Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 130: Chương 130: Chương 99.1: Kết cục (cuối cùng )




Editor: Puck

Tài ăn nói của Trịnh Thủy Tinh rõ ràng không lợi hại bằng Lâm Hi, chưa tới mấy hiệp đã bị Lâm Hi nói á khẩu không trả lời được, buồn buồn cắn môi dưới, tầm mắt liếc ra ngoài cửa sổ.

Trương Hiểu Hoa vẫn ở bên cạnh quan sát hai người, nhận thấy không khí có cái gì không đúng, cầm kịch bản lên định đi ra ngoài, không chờ cô đi vài bước, Lâm Hi mở miệng để cho cô chờ một chút. Trương Hiểu Hoa hơi cứng ngắc quay đầu lại, “Lâm tiểu thư, có chuyện gì sao?”

Lâm Hi không biết cô ấy khẩn trương điều gì, “Cho dù nhà họ Thẩm tìm Thủy Tinh yêu cầu cái gì? Chị đều đồng ý là được.”

Trương Hiểu Hoa vụng trộm liếc mắt nhìn Thủy Tinh vẫn nhìn ngoài cửa sổ, thấy cô ấy không có dị nghị, thận trọng nở nụ cười, “Được, Lâm tiểu thư.”

Ánh mắt Lâm Hi một lần nữa rơi lên màn hình máy vi tính, gõ bàn phím, tiếp tục làm việc của cô.

Trương Hiểu Hoa dùng đầu ngón trỏ tay phải gãi mấy cái lên mặt, nghĩ mãi vẫn không ra, tại sao Thủy Tinh nghe lời Lâm Hi như vậy? Lâm Hi và Thủy Tinh quen biết cũng không được bao lâu, hơn nữa số tuổi của hai người cũng chênh lệch năm, sáu tuổi, không phải là nói ba tuổi khác nhau một thế hệ sao? Sao hai người lại cố tình thành bạn bè đây?!

Không hiểu thì không hiểu, Trương Hiểu Hoa không muốn nán lại ở chỗ này một lúc nào nữa, nhanh chóng mở cửa, chuẩn bị rời đi. Cửa vừa mới mở ra, cô liền nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú điển trai xuất hiện ngay trước mắt, ngây ngốc, tay của cô không thể khống chế chỉ chỉ vào bên trong, “Lâm tiểu thư ở bên trong.”

Quyền Hạo về đến nhà, Trần Tiêu mới nói cho anh biết, Hi nhi dời đến trong nhà Trịnh Thủy Tinh ở. Quan hệ giữa bọn họ gần đây mới tốt lên, Hi nhi đột ngột dọn ra, anh nghĩ có phải mình làm sai ở phương diện nào hay không. Anh vòng qua bên người Trương Hiểu Hoa, trực tiếp đi vào bên trong, thấy được Hi nhi đang bận rộn, “Hi nhi.”

Bên tai vang lên giọng nói dễ nghe của Quyền Hạo, Lâm Hi vừa vặn đang hăng hái chiến đấu, không rảnh liếc mắt nhìn Quyền Hạo, “Ừ.”

Trương Hiểu Hoa còn đứng bên cạnh cửa không ngờ mình sẽ bị không để ý đến triệt để thế này, khóe mặt giật giật một cái, duy trì tư thế mới vừa mở cửa suy nghĩ một chút, cô vẫn về nhà thì tốt hơn.

Trịnh Thủy Tinh nhìn bóng đêm đủ rồi, xoay người nhìn Quyền Hạo và Lâm Hi, nghĩ thầm mình có nên thức thời rời đi không?

“Sao Hi nhi đột nhiên muốn ở cùng một chỗ với Trịnh Thủy Tinh vậy?” Trái tim của Quyền Hạo mới vừa được cảm giác yên bình toàn bộ, bởi vì hành động lần này của Hi nhi mà lần nữa hoảng loạn lên.

“Em cảm thấy cần phải đi, chúng ta còn chưa kết hôn, ở cùng dưới một hiên nhà với anh cũng không phải là biện pháp gì tốt, cho nên liền chuyển ra ở cùng với Thủy Tinh.” Tốc độ đầu ngón tay Lâm Hi hơi chậm lại, tùy tiện tìm một lý do.

Quyền Hạo không tin tưởng quá lý do của Hi nhi, dù sao Hi nhi không phải chân chính mười tám tuổi, “Hiện giờ nhiều người chưa cưới đã ở chung, chúng ta ở cùng một chỗ cũng không có gì.”

