Sắc Lang Thượng Sai Giường

Chương 30: Chương 30: Ngoại truyện 1




Lão phu lão thê

Ở với nhau hơn hai năm, mọi nhất cử nhất động của Đường Tổ Trữ đều cùng Lâm Kiệt, rất phù hợp với cách gọi lão phu lão thê

Bọn họ tuy rằng không kết hôn, Đường Tổ Trữ mới gần ba mươi, hắn phải đợi qua tuổi ba mươi mới kết hôn, nhưng trong công ty đã sớm coi họ là đôi chồng – chồng kiểu mẫu.

Nói bọn họ là chồng chồng kiểu mẫu, bọn họ cũng không phải chưa từng cãi nhau trước mặt bàn dân thiên hạ, sở dĩ có thể phù hợp với miêu tả như lão phu lão thê, là bởi vì cả hai người quả thật có thể đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, thấy vậy quần chúng bình thường hâm mộ không ngớt.

Này không, khi hai người ở công ty gây ồn ào. Tòan bộ nhân viên trong công ty đều chủ động lờ đi, bọn hắn cãi nhau là chuyện cơm thường.

Giờ nghỉ trưa, Đường Tổ Trữ ở trong văn phòng Lâm Kiệt rống đến lật cả nóc nhà.

“Ăn ăn tiệc cứ nhiều như vậy? Mấy ngày nay tại sao anh cứ phải đi ăn cơm cũng người nào tên Hà Lê? Anh trả lời đi! Không phải anh muốn ngoại tình chứ? Hả?”

“A Trữ thân ái, anh đã nói qua với em rồi , Hà Lê cùng lắm chỉ là bạn bè bình thường, cậu ta đến thành S công tác, tốt xấu gì thì anh cũng nên tụ họp cùng bạn bè. Giống như em cũng có bạn bè thân đáng tin, anh chưa từng can thiệp việc em cùng Tử Đang, Hải Thanh hay Diệu Quốc Minh cùng đi ăn cơm xem phim. Em có cần phải phản ứng kịch liệt như vậy không?” Lâm Kiệt lạnh lùng giải thích.

“Nếu là bằng hữu, kia tại sao không để em đi cùng anh?”

“Bởi vì cậu ta nói chuyện thực ác độc, anh cũng không muốn A Trữ thân ái của anh bị tổn thương. . . . . .” Lâm Kiệt lại bắt đầu ra vẻ phớt tỉnh .

Kỳ thật không cần giả bộ, Lâm Kiệt thực sự rất để ý. Gã rất sợ nếu A Trữ xuất hiện ở trước mặt Hà Lê, Hà Lê sẽ bắt đầu kể lể về bộ dạng của lâm Kiệt những ngày đầu theo đuổi A Trữ, nhưng càng đáng sợ, nếu Hà Lê bật thốt lên chuyện bọn họ từng cùng giường, A Trữ chắc chắn sẽ phản ứng về việc này, Lâm Kiệt thật không dám tưởng tượng . Sự kiện tên cà lăm hai năm trước, vẫn là ký ức mới mẻ với Lâm Kiệt. . . . . .

Đường Tổ Trữ nhíu mày: “Em không sợ, trên thế giới này người nói chuyện ác độc bằng anh chắc cũng chỉ được vài người, em tin tưởng vào khả năng miễn dịch của mình. . . . . .”

“Kia để lần sau được không? Lần sau anh nhất định đưa em đi.” Lâm Kiệt không có thành ý miễn cưỡng đáp.

“Không được! Là lần này! Buổi tối nhất định phải đi cùng anh! Không thể để cho anh cùng hắn ta thông đồng lời khai được!” Đường Tổ Trữ cong miệng giận dữ trừng Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt thở dài, bắt đầu cầu nguyện hôm nay có thể vượt qua bình yên.

“Vậy em để anh gọi điện trước cho cậu ấy bảo em sẽ đi cùng, được không? Để cậu ấy cũng rủ chồng cùng đi.”

“A? Hắn có chồng sao?” Đường Tổ Trữ tò mò .

Có tay Hà Lê gì đó tìm đến Lâm Kiệt, vừa lúc Lâm Kiệt đi toilet, Đường Tổ Trữ liền giúp Lâm Kiệt tiếp , biết Hà Lê là loại đàn ông thế nào. Nhưng Lâm Kiệt chưa từng đề cập qua Hà Lê đã có chồng!

“Uh, cậu ta cùng chồng kết hôn năm ngoái tại Anh. Khi cậu ấy làm lễ cưới, thì chúng ta họp ở Mĩ, không có cách nào đi dự hôn lễ cậu ấy được.”

“Oa. . . . . .” Ánh mắt Đường Tổ Trữ phát ra hai hình trái tim bắn tới.

“Như vậy em còn muốn nghi ngờ anh với cậu ta có chuyện gì không hả?”

