Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 79: Chương 79: Chương 65.1: Quyền thiếu phu nhân




Editor: Puck

Trêu chọc Lý Vân một chút đã giận đến kêu to oa oa, Lâm Hi cười híp mắt đi vào nhà họ Quyền.

Lau sạch sẽ mồ hôi trên mặt, Trần Tiêu nhìn theo bóng lưng tiểu thư nhà mình, anh cảm thấy áp lực rất lớn.

Trở lại đế đô, Quyền Hạo khẳng định không thể nào để Lâm Hi đơn độc ở ngoài, tất cả giống như một năm rưỡi trước, hai người ở cùng dưới một mái hiên nhà, về phần Lý Vân, đương nhiên ở trong phòng khách.

Tin tức Lâm Hi trở lại đế đô, ở trong vòng con em quyền quý truyền ra mọi người đều biết, đưa tới không ít người chú ý.

Buổi tối, Lâm Hi nằm trên giường nhàm chán xem tạp chí.

Một năm rưỡi có thể thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng duy chỉ có ở nhà họ Quyền là không hề thay đổi chút nào, ví dụ như trang trí trong phòng ngủ trước kia của cô đều không thay đổi, không có gì khác trước kia.

Nhàn nhạt quét chung quanh một vòng, cô tùy ý ném tạp chí qua một bên.

“Tiểu thư, xin hỏi tôi có thể đi vào không?” Trần Tiêu run run rẩy rẩy, chỉ sợ tiểu thư nhà mình phát giận.

“Ừ.”

Nhận được cho phép, Trần Tiêu khe khẽ đẩy cửa đi vào, ánh mắt không dám nhìn loạn, “Tiểu thư, Lý Vân tiểu thư nói cô ấy rất buồn bực, muốn tiểu thư theo cô ấy ra ngoài đi dạo.” Khách mà tiểu thư mang về đương nhiên phải đối đãi tử tế, nhưng mà hiện tại Lý Vân đang gây gổ với Hoàng Bác thiếu gia!

“Anh nói với chị ấy, chị ấy muốn đi đâu thì kêu tài xế đưa chị ấy đi nơi đó.”

Khóe môi Trần Tiêu phiếm vẻ khổ sở, vẻ mặt đưa đám, “Tiểu thư, Lý Vân tiểu thư đang gây gổ với Hoàng Bác thiếu gia đấy?”

Hoàng Bác thiếu gia nghe nói thiếu gia và tiểu thư trở lại, liền tới nơi này chào hỏi, ai ngờ đi tới đây liền nổi lên xung đột với Lý Vân tiểu thư, chính là khiến cho không thể xen vào. Một là bạn tốt của thiếu gia, một là bạn tốt của tiểu thư, anh đều không thể đắc tội nổi với bên nào, chỉ có thể đi cầu cứu tiểu thư.

“Hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Hi tỏ vẻ không hiểu, Hoàng Bác là đại thiếu nổi danh lăng nhăng trong vòng con em quyền quý, gặp người đẹp sẽ hóa thân thành công tử nhẹ nhàng, việc thường làm nhất chính là mỗi đêm đi ôn nhu hương * với một cô gái khác nhau, vậy sao lại ầm ĩ với Lý Vân rồi? Dù sao dáng dấp Lý Vân cũng không kém.

(*) ôn nhu hương: dùng để chỉ sắc đẹp của phụ nữ khiến cho người ta mê muội.

“Hình như Hoàng Bác thiếu gia mỉa mai Lý Vân tiểu thư mấy câu, sau đó bọn họ liềm rùm beng lên.”

Vén chăn lên, Lâm Hi bình tĩnh xuống giường, ngón tay thon dài tùy ý vuốt ve mái tóc dài, “Bọn họ náo loạn ở đâu?”

“Sảnh chính lầu dưới.”

Liếc nhìn vẻ mặt khổ sở của Trần Tiêu, Lâm Hi chậm rãi đi xuống lầu dưới. Mới vừa đi ra khỏi phòng ngủ, cô đã nghe được giọng nữ tràn đầy tức giận đang mắng to.

Bất đắc dĩ nâng trán, cô đi xuống từng bước từng bước một, đứng ở giữa cầu thang, từ trên cao nhìn xuống đôi nam nữ đang cãi vã.

Không khí rất căng thẳng, Hoàng Bác và Lý Vân đối diện nhau đều đang trợn mắt nhìn chằm chằm đối phương, hai cái miệng không hề thua đối phương chút nào nói lời giễu cợt.