Trịnh Thủy Tinh vốn không muốn làm bóng đèn lóe sáng, nhưng cô vẫn có lòng hiếu kỳ, cô tò mò Hi nhi chung sống với Quyền Hạo như thế nào, cho nên cô lưu lại, cố hết sức hạ thấp cảm giác về sự tồn tại của mình, vểnh tai lắng nghe đối thoại của hai người.

Lâm Hi ngừng động tác trên tay, thuận tiện còn tắt máy vi tính, liếc nhìn Thủy Tinh, “Thủy Tinh, trở về phòng cậu đi.”

Trịnh Thủy Tinh đã cố gắng hết sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nháy nháy mắt, “Hai người nói chuyện, hai người nói chuyện.”

Phòng khách rộng rãi, Lâm Hi và Quyền Hạo ngồi chung một chỗ.

“Hi nhi, quay về đi có được không?”

“Không được.”

Giọng của cô nhàn nhạt, nhất thời hóa thành lưỡi dao sắc bén, đâm vào tim của anh, “Tại sao?”

Lâm Hi quay đầu nhìn Quyền Hạo chăm chú, nhìn thấy trên mặt anh chợt lóe lên đau lòng, theo bản năng hạ thấp tròng mắt, “Em ở đây một khoảng thời gian ngắn, em sẽ trở về nhà họ Quyền, anh đừng suy nghĩ nhiều quá.”

Quyền Hạo hơi cúi đầu, tròng mắt đen nhìn chăm chú vào sàn nhà, mí mắt che giấu cảm xúc ở trong mắt anh, trầm mặc một hồi, giọng nói hơi khàn khàn, “Có thật không?”

“Đương nhiên là thật.” Cô ở đây, tự nhiên có đạo lý của cô.

Hai tròng mắt của cô sáng ngời, thoáng hiện lên chút ý cười, lo lắng trong lòng anh giống như được vỗ yên, “Anh tin tưởng em.”

Lâm Hi ở trong nhà Trịnh Thủy Tinh một khoảng thời gian, thời gian này, biểu hiện của Lâm Higiống như nữ sinh nhỏ mới vừa mười tám tuổi, cũng quy củ đến đại học B học.

Mỗi ngày Trịnh Thủy Tinh bận rộn xong về đến nhà, đều có thể nhìn thấy dáng vẻ hiếu học nghiêm túc cầm sách của Lâm Hi, cô thật sự rất muốn hỏi Hi nhi, cũng không phải là sinh viên đại học chân chính, ngày ngày cầm sách đọc, cũng không ngại nhàm chán à? Trong lòng có suy nghĩ này, nhưng không có nghĩa nhất định phải đi làm.

Lại một ngày, Lâm Hi xong tiết học, mới vừa đi ra cổng trường, đã thấy Trần Tiêu với khuôn mặt tươi cười đợi mình. Nhìn chung quanh mấy lần, không phát hiện có chỗ nào đặc biệt khác, cô rất tự nhiên đi tới trước mặt Trần Tiêu, “Có chuyện gì sao?”

Trên tay Trần Tiêu cầm một cái túi, cung kính gật đầu một cái với Lâm Hi, “Đây là thiếu gia để cho tôi mang cho tiểu thư.”

Lâm Hi đưa mắt liếc nhìn cái túi trên tay Trần Tiêu, đôi mày thanh tú nhếch lên, giống như hơi kinh ngạc nhận lấy cái túi, “Không có chuyện gì khác chứ?”

“Không có, tôi đi về trước.” Trong tiếng cười của Trần Tiêu mang một chút ấm ức.

Lâm Hi xoay người chuẩn bị đi về phía xe của cô, liếc mắt, Lăng Linh đứng ở bên cạnh xe của cô, trong nháy mắt nở nụ cười nhạt, ý lạnh thoáng qua trong mắt rồi biến mất, “Tìm tôi có việc?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Lăng Linh đông lạnh, giống như thể đắp một tầng băng sương, “Lâm Hi, có thời gian rảnh không? Tôi muốn tìm cô hàn huyên một chút.”

Lâm Hi nhìn một vòng chung quanh người đi đi lại lại trên đường, thu lại nụ cười trên mặt, “Giữa chúng ta có gì hay để nói sao?” Lăng Linh trực tiếp đến tìm cô như vậy! Ngược lại ngoài dự đoán của cô.

“Giữa chúng ta có rất nhiều chuyện có thể nói, ví dụ như Thẩm Cảnh Nhiên.”

“Chuyện này không có gì hay để nói.” Lâm Hi liền cự tuyệt, vòng qua Lăng Linh, mở cửa xe trực tiếp lên xe, khởi động xe rời đi luôn.