Đường Tổ Trữ lắc đầu, bất quá lại lập tức gật đầu nói: “Ai biết hai người các anh có thể ngoại tình ở bên ngoài hay không a? ! Dù sao hôm nay em cũng sẽ đi cùng anh!”

“Ha! Em đúng là con quỷ nhỏ hay ghen!” Lâm kiệt giễu cợt A Trữ.

“Ai bảo em yêu anh. . . . . .”

Lâm Kiệt không cười, hơn hai năm qua, lần đầu nghe được câu nói này. . . . . . Lâm Kiệt thiếu chút nữa rớt cằm.

“Em nói cái gì?”

“Chưa nói gì hết! Mau gọi điện thoại đi!” Đường Tổ Trữ đỏ mặt đưa di động của Lâm Kiệt qua.

Đáng giá! Cho dù nhường nhịn A Trữ vài bữa nữa cũng không sao! A Trữ rốt cục nói thương gã! Gã muốn reo hò! Gã muốn hát mừng!

Nhận di động, thuận tiện đem A Trữ kéo vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy, Lâm Kiệt thật muốn cứ như vậy đem A Trữ nhào vào trong cơ thể gã.

“Mau gọi đi!” Đường Tổ Trữ thúc giục.

“Trước hết cho anh hôn một cái đã.” Lâm Kiệt chơi xấu.

“Anh là đồ biến thái đáng chết! Chúng ta đang ở văn phòng!” Đường Tổ Trữ phản kháng.

“Hôn một chút, sau đó anh sẽ gọi điện thoại ngay.” Lâm Kiệt trao đổi điều kiện.

“. . . . . . Muốn hôn thì hôn mau! Hôn xong thì gọi luôn!” Đường Tổ Trữ bất đắc dĩ.

Lâm Kiệt một miệng hôn lên, gã thực hận hôm nay không thể là ngày nghỉ, lúc này đang ở trên giường, Đường Tổ Trữ câu kia nói yêu gã, khiến tâm tư gã bay bay nha. . . . . .

Các vị nhìn xem, xin hỏi thế này có được tính là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa mẫu mực không?

Buổi tối đi vào Thái Ngân Tiểu Cư.

Lâm Kiệt phát hiện Hà Lê đã đến trước, bên cạnh Hà Lê là một người đàn ông anh tuấn vô cùng, lập tức thu hút tầm mắt của Lâm Kiệt, trong lòng không khỏi tán thưởng, chăm chú nhìn người kia, căn bản không muốn dời tầm mắt.

Mu bàn chân liền truyền đến một cơn đau mạnh mẽ.

Hóa ra Đường Tổ Trữ giận trừng mắt Lâm Kiệt, một cước dẫm nát mu bàn chân Lâm Kiệt.

Ánh mắt Đường Tổ Trữ đang muốn mắng Lâm Kiệt là đồ háo sắc, lại bị trai đẹp câu hồn mất rồi.

“Thân ái, không phải như em nghĩ,” Lâm Kiệt nắm tay Đường Tổ Trữ đi vào ngồi xuống đối diện Hà Lê, giới thiệu cho A Trữ: “Vị này chính là Hà Lê, ngoài ra vị này chắc chắn là một nửa của Hà Lê – Trần tiên sinh.”

“Đúng vậy! Chồng tôi là Trần Ngữ Xuyên, ông chủ lớn tung hoành trên thế giới.” Hà Lê cười phụ họa.

“Oa! Tung hoành thế giới. . . . . .” ánh mắt sùng bái tuyệt không kín đáo của Đường Tổ Trữ phóng lên người Trần Ngữ Xuyên.

“Đây là bạn trai tôi Đường Tổ Trữ, cũng có thể gọi là A Trữ.” Lâm Kiệt cũng giới thiệu với hai người kia, thuận tay kéo Đường Tổ Trữ ngồi xuống.

“Hân hạnh! Đã từng được nghe Hà Lê nhắc về hai người.” Trần Ngữ Xuyên mỉm cười, nụ cười say mê chết người. Lâm Kiệt có chút thất lễ nhìn chằm chằm Trần Ngữ Xuyên.

“Này! Lâm Kiệt! Sao anh đến muộn như vậy? Nhìn xem, tôi đã muốn gọi một bàn đầy đồ ăn rồi.” Hà Lê có chút bất mãn. Lâm Kiệt làm gì mà cứ nhìn chồng cậu chăm chú như vậy?

Lâm Kiệt nhanh chóng tỉnh táo, trả lời: “Cũng không phải A Trữ, hôm nay thật sự rất bận, hôm nay cậu ấy phải hoàn thành công việc nên thời gian bị kéo dài.” Ánh mắt mang theo ý cười sủng nịnh.

“Haha! Hôm nay tôi mới có thể gặp được A Trữ !” Lời nói của Hà Lê mang ý cười sâu xa nhìn Đường Tổ Trữ.

