Sai Gả Kinh Hôn: Tổng Giám Đốc Xin Kiềm Chế

Chương 661: Chương 661: Cổ có dấu ô mai




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Long Tư Hạo, tên khốn kiếp anh.”

Lê Hiểu Mạn không thể nhịn được nửa, cũng không đoái hoài tới khí chất thùy mị gì, bỏ qua tư chất, cô bây giờ chỉ muốn xé nát Long Tư Hạo.

Cô chợt nhào tới, mà Long Tư Hạo thấy vậy, không lùi mà tiến tới, ôm cô vào ngực, còn nhân tiện kéo hai chân cô quấn bên hông anh.

Hai tay Lê Hiểu Mạn bóp cổ Long Tư Hạo, cắn răng nghiến lợi nhìn anh: “Long Tư Hạo, em bóp chết anh.”

Long Tư Hạo giống như không có chuyện gì xoay người nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, thanh âm trầm thấp ôn nhu: “Nghiên Nghiên, ba phải đi “dập lửa” cho mẹ con, đi ngủ sớm một chút, bất kẻ nghe trong phòng ba mẹ có động tĩnh gì, cũng không được tới gõ cửa, bảo bối ngoan, ngủ ngon!”

Dứt lời, anh ôm Lê Hiểu Mạn, trực tiếp vào phòng ngủ chính: “ầm” một tiếng, đóng cửa phòng lại.

Tiểu Nghiên Nghiên thấy vậy, miệng nhỏ há to, chớp chớp mắt, hồi lâu, bé mới ngậm miệng lại, đi vào phòng ngủ trẻ con, cầm điện thoại gọi cho Hàn Cẩn Hi.

Mặc dù biệt thự này năm năm trống không không ai ở, nhưng mỗi ngày đều có người quét dọn, đồ dùng trong nhà cần cái gì đều có.

Còn phòng của Tiểu Nghiên, mấy ngày trước Long Tư Hạo đã đích thân ba trí xong cho bé.

Mặc dù không lớn như phòng ngủ chính, nhưng cũng không nhỏ, còn được ba trí như vương quốc ảo mộng, đủ loại đồ chơi, trong tủ quần áo đều là quần áo, váy, đầm Long Tư Hạo mua cho bé.

Trong phòng ngủ chính, đầy xốc xếch, sofa nghiêng ngã, gối trên sàn nhà đã bị kéo hư, bông vải trong gối bay tán lạc, giống như vừa trải qua trận đại chiến.

Dưới đất còn có quần áo tán loạn, giữa giường tròn lớn sang trọng, một nam một nữ chồng lên nhau.

Đầu hai người đều dính bông vải.

Hai tay Lê Hiểu Mạn ngăn trước ngực Long Tư Hạo, ánh mắt phun lửa nhìn người đàn ông tuấn mỹ trên người, thở mạnh: “Long Tư Hạo, anh… hôm nay nếu anh dám đụng em, em liền…”

“Em liền đụng ngược lại anh 100 lần?” Long Tư Hạo không đợi cô nói xong, tiếp lời cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, cong môi cười: “Anh không ngại bị em…”

Nói đến đây, Long Tư Hạo cười càng tà mị, môi mỏng kề sát bên tai cô, đầu lưỡi xấu xa liếm tai cô, giọng mập mờ phun ra một chữ: “Áp.”

“Anh…” Lê Hiểu Mạn co rút khóe môi, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ động lòng người đỏ diễm lệ như hoa đào tháng ba.

Cô nheo mắt, tức giận nhìn người đàn ông hỗn đãn bề ngoài khí chất cao nhã nhưng bên trong tà mị xấu xa: “Long Tư Hạo, anh đúng là hết thuốc chữa, anh chính là một tên lưu manh khoác áo ưu nhã.”

Long Tư Hạo cắn rái tai cô, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Em cũng vậy, tiểu lưu manh.”

“Anh…” Lửa giận trong lòng Lê Hiểu Mạn lại xông lên đầu, cô không thể nhịn được nữa.

“Long Tư Hạo, em cắn chết anh, cái miệng này của anh thật xấu.”

Dứt lời, Lê Hiểu Mạn thừa dịp Long Tư Hạo chưa chuẩn bị, dùng hết toàn lực xoay mình, đè Long Tư Hạo dưới người, hung hãn cắn môi mỏng quyến rũ của anh.

