Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 72: Chương 72: Chương 61: Về danh phận




Editor: Puck

Cô nam quả nữ sống chung một phòng, củi khô gặp lửa mạnh, một chút tiếp xúc.

Mới vừa bắt đầu Lâm Hi chỉ định trêu chọc Quyền Hạo một chút, ai biết đến cuối cùng lại thành lửa mạnh.

Ở giữa cô có giả bệnh, Quyền Hạo cũng bị lừa, lo lắng anh ngậm nước tinh khiết tới cho cô uống, kết quả rách công rồi, ngay tại chỗ giả bộ không nổi.

Anh lại không chịu buông tha cô, cô không từ chối được, trận hoan ái này cũng trở thành chuyện đương nhiên.

Nói không rõ là ai hấp dẫn ai, cũng không rõ là phản ứng của tâm lý, hay là khát vọng của cô.

Là chán ghét, hay khát vọng, hay là bằng lòng...

Mà tất cả đã trở nên không quan trọng nữa, cô đã bị lạc phương hướng, ở dưới anh tận tình hưởng thụ, cùng nhau trèo lên đỉnh núi cao nhất.

Ban đêm phóng túng, trầm luân qua đi, một đôi nam nữ ôm nhau nằm trên giường trong phòng ngủ, ánh mặt trời có chứa hơi thở nóng bức xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cô chớp chớp cặp lông mi giương cánh bay cao như cánh bướm run rẩy, ánh mặt trời vàng óng ánh tương đối chói mắt, cô đang ngủ trong mơ hồ nhíu mày.

Tiện tay kéo chăn mền trên người trùm lên đầu chống đỡ ánh mặt trời, một hơi thở nóng bức truyền đến, cô nửa tỉnh táo lại, nhanh chóng vén chăn xuống.

Tuy thành phố biển một năm bốn mùa như xuân, nhưng so với bình thường mà nói, tháng bảy vẫn tương đối nóng, trong phòng không có máy điều hòa sẽ rất khó chịu.

“Chỉnh máy điều hòa xuống một chút, nóng chết rồi.” Cô híp tròng mắt, phiền não không dứt nói.

Quyền Hạo đã sớm tỉnh lại, nhìn cô còn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tim đang treo cao bị cô nắm chặt như thế.

Dụi tròng mắt, cô sờ loạn một trận trên bàn, sờ được điều khiển, đè nút mở, trong phòng ngủ bắt đầu mát mẻ.

Nhìn qua bên trái, nhìn thấy Quyền Hạo ý cười đầy mặt, trong đầu cô trống rỗng một giây sau, nhớ tới tất cả mọi chuyện tối hôm qua.

Là phải thẹn thùng? Hay vẫn lạnh nhạt? Trong mắt lóe sáng tỏa sáng thần thái, ừ, cô phải lạnh nhạt.

Giống như không có chuyện gì mím môi cười một tiếng, cô vén toàn bộ tóc sang vai phải, động tác tràn đầy phong tình vô hạn như thế. Mái tóc đen nhánh như thác nước tùy ý tản ra trên vai, không biết rằng cần cổ trắng nõn của cô có rất nhiều vết hôn chọc cho người ta mơ màng.

“Hi nhi.” Anh nhìn thẳng vào cô, cảm thấy cử chỉ của cô hơi khó hiểu.

“Anh có thể ngậm miệng.” Cô vén chăn lên, lưu loát xuống giường. Trên khuôn mặt xinh đẹp có vết tích thoải mái qua, dường như tối hôm qua cô không quá phóng túng, đã quên đau đớn tê liệt, tuy hai chân hơi chua xót, nhưng cô vẫn rất có tinh thần, không khoa trương giống như trên tiểu thuyết và ti vi hình dung lần đầu tiên. Cô không có, chỉ có điều trên thân thể mới có.

Chuyện xảy ra như thế nào? Hiện giờ cô không muốn nhớ lại, thật sự quá mất mặt.

Hạ thấp mí mắt, nhìn áo ngủ trên người, huyệt thái dương mơ hồ đau đớn.

Quyền Hạo từ trên giường xuống, ôm thật chặt lấy thân thể cô, tham lam ngửi mùi hương ngọt ngào, “Hi nhi, còn đau không?”

