà Cường Sâm biết thủ đoạn của Tạp Lỗ đại sư, điều này làm cho hắn có chút yên tâm, âm thầm hy vọng Tạp Lỗ có thể sớm động thủ.

--------------------------------------------

Liên tục ăn mười hai phần thức ăn, Thạch Nham mới dừng tay lại, miệng nuốt xuống hạt gạo cuối cùng, không nhìn ánh mắt kinh dị của đam dược nô bên cạnh, Thạch Nham chậm rãi nhắm mắt lại.

Mười hai phần thức ăn, nhanh chóng bị tiêu hóa trong tràng vị, thân thể hắn như là một cái động không đáy, hoặc như là máy móc tinh vi, nghiền nát phân giải đống thức ăn, chuyển hóa chất dinh dưỡng cho mạch máu gân mạch, cốt cách, ngũ tạng lục phủ, tế bào cơ thể, làm cho thân thể hắn vốn gầy yếu vô thanh vô tức cường tráng hơn.

Ngực bị thương đã sớm khôi phục, vết thương dài như vậy, khép lại chỉ cần một ngày rưỡi, hơn nữa không có lưu lại một chút vết sẹo, thần kỳ vô cùng, khiến hắn cảm thấy mình xác thực khác với trước kia.

Cũng chỉ có chính hắn biết rõ, trong một vài ngày ngắn ngủn, thân thể hắn đã xảy ra biến hóa to lớn cỡ nào, loại biến hóa này, mỗi một giờ mỗi một khắc hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng!

Ăn thức ăn hóa thành chất dinh dưỡng cho thân thể, làm cho thân thể hắn dần dần cường tráng. Một tia Tinh Nguyên mỏng manh tồn tại trong cơ thể, mấy ngày đêm không ngừng vận chuyển lưu động lại tăng cường gấp đôi!

Hắn nhận thấy được rõ ràng trong thân thể có lực lượng không nhỏ, xiềng xích ban đầu nặng như núi, từ lâu đã không còn là gánh nặng cho hắn.

Tập trung tinh thần, hắn cảm giác được Tinh Nguyên trong cơ thể, bắt đầu, cứ tự nhiên mà bắt đầu từ dưới đan điền theo đốc mạch đi lên, xuôi theo nhâm mạch xuống, qua ba quan câu thông nhâm đốc, khiến cho tâm thận tương giao, thủy hỏa tương tể*, sau khi một tiểu chu thiên kết thúc, Tinh Nguyên trong cơ thể hắn lại tăng lên một phần.(*tâm thận tương giao, thủy hỏa tương tể: quan hệ tim thận trong y học)

Đối với khí công thường thức Thạch Nham ít nhiều có chút hiểu biết, biết đại tiểu chu thiên khác nhau, tiểu chu thiên chỉ đi nhâm đốc nhị mạch, không đi Thập nhị chính kinh, cũng không đi Lục mạch kỳ kinh còn lại. Nhưng đại chu thiên chẳng những phải đi Thập nhị chính kinh, còn phải đi Lục đại kỳ mạch khác, cực kỳ khó khăn.

Thập nhị chính kinh, Bát đại kỳ kinh trung chỉ thông nhâm đốc nhị mạch, chỉ có thể tiến hành tiểu chu thiên, đại chu thiên khó có thể tuần hoàn. Theo ký ức một Thạch Nham khác, hắn cũng biết trên thế giới này chỉ có Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên, mới có thể đủ làm cho Thập nhị chính kinh và Bát đại kỳ kinh thông suốt, mà tiến hành đại chu thiên tuần hoàn.

Thạch Nham cũng không nản lòng, hắn biết chỉ cần Tinh Nguyên trong cơ thể đủ cường đại, sớm muộn gì là có thể đả thông toàn bộ những gân mạch bế tắc.

"Lại chết một người, sáu ngày đã có hai người thí nghiệm thuốc mà chết."

"Ta thấy, người nọ lúc còn chưa có chết, thân thể đã bắt đầu hư thối, rất thê thảm a!"

"So với chết kiểu như vậy, còn không bằng tự sát, còn sống cũng không nhìn thấy hy vọng, chúng ta nhất định sẽ giống như bọn họ."

"Không thể tự sát! Nếu chúng ta tự sát, thân nhân chúng ta ngay cả một Lam tinh tệ cũng không có! Ai... Phải sống, sống qua nửa năm chúng ta không chết sẽ được tự do, còn có thể có được một số tiền, vì lão bà và con nhỏ, chúng ta phải tiếp tục phải sống sót!"

Lời dược nô này vừa nói ra, những dược nô khác lần lượt trầm mặc, ý niệm tự sát trong đầu như là bị đánh mất, đều cố nén sợ hãi trong lòng, âm thầm dặn dò mình phải chịu đựng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.