Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 81: Chương 81: Chương 66.1: Tình nổi sóng




Editor: Puck

Xưng hô của Mã Kiều Thần, mày rậm của Quyền Hạo khẽ nhếch lên, nụ cười trên mặt Lâm Hi không duy trì nổi, tròng mắt lạnh lẽo.

“Này, Lâm Hi, vẻ mặt này của em là xảy ra chuyện gì? Tham gia bữa tiệc đính hôn của chị không vui mừng sao?” Mã Kiều Thần thấy sắc mặt Lâm Hi khó coi, cô nở nụ cười rực rỡ, mắt cong cong như trăng non.

“Mã Kiều Thần, thời gian dài như vậy không thấy chị, sao chị lại đáng ghét thêm, không nói tiếng người sao?” Đối đãi với Mã Kiều Thần, Lâm Hi chưa từng định khách khí chút nào, “Quyền tam thiếu phu nhân, mệt cho chị gọi ra miệng.”

Nháy mắt giống như cô bé hoạt bát, Mã Kiều Thần dịu dàng mỉm cười, “Sớm muộn gì em cũng sẽ kết hôn với Quyền Hạo, xưng hô Quyền tam thiếu phu nhân này không sai.” Những người khác có thể không thấy rõ quan hệ giữa Quyền Hạo và Lâm Hi, thân là bạn từ nhỏ của Quyền Hạo, cô nhìn rõ ràng.

“Còn chưa kết hôn mà, chị đàng hoàng gọi tên em đi.” Trong trường hợp này, Lâm Hi không muốn khiến cho Quyền Hạo khó chịu, nên phối hợp với phải phối hợp, “Đây là quà tặng đính hôn chúng em tặng cho chị, hy vọng chị thích.”

“Cám ơn.” Mã Kiều Thần nhận lấy quà tặng, không mở ra nhìn mà giao luôn cho quản gia sau lưng cô.

“Lâm Hi, nói thật, chị rất không ngờ em có thể tới tham gia bữa tiệc đính hôn của chị, trong khoảng thời gian này em đi đâu?” Cô thật tò mò, thế lực của nhà họ Quyền có thể nói là lợi hại nhất thiên triều, muốn tìm một người còn không đơn giản sao, mà tìm Lâm Hi lại tốn những một năm rưỡi, Lâm Hi làm được như thế nào?

“Ở thành phố biển.”

“Hai người mười ngón tay nắm chặt, là ở cùng nhau sao?” Mã Kiều Thần hơi đăm chiêu nhìn chăm chú vào hai người, khóe môi nhếch lên ý cười ám muội.

“Hôm nay là ngày đính hôn của chị, chị cũng đừng để ý tụi em có ở cùng nhau hay không, nhanh đi chào hỏi khách đi.” Lâm Hi rút tay phải của mình ra khỏi tay Quyền Hạo.

“Đúng rồi, giới thiệu cho mọi người một chút chồng chưa cưới của tôi Dương Dịch.”

“Người đâu?” Nhìn khắp toàn trường, cũng không thấy Dương Dịch, Lâm Hi cảm thấy hơi kỳ quái.

“Ở trên lầu, lập tức xuống giờ.” Mã Kiều Thần vừa nói, vừa ý bảo quản gia đi lên lầu tìm Dương Dịch.

“Quyền thiếu, cậu và Lâm Hi định khi nào định xuống?” Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, cô mơ hồ đoán được hai người chân chính ở cùng một chỗ, đi chung với nhau định nghĩa rất nhiều, ví dụ như khẳng định cọ xát trên giường rồi, nếu không vẻ quyến rũ tản mát trên mặt Lâm Hi từ đâu mà tới, khuôn mặt nhỏ nhắn dễ chịu nhưng đủ đỏ bừng này.

“Để nói sau.” Quyền Hạo liếc nhìn Lâm Hi, cười khẽ nói. Anh cũng muốn định xuống, nhưng cô không chịu, đợi thêm vài ngày đi, nóng vội không được

Lâm Hi không biến sắc yên lặng lui về sau một bước, kéo dài khoảng cách với Quyền Hạo.