“Đau cũng không thể như vậy.” Cô ghét bỏ anh gần sát, “Cách xa tôi một chút.”

“Chúng ta có quan hệ vợ chồng danh xứng với thực, Hi nhi định khi nào cho anh danh phận?”

Cái trán hiện lên vạch đen, lời này sao cô nghe thấy kỳ cục vậy?

Giống như sai nhân vật rồi! Bình thường xảy ra quan hệ, ngày hôm sau không phải nữ mới muốn danh phận sao? Sao đến trên người cô, nhân vật liền ngược lại, biến cô thành giống như ép buộc phụ nam * đàng hoàng.

(*) phụ nam: Chỉ người đàn ông chịu trách nhiệm làm nội trợ trong nhà, làm việc nhà, chăm sóc con cái

“Không có danh phận, chết xa một chút.” Lâm Hi cau mày, giọng hoàn toàn ghét bỏ

Tối hôm qua có thể làm do ý loạn tình mê, nhưng hiện giờ không thể cho hứa hẹn, nam nữ quan hệ không thể quyết định tình yêu.

Mặt nhẹ nhàng cọ lên mặt cô, khí nóng đang bốc lên, khóe môi anh hơi vểnh. Tất cả tối hôm qua anh đều không hề dự đoán kịp, anh từ khi bắt đầu kích động đến cuối cùng biến thành chủ động, phần lớn nguyên nhân đều bởi vì cô bằng lòng. Nếu như cô không bằng lòng, anh cũng sẽ không ép buộc cô. Một người phụ nữ bằng lòng xảy ra quan hệ với mình, điều này nói rõ cái gì, điều này nói rõ cô coi như không yêu mình, cũng không ghét mình, ý thức được điều này, lòng của anh mừng rỡ như điên.

“Không danh phận cũng được, tối thiểu em cũng phải thừa nhận anh là bạn trai của em.” Khuôn mặt anh tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Bạn trai cũng coi như danh phận đi! Lâm Hi nghiêng đầu nghĩ, “Chết xa một chút.”

“Hôm nay chúng ta trở về đế đô thôi.” Anh không nỡ buông cô ra, ôm lấy thật chặt.

“Không trở về.” Lâm Hi không vui nhíu mày.

“Hi nhi ở đây chơi còn chưa đủ sao?” Quyền Hạo giống như nghe không hiểu.

“Không phải không chơi đủ, hiện giờ tôi không muốn trở về đế đô.” Đẩy anh ra, cô đi tới trước gương trang điểm chải tóc.

Trở về làm gì, ở đây còn chưa ngán, dĩ nhiên không muốn đi.

“Hi nhi muốn ở bao lâu mới trở về?”

“Cả đời.”

“Hi nhi muốn định cư ở đây sao?” Nơi này non xanh nước biếc đúng là một chỗ tốt.

Cô để lược xuống, buồn bực quay đầu lại, mắt lạnh nhìn anh chằm chằm.

“Quyền Hạo, có thể không xuyên tạc ý của tôi không? Năng lực lý giải của anh có vấn đề, hay vốn không nghe hiểu ý của tôi?”

“Nơi này hoàn cảnh tốt, rất thích hợp ở, sau khi chúng ta kết hôn có thể định cư ở đây.”

Cô nhíu chặt chân mày, “Quyền Hạo, anh chưa tỉnh ngủ đúng không?”

Thật sự không muốn nói quá nhiều, ý của cô đều bị anh bẻ cong quá lợi hại rồi, còn sau khi kết hôn định cư ở đây, tiết tấu hù chết người sao?

“Tỉnh ngủ.” Anh trả lời rất nghiêm túc.

“Vậy thì tốt, anh nhanh chóng trở về đế đô đi.” Trong lòng cô gầm thét, thần ơi, mau đưa anh ta đi.

“Em không muốn trở về, anh cũng không trở về.” Anh giữ thái độ kiên quyết về điểm này. Chỗ có cô, anh đều yên tâm khó hiểu, một khi bên cạnh không có cô, anh ngay cả hô hấp cũng đau nhói tim, anh không thể không có cô.