“Hai người đang ầm ĩ cái gì ở đây?” Nhìn bọn họ, Lâm Hi lạnh lùng nói. Dù sao Hoàng Bác cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, Lý Vân là cô gái hai mươi tuổi, hai người này có gì hay mà cãi nhau?

Liếc mắt nhìn thấy Lâm Hi, Lý Vân thở phì phò, “Lâm Hi, tên bệnh thần kinh này định chiếm tiện nghi của chị!”

“Lâm Hi, em đừng hiểu lầm, anh tuyệt đối không định sàm sỡ cô ta.” Hoàng Bác cảm thấy rất vô tội, vì tỏ rõ trong sạch cố ý giơ đôi tay lên. Một năm rưỡi không thấy Lâm Hi, Lâm Hi có biến hóa rất lớn, khuôn mặt ngây ngô khi xưa, bây giờ xinh đẹp mang theo vẻ thành thục, hiển nhiên là một mỹ nữ, anh cảm thấy ánh mắt Quyền Hạo cũng không tệ lắm.

“Anh ta chính là một con sói háo sắc, nhìn thấy chị liền táy máy tay chân, còn hỏi chị bao nhiêu tiền một đêm, tức chết chị rồi.” Từ nhỏ đến lớn Lý Vân chưa từng bị nhục như vậy, tức giận đến hai mắt bốc lửa, muốn ra tay quất chết đồ không biết xấu hổ này.

“Chỉ với dáng vẻ như đậu cô ve của cô, ai mà thèm chiếm tiện nghi của cô. Hỏi cô bao nhiêu tiền một đêm, chính là vì để mắt đến cô, bình thường loại hàng như cô, tôi cũng lười phải liếc mắt một cái.” Hoàng Bác đi trên con đường làm quan, vẫn không thay đổi tính tình phong lưu, thích chuyện tầm hoa vấn liễu (chơi gái) nhất, mà anh độc miệng cũng không phải chuyện mới ngày một ngày hai rồi.

“Biến thái chết tiệt.” Lý Vân căm hận mắng.

“Hoàng Bác, nói chuyện khách khí một chút, có hiểu lễ phép không hả, đây là bạn của tôi, sao anh nói chuyện như vậy?” Lâm Hi nghe đối thoại của bọn họ, không cần nghĩ cũng biết là lỗi của Hoàng Bác, người này thật sự phong lưu thành tính rồi, dám xuống tay với người bên cạnh cô, “Một ngày không có phụ nữ, anh sẽ chết đúng không?”

“Cô chính là bạn của Lâm Hi, coi như số cô gặp may, nể tình Lâm Hi tôi sẽ không so đo với cô.” Người trên đầu quả tim của Quyền thiếu, anh không thể đắc tội nổi, huống chi khi trước Lâm Hi rời đi một năm rưỡi, Quyền thiếu gần như điên cuồng không ít.

“Nói giống như tôi có nhiều thể diện lắm, nhanh nói xin lỗi Lý Vân đi.”

“Đúng, nói xin lỗi, tên sói háo sắc chết tiệt này!”

“Xin lỗi!” Mắt Hoàng Bác nhìn lên trần nhà, bất đắc dĩ nói xin lỗi, nhìn không có một chút thành ý nào.

Ly Vân bị tức đến nói không ra lời, mắt trừng đến tròn vo, sương mù che kín, cực kỳ uất ức.

“Quản gia, đuổi anh ta ra ngoài.” Lâm Hi không vui mím môi nói.

“Dạ, tiểu thư.” Trần Tiêu đang định đuổi Hoàng Bác ra ngoài.

Hoàng Bác vừa thấy vẻ mặt Lâm Hi không phải đùa giỡn, làm tư thế đầu hàng, “Lâm Hi, em không thể như thế, anh chỉ đùa giỡn với bạn em mà thôi.” Anh tới có chuyện nghiêm chỉnh, còn chưa gặp Quyền thiếu, sao có thể đi!

“Anh cảm thấy có thể tùy tiện đùa giỡn kiều này với một cô gái sao?” Ánh mắt Lâm Hi lạnh lẽo nhìn Hoàng Bác, “Tôi muốn hỏi anh một đêm cho gái bao nhiêu tiền, anh nghĩ như thế nào? Phát xuân tốt xấu gì cũng phải phân trường hợp một chút.”

Chắp tay trước ngực, Hoàng Bác tỏ vẻ nhận sai, “Vị tiểu thư này, xin lỗi, là tôi quá mức, xin cô tha thứ cho tôi.” Anh xác định dáng dấp cô bé này rất hợp khẩu vị của anh, cho rằng đây là người giúp việc của nhà họ Quyền mới tới, cho nên không chút kiêng kỵ đùa giỡn, ai biết cô bé này là bạn của Lâm Hi.

