Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Chương 2: Chương 2: Thái học viện




Sau khi Chân phi mất do khó sinh, Bích Vân cung được để lại cho Tứ hoàng tử Trữ Hoài Tĩnh. Trữ Hoài Tĩnh tuy làm con thừa tự của Nguyên phi nhưng trên thực tế, Nguyên phi chưa từng chăm lo cho hắn mà chỉ an bài một cung nữ và một thái giám gánh vác việc này.

Từ nhỏ đến lớn Trữ hoài Tĩnh đều không uống qua một giọt sữa nào mà chỉ ăn cháo qua ngày, các thị nữ trong cung đều mắt nhắm mắt mở, dù sao một vị hoàng tử thất sủng cũng chẳng đáng để quan tâm, huống chi hắn còn là kẻ ngu si.

Đường đường là Tứ hoàng tử mà lại là kẻ ngu si, việc này gây nên không ít sóng gió trong cung, về phần tại sao nói hắn ngu si là vì hắn đã năm tuổi nhưng vẫn chưa nói một lời, lại còn không khóc không cười.

Lúc đầu vẫn có người bẩm báo, Hoàng thượng từ bi cho thái y đến chuẩn đoán vài lần, thế nhưng thái y vẫn như cũ, chuẩn không ra nguyên nhân nên không thể làm gì hơn ngoài việc bẩm báo Thánh thượng tiểu hoàng tử tâm hư trí nhược, là si nhi. Vị quốc quân này cũng không để ý mà gật đầu bảo họ lui ra, vì thế chuyện này dần chìm xuống, không còn ai quản.

-x-

“Tứ điện hạ, ngày mai phải đến Nhạc Thanh điện học tập, hôm nay ngài nên nghỉ ngơi sớm một chút, đến muộn sẽ không tốt.” Thiếp thân cung nữ, Bạch Linh lên tiếng nhắc nhở Trữ Hoài Tĩnh, người vẫn đang nằm trên tháp.

Trữ Hoài Tĩnh nay đã năm tuổi, hắn luôn thích nằm trên tháp chăm chú đọc sách, thân thể thẳng tắp, có chút thành thục, gương mặt bé nhỏ mềm mịn, làm người ta đoán không ra tuổi.

Trữ Hoài Tĩnh nhìn ra bên ngoài, một mảnh tối đen như mực, vào thời gian này các cung đều đã lên đèn, cũng chỉ còn Bích Vân cung là tăm tối như vậy. Mà trăng đêm nay lại đặc biệt sáng, ánh trăng mềm nhẹ trải dài như tầng lụa mỏng.

Trữ Hoài Tĩnh im lặng ngồi dậy, thân thể nhỏ bé nhảy xuống, thoạt nhìn không được linh hoạt, Bạch Linh muốn tiến lên hỗ trợ nhưng lại bị thần sắc lạnh nhạt của Trữ Hoài Tĩnh làm cho kinh sợ, đành đứng một bên.

Chạm đất, Trữ Hoài Tĩnh đi từng bước nhỏ trở về ngọa thất, sách bị hắn tiện tay bỏ lại, Bạch Linh nhặt lên rồi mở ra xem, nàng phát hiện mình hoàn toàn không hiểu nội dung bên trong. Tuy Tứ hoàng tử trước giờ bị người khác đồn đại là kẻ ngu si, nhưng nàng biết thật ra hắn rất thông minh.

Ngoại trừ lúc một tuổi cần người khác đút ăn thì về sau hắn đều tự mình làm, mặc y phục cũng không cần người hỗ trợ, hơn nữa ba tuổi đã bắt đầu đọc sách, sinh hoạt của hắn trên cơ bản không có gì ngoài sách. Lúc đầu bọn họ đều bị kinh sợ thật lâu, một đứa trẻ ba tuổi làm sao có thể biết chữ đây? Nhưng bọn họ hiểu rõ, nếu muốn tồn tại trong cung thì phải học tập cách sinh hoạt như một người mù.

Hơn nữa, Tứ hoàng tử thoạt nhìn tuy rất lạnh lùng nhưng thật ra tính tình rất tốt, lại không kiên ăn, cũng không vì bọn họ làm sai mà giận dữ, những chuyện đó đối với hắn đều không đáng kể.