Quả thật không có cách nào nói chuyện tiếp, Lâm Hi mở tủ treo quần áo ra, chọn bộ đồ cô muốn mặc hôm nay, “Thôi, anh không đi thì tôi đi.”

“Hi nhi, em đây là giận dỗi anh sao?” Dáng vẻ tức giận của cô, anh cười khẽ hỏi.

Đây coi như là ông nói gà bà nói vịt đi, Lâm Hi giơ quần áo trong tay muốn đập lên, “Nếu tôi giận dỗi, tuyệt đối không phải là dáng vẻ này, hiện giờ mời đi ra ngoài, tôi muốn thay quần áo.”

“Anh đi chuẩn bị bữa sáng, em thay quần áo xong ra ăn điểm tâm.”

“Đi đi, đi đi.” Cô ghét bỏ giơ tay lên, giống như đuổi người.

Cầm quần áo đứng trước gương, cô cởi áo ngủ trên người xuống thì vô ý nhìn thấy trên giường còn để lại dấu vết, không phải thiếu nữ ngây thơ dĩ nhiên cô sẽ không đỏ mặt. Hỏng bét, cô thiếu chút nữa đã quên, ngày hôm qua bọn họ không làm các biện pháp an toàn, lỡ như vận may mang thai thì sao?

Vừa nghĩ tới mình lớn bụng mặc váy cưới, lòng không phục bị ép gả cho Quyền Hạo, cả người cô rét run, vội vàng đuổi ý tưởng hoang đường này ra khỏi đầu. Cắn môi dưới, cô híp mắt, sẽ không thật sự đúng như vậy đi.

Vừa rối rắm vừa chỉnh lại quần áo trên người, khi bôi nước dưỡng da, cô quyết định. Cần gì phải rối rắm chứ, sau khi xong việc uống thuốc tránh thai là được.

Lý Vân làm rất nhiều bánh rán, buổi sáng hào hứng bừng bừng đi tới cửa nhà Lâm Hi, dùng sức gõ vài cái lên cửa, nở nụ cười chuẩn bị cho cô ấy một vui mừng to lớn.

Các ám vệ núp trong bóng tối, thấy một cô gái chừng hai mươi tuổi gõ cửa nhà tiểu thư mình, tất cả đều nghĩ tới, có cần hiện giờ ra mời cô ta đi không, tránh cho cô ta quấy rầy thế giới hai người của tiểu thư và thiếu gia.

Không đợi các ám vệ phản ứng, Quyền Hạo đang bận rộn trong phòng bếp nghe được tiếng gõ cửa, dùng khăn giấy lau tay, liền ra ngoài mở cửa.

Khoảnh khắc khi cửa mở ra, Lý Vân cười híp mắt cầm bánh rán trong tay giơ cao, “Lâm Hi, em xem, đây là bánh rán chị làm.” Lý Vân nóng lòng muốn biểu diễn tay nghề của mình, cô đang chuẩn bị mở cặp lồng, ý thức được không đúng lắm, đứng trước mặt cô không phải là Lâm Hi, mà là một người đàn ông tuấn tú, anh đang dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn mình.

Đầu tiên Lý Vân ngẩn người, lui về sau hai bước nhìn số nhà, xác định mình không đi sai, “Lâm Hi có ở đây không?”

“Cô tìm cô ấy có chuyện gì?” Mặt Quyền Hạo không chút thay đổi nói.

“Cô ấy có ở đây không?” Bị ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú, Lý Vân bị sợ đến lui về sau một bước, nhỏ giọng hỏi.

Mặc dù người đàn ông trước mắt thoạt nhìn rất tuấn tú, Lý Vân cũng không có ý định thưởng thức, hiện giờ trong lòng cô tràn đầy dấu chấm hỏi. Sao trong nhà Lâm Hi lại nhiều thêm một người đàn ông, cũng chưa từng nghe tới cô ấy có bạn trai gì đó, vậy người đàn ông này là ai, sao nhìn thấy lạnh như băng, trên người tản ra hơi thở người khác chớ tới gần?

“Cô chờ một chút, tôi đi gọi cô ấy.” Quyền Hạo xoay người đi về phía phòng ngủ.

“Cám ơn.” Lý Vân không biết vì sao đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, tại sao cô có một cảm giác tội ác, hình như quấy rầy gì đó?