Lăng Linh đứng tại chỗ nhìn xe rời đi, trong mắt đột nhiên xuất hiện điên cuồng, đôi tay siết thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến mức tận cùng có dấu vết vẹo vọ.

Trong xe, hai tay Lâm Hi nắm tay lái, mắt thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu, không nhìn thấy tình huống theo dự đoán, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xẹt qua vẻ nghi ngờ. Khi cô đang nghi ngờ thì chuông điện thoại di động vang lên, liếc mắt nhìn điện thoại ở chỗ ngồi bên cạnh tài xế.

Phía trước không có xe, cô quay đầu liếc nhìn giỏ xách, từ đó lấy tai nghe bluetooth ra. Chính vì hành động này của cô, khiến cho cô không nhìn thấy hành động khác lạ của xe phía trước. Khoảnh khắc khi mang tai nghe bluetooth xong ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô trợn tròn, vội vàng đạp thắng xe.

Lái xe gặp phải tình huống thắng gấp, tình hình chung không tính là tốt được, mà Lâm Hi cũng không thể tránh thoát tình huống không được tốt này, đầu xe của cô đụng phải đuôi xe của người ta, đầu xe lồi lõm thê thảm đến khiến người ta không nỡ nhìn, may mà trên người có dây an toàn, không tạo thành tổn thương có tính thực chất đối với cô.

Giao thông đế đô luôn luôn hỏng bét, chuyện tông vào đuôi xe rất thường thấy.

Lâm Hi cởi dây an toàn ra, bình tĩnh xuống xe.

Chủ xe bị đụng đuôi tức giận đùng đùng đi tới trước mặt Lâm Hi, trên mặt dữ tợn run run, khí thế hung hăng quát, “Mày mù đúng không? Không biết lái xe thì đừng lái xe.”

Trên mặt bị phun một hơi thở có mùi khác lạ, khiến cho Lâm Hi nhăn mày lại, “Là anh vi phạm lỗi dừng xe, cho nên gây ra vụ tông vào đuôi xe này.”

Chủ xe hung dữ nhìn Lâm Hi chằm chằm, chỉ vào bảng hướng dẫn giao thông gần đó, “Ông đây vi phạm quy định dừng xe chỗ nào?”

Lâm Hi cảm thấy rất buồn cười, học ông ta chỉ vào bảng hướng dẫn giao thông đó, “Không phải chỗ đó viết cấm dừng xe sao? Anh mù à?”

“Mày con nhóc này muốn ăn đòn đúng không? Không đền tiền đừng mong rời đi!” Chủ xe giơ quả đấm lên, cố gắng đe dọa Lâm Hi.

Lâm Hi không thèm để ý tới đe dọa của chủ xe, cầm điện thoại di động lên, quả quyết gọi số điện thoại của cảnh sát giao thông, nói rõ tình huống lúc này với nhân viên trực ban.

Chủ xe vốn tưởng rằng xem ra chỉ là một cô nhóc mười tám tuổi rất dễ dàng đè dọa, ai ngờ cô nhóc này không hề sợ quả đấm của anh chút nào, đang rất bình tĩnh gọi điện thoại.

“Hoặc giải quyết riêng, hoặc sẽ chờ cảnh sát giao thông tới xử lý, tự anh chọn một.” Lâm Hi đóng cửa xe, dựa vào trên xe, không hề coi chủ xe có bộ mặt dữ tợn này là quan trọng.

Tông vào đuôi xe cũng thuộc về chuyện nhỏ trong tai nạn giao thông, mặc dù không có thương vong về người, nhưng cũng đủ ghét, bởi vì bọn họ không chịu lập tức hòa giải, dừng xe trên đường, như vậy sẽ gây ách tắc giao thông.

Các chủ xe phía sau nhìn một người to con và một cô nhóc bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, cũng đều hận không thể khuyên hai vị này giải quyết chuyện này nhanh một chút, nhường đường cho bọn họ lái xe rời đi.

Tình huống giao thông ở đế đô luôn luôn tắc nghẽn, lúc này là giờ cao điểm tan tầm, nhờ vào vụ tông đuôi xe này, phía sau có không ít xe bị chặn lại, rất nhanh, dần dần tạo thành một đoàn xe.

Lâm Hi không hề vội vàng, lạnh nhạt thưởng thức bầu trời xanh trên đầu, không nhìn chủ xe to con cách đó không xa

Sau khi cảnh sát giao thông nhận được điện thoại, nhanh chóng chạy tới, rất chuyên nghiệp kiểm tra tình huống hiện trường, lấy bút và tập ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.