“Lâm Hi, đi theo chị, chị có chuyện riêng tư muốn nói cho em.” Mã Kiều Thần thấy động tác của Lâm Hi thì ngây ngốc, tình huống của hai người này là như thế nào?

Không từ chối được, cổ tay Lâm Hi bị Mã Kiều Thần kéo đi, cô chỉ đành phải đi theo.

Đi tới vườn hoa sau nhà họ Mã, tùy ý ngồi trên ghế, Lâm Hi ngửi thấy mùi hương còn nồng hơn mùi ở sảnh trước, “Có lời gì cứ nói đi.” Quan hệ giữa cô và Mã Kiều Thần, vẻn vẹn khá hơn bạn bình thường một chút, vẫn không tính là bạn bè tốt gì, cô hơi mong đợi Mã Kiều Thần muốn nói chuyện riêng tư gì với cô.

“Lâm Hi, hiện giờ chị hơi mê man.” Mã Kiều Thần coi Lâm Hi là đối tượng bày tỏ, mặt nạ nữ cường nhân được tháo xuống, cô chỉ là một cô gái đáng thương yêu mà không được đáp lại.

“Mê man cái gì?”

“Chị gửi thiệp mời cho anh ấy, nhưng hôm nay anh ấy không tới, chị không biết lễ đính hôn này có nên đính hay không?” Mã Kiều Thần khẽ thở dài một tiếng, bản thân cô mê man, chuyện đính hôn này do cha cô làm chủ, cô chỉ phải phục tùng, thật sự kết hôn với Dương Dịch, vậy cũng chỉ là kết thân chính trị, không có một chút cơ sở tình yêu nào.

“Chị biết Dương Dịch là hạng người gì không?” Lâm Hi rất nghiêm túc hỏi.

Nhà họ Mã đứng về phía nhà họ Quyền, không thể dính buôn bán hắc ám, nếu Mã Kiều Thần kết hôn với Dương Dịch, vậy thì khó nói. Trước mắt quan trọng là Mã Kiều Thần rốt cuộc có biết Dương Dịch là hạng người gì không, làm chuyện gì không

“Sinh viên tài cao mới du học từ nước ngoài về, hào hoa phong nhã, người vô cùng tốt, hiện giờ đang làm việc ở phòng thị chính.” Mã Kiều Thần không hoàn toàn quan tâm Dương Dịch là người như thế nào, đột nhiên hỏi cô về anh ta là hạng người gì, cô phải ngẫm nghĩ.

“Sau khi chị đính hôn với anh ta, sẽ phải kết hon, nhà họ Mã các chị không tra rõ xem con rể tương lai có lai lịch gì sao?” Lâm Hi lạnh lùng chê cười, châm chọc nói.

“Gia thế sạch sẽ, không có ham mê bất lương.”

“Chị thật sự ngu đến hết thuốc chữa, hai mắt để làm gì? Cẩn thận điều tra Dương Dịch, nhất là thời gian anh ta ở nước ngoài.” Nhìn hai mắt mê man của Mã Kiều Thần, cô liền đoán được, nhà họ Mã không điều tra sâu về Dương Dịch.

Sắc mặt Mã Kiều Thần hơi thay đổi, nghe lời của Lâm hi, cô cũng cảm thấy có gì không đúng.

“Kiều Thần, vị này là?” Dương Dịch được quản gia tìm đến, thấy Lâm Hi thì dịu dàng hỏi.

“Lâm Hi, đây là chồng chưa cưới của chị Dương Dịch.” Đối mặt với chồng chưa cưới của mình, Mã Kiều Thẩn nở nụ cười nhẹ nhàng, “Dương Dịch, đây là bạn em, nhị tiểu thư nhà họ Quyền Lâm Hi.”

“Lâm tiểu thư, chào cô!” Dương Dịch nghe được giới thiệu là Lâm Hi, đưa tay, chuẩn bị bắt tay thân thiện

Lâm Hi chìa tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm tay anh ta, “Chào anh.”