“Hi nhi, em thay xong quần áo chưa? Có một cô gái tới tìm em.” Anh nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

Khi giáp mặt với Lâm Hi thì giọng Quyền Hạo dịu dàng đến như muốn chảy nước như thế.

Không có lời của Quyền Hạo, Lâm Hi không dám bước vào trong nhà Lâm Hi một bước, nghe được giọng người đàn ông tuấn tú gọi Lâm Hi là Hi nhi thì trực giác của cô cho cô biết người đàn ông này nhất định có quan hệ thân mật với Lâm Hi, nghe một chút, mới vừa rồi lạnh lẽo với cô, đổi lại với Lâm Hi là giọng nói dịu dàng rồi. Lâm Hi con nhóc chết tiệt này, biết cô ấy hơn một năm, thế nhưng chưa từng nghe nói tới cô ấy có bạn trai, đợi lát nữa cô muốn bức cung cô ấy.

Mới vừa mang dép, Lâm Hi đã nghe được tiếng gõ cửa, nhẹ nhàng trả lời, “Biết rồi, đợi lát nữa tôi ra ngoài.

“Cô ấy kêu đợi lát nữa, cô chờ một chút đi.” Bước chân của Quyền Hạo không rời khỏi trước cửa p hòng, vẻ mặt lạnh nhạt liếc nhìn Lý Vân ngoài cửa.

“Cám ơn.” Lý Vân cảm giác ngoại trừ cám ơn ra thì cô cũng không có từ gì khác để nói rồi.

Ba phút sau, Lâm Hi rửa mặt xong rốt cuộc chịu ra ngoài rồi, thấy Lý Vân đứng ở cửa thì cô nở nụ cười ngọt ngào, “Sao sớm như vậy đã tới chỗ em?”

Thấy Lâm Hi xuất hiện, Lý Vân nhanh chóng đi tới bên cạnh cô, dùng giọng nói dò xét hỏi: “Trai đẹp này là bạn trai của em sao?” Bát quái quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, cô quên mục đích tới đây rồi, cặp lồng đựng bánh rán đã không quan trọng nữa.

“Chị làm gì mà bát quái như vậy?” Lâm Hi từ chối thừa nhận Quyền Hạo là bạn trai mình.

Lý Vân liếc mắt nhìn chăm chú Lâm Hi, dáng vẻ chị em tốt, “Làm ơn, dù sao chúng ta đã quen biết nhau hơn một năm, hỏi một chút rất bình thường mà, lại nói quan hệ của chúng ta như thế nào, là bạn tốt nha, bạn tốt có bạn trai đương nhiên phải quan tâm một chút.”

Lâm Hi liếc nhìn về phía phòng bếp, cười cười, “Tùy chị nói như thế nào.”

Cảm giác có hy vọng! Lý Vân cố ý xấu xa nháy mắt, vừa lúc Lâm Hi vén tóc sang bên vai phải, vết hôn trên cần cổ hết sức rõ ràng, giống như thông báo đại chúng rằng tối hôm qua cô làm cái gì. Vừa mới bắt đầu Lý Vân chỉ lo bát quái nên không nhìn thấy cần cổ Lâm Hi, chỉ nhìn mặt, hiện giờ ánh mắt vừa lúc rơi lên vết hôn sâu cạn không đồng nhất trên cổ cô ấy, tròng mắt muốn rớt xuống.

“Lâm hi, tối hôm qua chẳng lẽ em...” Lời nói còn sót lại, Lý Vân không tiếp tục nói hết, chỉ có điều mắt mở thật to, kinh ngạc nhìn Lâm Hi.

Nghi ngờ nhìn vẻ kinh ngạc của Lý Vân, Lâm Hi sờ cổ, đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng xõa tóc ra, che đậy kín vết hôn, “Đừng hiểu sai.”

“Sao chị có thể không hiểu sai, em thật sự làm với anh ta?” Vết hôn, thay quần áo, trai đẹp, liên tưởng những thứ này, trừ chuyện đó ra còn có thể nghĩ như thế nào?

