Rung Động Đầu Đời Của Tôi

Chương 4: Chương 4: Bố là thế lực hắc ám




Chương 4:

Trên đường từ trường về nhà tôi với ông Dũng chả nói với nhau câu gì nhưng mà để bầu không khí bớt nhàn chán thì cái Vy đi ở giữa làm thành bộ 3 đạp xe đạp trong khi đường lườm lượt xe đạp điện, thật ra là không phải chúng tôi không nói mà là bị chặn họng! giời ơi! Con Vy nó nói quá nhiều, nó kể nhưng ngày tháng nghỉ hè của nó mà kinh khủng hơn là nó kể từng ngày một, một cái ngày nhạt nhẽo của nó mà nó cũng kể nó kể, đại loại là nó kể thế này, sáng nó giậy tầm 8:00 (sớm hơn tôi 3 tiếng rưỡi hờ hờ) xong nó đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi đến tận 14 giờ nó ăn cơm chiều, tại sáng nó ăn một suất như cơm trưa (nhà nó chủ nghĩa ai ăn bao giờ thì ăn! Bố mẹ nó bảo giờ cũng ăn trước còn con này tính nó dở người nên cho nó ăn bao giờ thì ăn) xong nó chơi Facebook hết một ngày dài đến 20 giờ ăn cơm tối rồi ngủ! đó! vậy là hết ngày. Ngày hôm sau thì sao? Ngày hôm sau...ngày hôm sau của nó thì cũng giống ngày hôm trước nhưng nó vẫn kể với một tâm trạng phấn khởi vì có người nó nói mà cong tới tận 2 người (tôi nghĩ chắc mọi ngày nó mở mồm là như ta chạy mất, nghe con này nói vô bổ lắm). Những ngày sau của nó? CŨNG GIỐNG NGÀY HÔM TRƯỚc....giời ơi! Giống như con này nó không phải người nó là một vật thể gì đó, một cái thứ gì đó, một cái con gì gì đó không phải người. Mồm nó như cái máy nó cứ tuôn ra thôi, nó tuôn như lũ như sóng thần tại Nhật Bản vậy đấy, tôi sợ tớ nghe nữa tôi sẽ nổ đầu quá! Chưa bao giờ tôi thấy nhà xa như hôm nay. Tôi nhớ mẹ, nhớ bố quá, tôi muốn về và chấm dứt cuộc nói chuyện đơn phương từ một phía này.

Ê mày có biết không? Hôm ..- cái Vy tiếp tục ngây thơ kể về cuộc sống nhạt nhẽo của nó nhưng bị tôi chặn lại.

Tao biết rồi! Tao biết tất cả rồi! Cho lên tao xin mày đừng nói gì thêm vì nhưng điều mày sắp nói, sẽ nói, tương lai mày sẽ nói, tao đều biết hết! Nên làm ơn ngoan ngoãn ngậm miệng lại và suy nghĩ nhưng điều mày sẽ nói cho tao vào ngày mai! Ngày mai mày đừng nói vội mày lại nghĩ những điều mãy sẽ nói vào ngày hôm sau, rồi cứ thế mày để bảo giờ mày lấy chồng, chồng mày nghe mày nói hết, tao mệt mỏi rồi! Please leave me alone- tôi phán một câu hùng hồn như đọc bản tuyên ngôn độc lập từ sâu đáy lòng, ông Dũng nhìn tôi nói gật đầu lia lịa và có phần xúc động.

Ừ!- cái Vy ngậm miệng lại hẳn, gương mặt nó có vẻ buồn. Nhưng buồn thì KỆ MÀY i don't care! OK!

Đấy về đến nhà nó rồi còn đâu! Biết vậy nói sơm sớm còn hơn. Tôi và ông Dũng bye bye nó rồi đạp tiếp với niềm vui phấn khởi vì buông bỏ được một của nợ. Đạp rã rời một lúc, xa xa tôi đã thấy cái nhà màu vàng nhạt 3 tầng có cây trứng cá ở trước mặt đây rồi, nhà tôi đấy! Tôi và ông Dũng mở cổng bước cái sân cỏ cảm giác mát cả chân đúng nhà mình vẫn yên bình hơn đựng xe lại, tôi nhớ ngày xưa lúc còn trẻ trâu, bọn trẻ con trong khu phố toàn tụ tập sân nhà tôi chơi bóng đá giờ lớn lên rồi lại chả còn thằng nào cả, kể cũng tốt, đỡ chật sân. Vào trong nhà phòng khách thấy bố mẹ tôi và thằng Duy ngồi xem tivi một cách thanh nhàn. Tôi và ông Dũng cất tiếng chào:

Con chào bố mẹ!

Em chào anh chị!- thằng Duy mắt vẫn dính xem ti vi cất tiếng chào, chả lẽ nó quay ra chào tôi 1 cái mà mất thời gian của nó thế cơ à.

Ừ! Mới về à con! Thế học lớp nào?- mẹ tôi nhẹ nhàng hỏi.

10H ạ!- tôi và ông Dũng đồng thanh đáp.

Ừ! Hai đứa học cùng lớp à?- bố tôi quay ra hỏi như sao tôi thấy bố tôi chả ngạc nhiên lắm chuyện tôi và ông Dũng học chung nhỉ? Bỗng một suy nghĩ loé lên trong tôi chả lẽ thế lực hắc ám sen vào chuyện này là bố tôi! Nghi lắm!

Vâng! Nhưng mà bố có quen thầy Hùng không? Thầy Hùng hiệu trưởng trường con ấy?-tôi hỏi kèm theo ánh mắt rất nghiêm túc.

Khụ..khụ! Có biết nhưng lâu rồi không gặp! Mà còn hỏi làm gì? Thôi ăn cơm đi bố đói rồi!... Bố thấy cầu thang bụi rồi nè mai đứa nào lau đi!- bố tôi trả lời đứng dậy nhìn xung quanh rồi phủ mông đi vào bếp với biểu cảm rất lạ thường, y như bố tôi đang lảng tránh chuyện tôi đang hỏi vậy. Vậy là tôi đoán đúng rồi, tôi với ông Dũng học chung thì người lợi là bố mẹ tôi, chẳng hạn như họp phụ huynh, dễ quản lý hơn vì có chuyện gì trên lớp chúng tôi cũng tố cáo nhau. Bùn quá! Biết được cũng chả làm gì được. Đành vậy để mặc số phận đẩy đưa.

THE END

Cảm ơn đã đọc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.