“Sớm nghe nói tới Lâm tiểu thư, hôm nay vừa thấy, còn xinh đẹp hơn trong tin đồn.” Dương Dịch rất biết lấy lòng phụ nữ, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy nụ cười chân thành.

“Cám ơn khích lệ của anh.” Lâm Hi trả lời không mặn không nhạt.

Thấy Dương Dịch săn sóc chỉnh dây chuyền cho Mã Kiều Thần, Lâm Hi bắt được một tia mất tự nhiên trên mặt Dương Dịch, vụng trộm cười lạnh một phen, “Không biết Dương tiên sinh du học ở nước ngoài là học đại học nào?”

“Đại học Massachusetts.” Dương Dịch quay đầu, ôn tồn nho nhã cười.

Cũng là dáng vẻ quân tử nhẹ nhàng, Lâm Hi nhìn thấy mà trong lòng chợt lạnh, tay chân của Thẩm Cảnh Kỳ làm việc đều có dáng vẻ này. Xem ra dáng vẻ dịu dàng săn sóc mê người, hơi không chú ý, sẽ biến thành tàn nhẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể muốn mạng người. Người giỏi về ngụy trang, khi tiến vào trong trái tim bạn, sẽ để lại một kích trí mạng, đây chính là phương thức làm việc của tất cả người nhà họ Thẩm.

“Lâm tiểu thư, tôi và Kiều Thần đi gặp khách mời trước, cô tùy ý.” Cầm tay Mã Kiều Thần, Dương Dịch khẽ mỉm cười.

“Ừ.” Lâm Hi thấy Mã Kiều Thần thoáng qua cứng ngắc rồi biến mất, tròng mắt híp lại.

Nhìn chăm chú bóng lưng ân ái của hai người, Lâm Hi thu lại tròng mắt lạnh lẽo, hái một đóa hoa tươi vuốt ve.

“Hi Nhi.” Sau lưng vang lên tiếng gọi đã lâu không thấy, cô nhíu đôi mày thanh tú.

Mặt Thẩm Cảnh Kỳ lộ vẻ vui sướng, mừng rỡ như điên nhanh chóng đi tới trước mặt Lâm Hi, trong mặt mày hiện đầy nụ cười, quan tâm hỏi, “Kể từ khi không thấy em, anh vẫn một mực tìm kiếm em, khoảng thời gian này em sống tốt không?”

“Muốn tôi lặp lại bao nhiêu lần, anh mới rõ ràng tôi không phải là Lâm Hi Nhi.” Nhìn thấy Thẩm Cảnh Kỳ, Lâm Hi hoảng hốt trong lòng, nhưng trên mặt không biến sắc.

Một năm rưỡi trước, Thẩm Cảnh Kỳ và Mã Kiều Thần quen biết, nhưng chẳng qua chỉ trên phương diện kinh doanh giữa bọn họ, có lui tới cũng rất bình thường. Bây giờ tập đoàn Thẩm thị đã sớm bị Quyền Hạo chèn ép phá sản, Mã Kiều Thần vẫn lui tới với anh ta, huyền bí trong này đáng để cô đi điều tra.

“Hi Nhi, đừng không thừa nhận, anh đã nghe được đoạn đối thoại giữa em và Mã Kiều Thần, không có ai rõ ràng lai lịch của Dương Dịch hơn em. Nếu như em không phải là Hi Nhi, sao em lại biết để nhắc nhở Mã Kiều Thần, em sợ Mã Kiều Thần bị tổn thương đi. Yên tâm, nếu như Mã Kiều thần là bạn của em, anh sẽ không để cho Dương Dịch động tới cô ta.”

“Cố ý để Dương Dịch đến gần Mã Kiều Thần, anh rốt cuộc định làm gì?” Giờ khắc này, Lâm Hi không hề phủ nhận cô là Lâm Hi Nhi, mà lựa chọn thái độ cam chịu, “Làm như vậy, anh có lợi ích gì?”