Lý Vân ngồi trên ghế sa lon, tầm mắt nhìn về phía phòng bếp, cau mày, chuyện này quá mức khiếp sợ đối với cô rồi. Lâm Hi mới mười bảy tuổi, trai đẹp này nói thế nào cũng chừng hai mươi lăm tuổi rồi. Người chưa thành niên với người trưởng thành, đây là xảy ra chuyện gì? Lâm Hi cũng ngu, chưa tới mười tám tuổi, đã làm chuyện như vậy với người khác!

“Chị có thể hạ thấp âm lượng xuống một chút.” Lâm Hi tốt bụng nhắc nhở.

“Lâm Hi, em ngốc hả, em vẫn còn nhỏ như thế, sao lại không thương tiếc mình, làm chuyện như vậy với người khác chứ? Đàn ông kia có phải thấy em còn nhỏ tuổi, lừa em không!” Thấy vẻ mặt không sao cả của Lâm Hi, thân là bạn bè, Lý Vân đều muốn gấp gáp thay cô ấy. Sao bình thường nhìn có vẻ là người thông minh, sao đến chuyện này lại trở nên ngu ngốc đây?

“Đại tiểu thư, xin dừng lại, đây là chuyện anh tình tôi nguyện, xin đừng nói không chịu nổi như vậy.” Cho dù cô rất không thích Quyền Hạo, nhưng chuyện này là chuyện anh tình tôi nguyện, không cần chê bai Quyền Hạo, huống chi Quyền Hạo đối xử với cô không tệ.

“Lâm Hi, không phải chị nói em.” Giọng Lý Vân vô cùng đau đớn, thật sự lo lắng về suy nghĩ của Lâm Hi, “Chị biết rõ bây giờ em trưởng thành sớm, cho dù trưởng thành sớm như thế nào, cũng không nên ăn trái cấm nhanh như vậy, huống chi tuổi của em kém người đàn ông kia nhiều như vậy, có tương lai hay không nói không chừng còn không có kết quả, sao em cứ ngốc như vậy?”

“Anh ta tên là gì, bao nhiêu tuổi? Làm việc gì? Nhà ở đâu? Người ở đâu? Hai người quen biết nhau như thế nào? Nói mau ra, để chị kiểm định cho em.” Lý Vân tự cho rằng hơn Lâm Hi ba tuổi nên luôn thích coi mình là chị của Lâm Hi.

Lâm Hi dở khóc dở cười, ngước mắt nhìn Quyền Hạo đang chăm chú nhìn từ phòng bếp ra, chỉ thấy mặt anh đen lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lý Vân đang lảm nhảm.

“Lý Vân, đừng nói nữa, nói tiếp anh ấy sẽ tức giận.” Cô cảm thấy Lý Vân nói rất thú vị, nhưng nhìn thấy sắc mặt Quyền Hạo đã tối lại, cô hơi không đành lòng, người ta dù sao cũng là con em thế gia, không chỉ có thành tựu trong giới kinh doanh, trong giới hắc đạo cũng rất có địa vị, hôm nay bị Lý Vân nói như vậy, anh khó chịu là rất bình thường.

Lý Vân còn định nói tiếp, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt Quyền Hạo âm trầm nhìn mình chăm chú, cô bị sợ đến nhịp tim dừng lại, “Này, không cần nhìn tôi như vậy chứ? Chuyện này nói thế nào đều là anh không đúng, sao anh có thể lừa gạt người chưa thành niên chứ?” Lòng Lý Vân hơi sợ hãi, vì Lâm Hi, tăng thêm can đảm lạnh lùng nói, đừng nhìn ngoài mặt cô rất cứng rắn, thật ra thì trong lòng cô rất sợ.

“Không biết sự thật, cô nói lung tung gì đâu?” Quyền Hạo không vui nhíu chặt chân mày.

“Này.” Lý Vân đột nhiên đứng lên, cố gắng nhìn thẳng vào mắt Quyền Hạo, cuối cùng vẫn bị khí thế cường đại trên người anh ép, tầm mắt cô đảo loạn nhìn nghiêng, “Tôi biết Lâm Hi hơn một năm, cho tới bây giờ đều chưa từng nhìn thấy anh, anh đột nhiên thò ra, vừa nhìn đã cảm thấy không giống như người tốt, đừng cho rằng Lâm Hi nhà tôi dễ bắt nạt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.