“Biến thái.” Lý Vân cắn môi, buồn bực chửi một câu.

“Lâm Hi, Quyền thiếu đâu?” Thấy dáng vẻ uất ức của Lý Vân, đáy lòng Hoàng Bác cảm thấy vui vẻ, nhìn người đẹp quan trọng, nhưng việc chính quan trọng hơn.

“Hình như ở thư phòng, anh đi nhìn xem.”

Đuôi chân mày Hoàng Bác dính lên chút ý cười, trước khi lên lầu không quên nhìn lâu Lý Vân hai lần, ánh mắt y hệt đùa giỡn này rõ ràng giống như đang nói, cô chờ đó.

Lý Vân cực kỳ giận dữ, nếu không phải ngại Lâm Hi ở đây, cô tuyệt đối cầm dép đập tới, đập chết tên biến thái đáng chết.

“Đừng giận nữa, Hoàng Bác chính là tên bệnh thần kinh, chị không cần phải để ý đến anh ta.” Lâm Hi đi tới trước ghế sa lon, chậm rãi ngồi xuống.

“Người có quyền đều như vậy sao?” Lý Vân dẩu môi anh đào, không quá cao hứng.

“Anh ta là ngoại lệ, đầu óc không được tốt.”

“Xem ra, chị không hiểu nối thế giới của người có quyền có thế, dạng người như anh ta, đều háo sắc như vậy sao?” Từ nhỏ sống trong thế giới cờ đỏ phấp phới tốt đẹp, trước kia chưa từng nghĩ đến cô sẽ tiếp xúc với hạng người như thế này, đã từng xem nhiều phim truyền hình, Lý Vân tự nhiên mơ mộng đến thế giới của bọn họ, “Hay là nói bọn họ kiểu công tử ca này, trong nhà có vợ lớn, bên ngoài có N tình nhân.”

“Loại chuyện như vậy mỗi người mỗi khác.”

“Người nào gả cho Hoàng Bác kia, tuyệt đối gặp xui xẻo tám đời.”

“Việc đời không có tuyệt đối, cần gì phải kết luận sớm như vậy, làm không tốt người ta còn rất hạnh phúc đó.”

“Lâm Hi, em rốt cuộc là bạn của anh ta hay là bạn của chị vậy?” Lý Vân bất mãn vì Lâm Hi nói chuyện dùm Hoàng Bác.

“Anh ta là bạn từ nhỏ của Quyền Hạo, chị không thích anh ta, lần sau gặp không nhìn là được.”

“Cũng là con cháu cán bộ sao?”

“Thấp hơn Quyền Hạo một cấp bậc.”

“Như vậy có đủ tư cách háo sắc, nhưng mà anh ta vẫn rất đáng ghét.” Làm một người dân thường nhỏ, mặc dù Lý Van có tâm lý ôm bắp đùi, nhưng bắp đùi thứ sói háo sắc này, cô chết cũng sẽ không ôm.

“Háo sắc tùy người, hạng người cấp cao như anh ta, đó là phong lưu.”

“Em rốt cuộc là bạn của ai?” Sắc mặt của Lý Vân đã đen sì.

“Bạn của chị.”

“Vậy còn không sai biệt lắm.”

Trong thư phòng, Hoàng Bác đang nói chuyện quan trọng với Quyền Hạo, đó chính là ngày mai Mã Kiều Thần đính hôn, bọn họ phải đưa cái gì mới tốt?

Quyền Hạo không có hứng thú với vấn đề này, anh đã sớm kêu quản gia chuẩn bị xong lễ vật rồi. Chưa được vài phút, anh đã đuổi Hoàng Bác ra ngoài.

“Nếu chị cảm thấy buồn bực, kêu quản gia dẫn chị ra ngoài đi dạo, em mệt rồi, đi ngủ trước.” Nói với Lý Vân một đống, từng cơn mệt mỏi đanh tới cô, mệt đến cô muốn nhắm hai mắt lại.

“Em ngủ đi, chị đi ra ngoài chơi một lúc.” Lý Vân ghét bỏ vẫy vẫy tay, tự mình tìm kiếm an ủi.

Trở lại phòng ngủ, Lâm Hi nằm trên giường thoải mái, ngủ sâu.

Lúc rạng sáng, Lâm Hi ngủ say sưa, cảm giác chăn lạnh lẽo, ngang hông thêm một cái tay, cô tỉnh lại trong nháy mắt, “Quyền Hạo, làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.