Long Tư Hạo thấy vậy, thuận thế một tay ôm eo cô, một tay bấu ót cô, lưỡi dài nhân cơ hội thăm dò trong miệng cô.

“Ừm… ừm…”

Trong phòng ngủ vang lên tiếng hai người hôn nhau rất thô lỗ.

Lê Hiểu Mạn bị chiếm tiện nghi muốn lui ra, không biết sao sau ót bị tay Long Tư Hạo bấu chặt, cô căn bản không thể ngóc đầu, bị anh ép buộc hôn môi.

Cô muốn cắn anh, nhưng luôn đụng phải răng anh, hay là môi lưỡi cô bị anh cắn.

Cô đau hít hơi, nhưng ánh mắt anh chứa ý cười, cắn chặt cô không buông.

Anh dùng sức hôn cô, cắn cô, đến khi thấy cô sắp rơi nước mắt, anh mới đau lòng buông cô ra, ánh mắt ôn nhu nóng bỏng nhìn cô: “Hiểu Hiểu, lửa dập hết chưa?”

Ánh mắt Lê Hiểu Mạn nổi lửa nhìn anh: “Anh cảm thấy thế nào?”

Long Tư Hạo híp mắt, khẽ nhếch môi, nụ cười tà mị: “Anh biết, Hiểu Hiểu cảm thấy anh làm chưa đủ.”

Dứt lời, môi mỏng kề sát bên tai cô, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Chuẩn bị xong chưa?”

Lê Hiểu Mạn nghi ngờ nhìn anh: “Chuẩn bị xong cái gì?”

“Cuốn ga trải giường.” Long Tư Hạo cong môi cười, môi mỏng khạc ra bốn chữ, liền xoay mình, đè Lê Hiểu Mạn dưới người, ôm chặt eo cô, vừa hôn cô vừa ôm cô lăn lộn trên giường lớn.

“Ừm ừm… Long… Tư Hạo, ừm… Em chóng mặt, em chịu thua!”

Lê Hiểu Mạn bị anh ép lăn lộn trên giường lớn sắp hôn mê, cô hoàn toàn chịu thua Long Tư Hạo.

Trên đời này không có chuyện anh không làm được, chỉ có chuyện anh không nghĩ tới.

Anh cứ vừa ôm hôn cô vừa lăn qua lộn lại như vậy, anh không mệt, nhưng cô choáng váng.

Không biết lăn lộn bao lâu, Long Tư Hạo mới dừng lại, ánh mắt tràn đầy thâm tình nhìn cô: “Hiểu Hiểu, anh yêu em.”

Lê Hiểu Mạn sắp ngất đi nghe được ba chữ này, hốc mắt nhất thời ướt át, mở mắt nhìn anh, trong lòng vì ba chữ này ba xúc động không thôi.

Cô trừng mắt nhìn, nước mắt ướt đến lông mi dài nhọn của cô, dáng vẻ xúc động động lòng người.

Cô mím chặt môi không lên tiếng, Long Tư Hạo cúi đầu xuống hôn lên môi cô lần nữa, lần này anh hôn rất ôn nhu.

Lê Hiểu Mạn không giãy giụa, không cự tuyệt, dần nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn ôn nhu làm người ta say mê của anh.



Hôm sau.

Lê Hiểu Mạn tỉnh lại đối mặt đôi mắt tràn đầy ai oán.

“Nghiên Nghiên…”

Lê Hiểu Mạn thấy con gái bảo bối Lê An Nghiên ngồi bên giường nhìn cô không chớp mắt, cô ngồi dậy, theo bản năng nhìn mình, thấy mình mặc áo ngủ, lúc này mới yên tâm.

Sau đó cô nhìn Tiểu Nghiên Nghiên đang lườm cô, giọng ôn nhu hỏi: “Nghiên Nghiên, sao thế? Tại sao sáng sớm đã nhìn mẹ như vậy?”

Tiểu Nghiên Nghiên đưa tay nhỏ mịn màng chỉ cổ thon dài trắng nõn của cô, chớp mắt nói: “Trên cổ mẹ lại bị daddy đánh thật nhiều dấu ô mai.”

Bị Tiểu Nghiên Nghiên phát hiện dấu hôn Long Tư Hạo lưu lại trên cổ lần nữa, Lê Hiểu Mạn đỏ mặt, đưa tay kéo áo ngủ cô.

Cô nhìn Tiểu Nghiên Nghiên, cười hỏi: “Nghiên Nghiên, daddy con đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.