“Anh muốn làm, về sau em có thể nhìn thấy.” Thẩm Cảnh Kỳ giơ tay lên, định vuốt ve mặt cô.

Lâm Hi chán ghét tránh ra, “Nâng đỡ một gia tộc quanh quẩn trong tầng thứ ba lên tầng thứ hai, cẩn thận lật thuyền trong mương.”

“Hi Nhi, Mã Kiều Thần có quan trọng như vậy với em sao?” Thẩm Cảnh Kỳ buông tay xuống.

“Anh không thu tay lại, nhất định sẽ chết trong tay những người khác.” Bố cục thế lực ở đế đô từ khi dựng ước đến nay vẫn luôn rất ổn định, nếu có ai đó cố ý phá vỡ bố cục đó, người kia tất phải giao ra giá cao.

“Hi Nhi, trở lại bên cạnh anh có được không?”

“Nằm mơ.”

“Em nhất định sẽ trở lại bên cạnh anh.” Sắc mặt Thẩm Cảnh Kỳ nặng nề, giống như thề.

“Anh lấy lòng tin ở đâu ra?” Cô rất không thể hiểu được, tại sao Thẩm Cảnh Kỳ vĩnh viễn đều lòng tin tràn đầy?

“Một khi nhà họ Quyền ngã, em đứng ở chỗ cao nhất cam tâm đứng ở dưới tầng chót sao? Sẽ không, Hi Nhi, anh rất hiểu em.”

“Nhìn dáng dấp, anh định ra tay với nhà họ Quyền.” Lâm Hi cười lạnh một tiếng, “Đừng tưởng rằng anh rất hiểu rõ tôi, tôi bây giờ là Lâm Hi, không phải Lâm Hi Nhi.”

“Anh trai anh cũng ở đây.” Thẩm Cảnh Kỳ không giận, cười nhạt mà nói.

Nghe vậy, Lâm Hi biến sắc, “Chuyện liên quan gì đến tôi?”

“Một đêm kia, em thật sự giống như đã quên.” Môi Thẩm Cảnh Kỳ tới gần bên tai Lâm Hi, cố ý phun ra khí nóng lên vành tai tôi, “Nếu không anh giúp em nhớ lại.”

Hơi thở của anh ta, Lâm Hi cực kỳ căm ghét, “Ghê tởm.”

“Không phải đêm đó em rất hưởng thụ sao? Ở dưới thân thể của anh em vui thích như vậy, em không quên được.”

“Thẩm Cảnh Kỳ.” Trí nhớ chôn sâu trong đầu, cô không muốn bị nhắc tới, hôm nay bị Thẩm Cảnh Kỳ nói tới, lửa giận xông lên.

“Hi Nhi.” Thẩm Cảnh Kỳ nhẹ nhàng vuốt mặt cô, giống như đầu độc nói, “Thân thể chúng ta rất phù hợp.”

Phù hợp em gái anh! Chuyện cũ năm xưa bị anh ta lấy ra đùa giỡn mình, cô không hề thoải mái chút nào, “Câm miệng.”

“Em sợ sao?” Thẩm Cảnh Kỳ cười khẽ, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt cô, giống như khiêu khích, “Hi Nhi, anh nhớ mùi của em, rất nhanh chúng ta có thể giống như trước kia rồi.”

Cô dùng sức cầm tay Thẩm Cảnh Kỳ, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm anh ta, “Thẩm Cảnh Kỳ, đủ rồi. Giữa chúng ta đã là quá khứ, cũng đừng nhắc lại.”

“Hi Nhi, em yêu Quyền Hạo rồi sao?” Trên người Thẩm Cảnh Kỳ tản ra hơi thở nguy hiểm, âm trầm hỏi, “Em phải thủ thân như ngọc vì anh ta sao? Hay là nói hai người đã xảy ra quan hệ?”

“Anh nói đúng rồi, tôi và anh ấy đã xảy ra quan hệ.” Lâm Hi cắn răng nghiến lợi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.