“Đúng vậy! Tử Lâm Kiệt nói anh là bạn tốt của anh ấy, nhưng tôi cũng chưa từng gặp qua anh. Còn anh ấy cũng đã gặp một số bạn bè của tôi . . . . . . Vậy hai người quen nhau như thế nào?”

Hỏng! Đầu óc Lâm Kiệt nổ ra một chữ.

“Chúng ta quen nhau ở Dã Diếm a. Còn như thế nào? Anh ta không nói với cậu sao?” Hà Lê mắt liếc Lâm Kiệt một cái, không nghĩ tới tên Lâm Kiệt luôn giả bộ đến chết kia lại tư lự biến sắc, nét mặt cứng còng, có vẻ như đang toát mồ hôi lạnh.

Hà Lê vui vẻ. Không ngờ Lâm Kiệt chưa từng kể với Đường Tổ Trữ rằng Lâm Kiệt từng qua lại với cậu? Thật thích thú! Cậu rất muốn biết nếu Lâm Kiệt bị chỉnh, biểu hiện trên gương mặt gã sẽ tinh túy thế nào.

“Dã điếm?” , “Dã điếm!” Giọng điệu Trần Ngữ Xuyên mang ý nghi hoặc, giọng Đường Tổ Trữ mang sự ngạc nhiên, cùng thốt ra một câu không cùng ngữ điệu.

Hà Lê mỉm cười đáp lời chồng: “Dã Điếm là g_a_y bar nổi tiếng vô cùng ở thành S.”

“Hả. . . . . . Em quen Lâm Kiệt khi nào?” Nụ cười của Trần Ngữ Xuyên không còn thấy nữa, nghiêm túc hỏi lại vợ.

“Cũng được ba năm. . . . . .” Hà Lê vì trấn an Trần Ngữ Xuyên, hơi hơi lại gần Trần Ngữ Xuyên, đưa tay đặt lên đùi Trần Ngữ Xuyên vuốt nhẹ. Đương nhiên đây là động tác dưới mặt bàn, không ai nhìn thấy.

“Trước khi chúng ta gặp lại nhau?” Trần Ngữ Xuyên nhíu mày.

“Đúng. . . . . .”

“Vậy người này cũng là tình một đêm?

Nhờ sự ăn ý giữa Trần Ngữ Xuyên và Hà Lê, Hà Lê thừa biết Trần Ngữ Xuyên đang hỏi gì.

Hà Lê trả lời điều gì cũng giữ thái độ thẳng thắn, Trần Ngữ Xuyên cũng hiểu được điều ấy. Nếu Trần Ngữ Xuyên muốn biết chuyện gì, Hà Lê sẽ nói thẳng, bởi vì dù cậu có chuyện gì cũng chỉ có mình Trần Ngữ Xuyên hiểu được.

“Đúng. . . . . .” Hà Lê gật gật đầu, hoàn toàn không để ý tới cái chân Lâm Kiệt đá cậu ở dưới bàn ý bảo im lặng, tiếp tục nói: “Song chỉ có điều anh ta là tình nhiều đêm.”

“Cái gì? !” Đường Tổ Trữ đập bàn đứng lên, phẫn nộ liều chết nhìn chằm chằm Lâm Kiệt.

Trần Ngữ Xuyên không nỡ nói Hà Lê, nắm chặt bàn tay Hà Lê trên đùi mình: “Nếu chúng ta sớm gặp lại thì tốt rồi. . . . . .”

“Tử Lâm Kiệt! Anh khai rõ cho tôi!” Đường Tổ Trữ tức giận.

“A Trữ, cậu ngồi xuống, để tôi kể với cậu.” Hà Lê vẻ mặt ôn hòa đáp.

“Bạn tối cái gì? Căn bản là . . . . . Chính là. . . . . .” Đường Tổ Trữ giận đến nghẹn lời, tạm thời nghĩ không ra từ để hình dung, hắn muốn nói gian phu dâm phu nhưng như vậy lời nói sẽ tổn thương người khác, hắn căn bản nói không nên lời. Đành phải ngồi xuống.

“Đường Tổ Trữ, Lâm Kiệt là đuổi theo cậu không được, mới đến Dã Điếm uống rượu giải sầu, gặp phải tôi, anh ta còn gọi tôi là A Trữ. Cậu nói tôi xem, ai bị so sánh bất lợi?”

“A?” Cơn tức của A Trữ mau chóng đi qua. Nhưng trong lòng lại buồn, dù sao Lâm Kiệt cũng từng có quan hệ với người này.

“Khi đó anh ấy yêu cậu nhưng không chiếm được người cậu, cậu nghĩ coi anh ấy phải làm sao lúc bấy giờ? Nói thì có chút khó nghe, tôi còn là thế thân của cậu khi đấy. Nhìn anh ấy đối với cậu dụng tâm thiện khổ, tôi mới cảm thấy người này có thể trở thành bạn. Sau đó chúng tôi cũng chỉ là bạn bè thuần túy mà thôi, chẳng qua nhờ trên giường mà quen biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.