-x-

Tại Dư quốc, hoàng tử đến 5 tuổi thì phải vào Thái học viện học tập, đây là quy củ không có ngoại lệ, vì vậy khi trời vừa sáng, Bạch Linh đã và ngọa thất đánh thức Trữ Hoài Tĩnh.

Hài tử bị người đánh thức vốn là một chuyện thống khổ, nhưng Trữ Hoài Tĩnh chỉ nhíu nhíu mày liền tiếp nhận y phục từ tay Bạch Linh mặc vào. Đây là một bộ hắc sắc cẩm phục, không có những hoa văn dư thừa, chỉ có một vòng ám văn tại cổ tay.

Sau khi rửa mặt hoàn tất, Trữ Hoài Tĩnh dẫn theo Lưu Diệp đến Nhạc Thanh điện. Vừa đến ngoại môn đã nghe những tiếng ồn ào bên trong, Trữ Hoài Tĩnh hơi nhíu mày nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt hờ hững.

Hắn đứng trước cửa, quan sát toàn bộ đại điện. Nơi đây không xa hoa giống các cung khác, trái lại lộ ra một vẻ nghiêm trang, nhưng cũng không không vì vậy mà thiếu đi sự xa xỉ, bàn ghế đều được làm từ gỗ cây tử đàn, trên tường chạm khắc lưu ly, hương thơm của cây phật thủ như có như không.

Sau khi Trữ Hoài Tĩnh ngồi vào vị trí của mình thì mọi người đều quay lại nhìn, mang theo vài phần hiếu kỳ, vài phần khinh thường.

“Yêu, không phái tứ đệ đó sao?” Đột nhiên một thiếu niên vận cẩm sam hồng sắc đến trước mặt Trữ Hoài Tĩnh, trên mặt đầy vẻ kiêu căng.

“Nhị ca, ngươi không biết tứ đệ là một kẻ ngu si hay sao?” Một thiếu niên vận thanh sam cười tà lên tiếng, cả điện nghe lời hắn nói đều cười rộ lên.

Chỉ có Trữ Hoài Tĩnh trước sau an tĩnh một chỗ, không hề phản bác, thậm chí cũng không màng liếc nhìn bọn họ, thế nhưng Lưu Diệp đứng sau hắn đã có chút tức giận, song cũng chỉ biết an phận.

“Được rồi! Hoài An, Hoài Thần không được vô lễ, thái phó sẽ đến đây ngay, hai người cũng nên một vừa hai phải mà thôi.” Thiếu niên ăn vận hoàng sắc cẩm phục lên tiếng, luận cách ăn mặc của hắn thì không ai không biết đó là Dư quốc thái tử, đại ca của Trữ Hoài Tĩnh, Trữ Hoài Du. Trữ hoài Du gương mặt tuấn tú, làm cho người ta có cảm giác tựa như xuân phong.

Mà hai người thiếu niên vừa nãy là nhị hoàng tử Trữ Hoài An và tam hoàng tử Trữ Hoài Thần. Cả hai nghe được thái tử ca ca mở miệng đều trở về vị trí của mình.

Trữ Hoài Du lôi kéo một hài đồng, tuổi tác đại khái bằng Trữ Hoài Tĩnh, đẩy đến trước mặt Trữ Hoài Tĩnh: “Tứ đệ, ngươi nếu có cần gì thì cứ nói với đại ca, chúng ta dù sao cũng đều là con của phụ hoàng.”

Trữ Hoài Tĩnh nhìn hắn một cái rồi cúi đầu không có trả lời, Trữ Hoài Du nhất thời có chút xấu hổ, hắn quay sang hài tử bên cạnh nói rằng: “Hoài Xa, đây là tứ ca của ngươi, ngươi ngồi hắn bên cạnh đi.”

Tiểu hài tử không hề hoảng sợ, đôi mắt mở to nhìn Trữ Hoài Tĩnh, sau đó thốt ra một câu kinh người: “Tứ ca, ngươi thật xinh đẹp.”

Toàn bộ đại điện đều ồ cả lên, dù sao một nam nhân bị nói là xinh đẹp cũng thật mất mặt, thế nhưng Trữ Hoài Tĩnh chỉ là bình thản nhìn hắn rồi thu hồi ánh mắt.

Trữ Hoài Du giống như muốn nói gì đó để đánh tan cục diện xấu hổ này nhưng cúi cùng vẫn không nên lời, vừa vặn thái phó cầm sách bước vào giải vây cho Trữ Hoài Du. <ins class=”adsbygoogle”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.