Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 67: Chương 67: Chương 58.2: Chọn rời đi




Editor: Puck

Cô cúi mắt xuống quan sát trang phục của mình, Ok, ngụy trang xong.

Tìm được bọc giấu tiền, cô cười như không cười sờ khuôn mặt.

Trần Tiêu chờ đợi ở sân bay, tìm chung quanh thật lâu, vẫn không phát hiện ra bóng dáng tiểu thư nhà mình.

Có kinh nghiệm lần trước tiểu thư nhà mình đi Úc Thành chơi mà không thông báo với người khác, Trần Tiêu lập tức vận dụng quyền thế, lấy video sân bay đến xem. Cẩn thận nhìn chăm chú vào màn hình, khi thấy bóng dáng quen thuộc đó rời khỏi sân bay, Trần Tiêu đã có dự cảm chẳng lành.

Thân thể Trần Tiêu run lên, quyết định gọi điện thoại cho tiểu thư nhà mình, giọng nữ hệ thống vui vẻ nhắc nhở rất nhiều lần, chủ thuê bao tạm thời không thể nghe điện thoại.

Nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, Trần Tiêu muốn trừng ra vết rách.

Điện thoại của tiểu thư nhà mình không gọi được, bình thường mà nói chỉ có hai tình huống, một là tiểu thư không muốn nghe điện thoại, hai là không biết cô đi đâu chơi rồi, vì để tránh cho bị người khác quấy nhiễu, ai gọi điện thoại tới đều không nhận.

Hai khả năng này, tiểu thư nhà mình thuộc về khà năng nào đây? Nếu là khả năng thứ nhất thì còn may, nếu như là khả năng thứ hai thì bi kịch rồi, thiếu gia lại lật đổ khắp toàn thành rồi.

“Quản gia, tiểu thư đã rời khỏi sân bay, chúng ta nên làm cái gì?” Lý Thắng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Trần Tiêu, cẩn thận hỏi. Bởi vì anh làm ám vệ của tiểu thư nhưng không làm tròn chức trách nhiều lần, hiện giờ đã bị cách chức làm tài xế.

“Còn có thể làm sao, đương nhiên là tìm người.” Trần Tiêu tỏ vẻ đau khổ, anh thân là quản gia dễ dàng sao? Anh mới ba mươi tuổi đầu, hiện giờ đã giống như ông già sáu mươi tuổi! d

“Chúng ta đi đâu tìm?”

“Cậu một tài xế làm tròn bổn phận của cậu là được rồi, dài dòng nhiều như vậy làm gì?” Trần Tiêu tức giận quát lớn, nghĩ tới tiểu thư nhà mình sẽ đi đâu. Trong khoảng thời gian này, tiểu thư nhà mình và thiếu gia thỉnh thoảng giận dỗi, nhưng chung đụng cũng tạm được.

Bây giờ muốn tìm được tiểu thư nhà mình cũng không dễ dàng như vậy, thứ nhất trên người tiểu thư không có thiết bị định vị và thiết bị truy tìm, thứ hai bởi vì lần trước ám vệ đi theo tiểu thư mà phát giận, thiếu gia thấy thế nên không phái ám vệ đi theo tiểu thư nữa, thứ ba tiểu thư không muốn nghe điện thoại của bọn họ.

Nếu tiểu thư định cố ý không để cho bọn họ tìm được mình, bằng vào thế lực nhà họ Quyền, lật ngược đế đô, bọn họ thật sự phải tốn mấy ngày mới có thể tìm được cô. Vì để tránh cho Quyền thiếu một lần nữa không tìm được tiểu thư mà điên cuồng, việc cấp bách chính là tìm được tiểu thư.

“Còn lo lắng gì nữa, sao không đi!” Lòng Trần Tiêu như lửa đốt, thấy Lý Thắng sững sờ, lại gào lên một trận.

“Vâng.” Lý Thắng bước nhanh đuổi theo Trần Tiêu.

Hai người vội vã chạy tới nhà họ Lâm, không phát hiện ra bóng dáng của Lâm Hi, Trần Tiêu gọi điện thoại cho tất cả bạn bè của Lâm Hi, bọn họ đều nói hôm nay chưa từng nhìn thấy cô.

Không ngừng xoay quanh tại chỗ, Trần Tiêu gõ đầu mình, tự nhủ, “Tiểu thư rốt cuộc đi đâu?” Chỗ tiểu thư nhà mình thích đi đến đơn giản chỉ có hai chỗ, một là hộp đêm, hai là khu vui chơi, nhưng người ở hai chỗ đó đều báo lại nói chưa từng nhìn thấy tiểu thư, như vậy tiểu thư ở đâu?

Thời gian từ lúc Quyền thiếu hạ lệnh đón tiểu thư đến giờ là hai giờ, Trần Tiêu cắn môi dưới, mặt mày ủ ê, “Xem ra chỉ có thể vận dụng thế lực nhà họ Quyền rồi.”

Bằng vào hai người anh và Lý Thắng, vốn không có khả năng tìm được tiểu thư nhà mình, như vậy chỉ có thể mong đợi và ám vệ và bọn hộ vệ nhà họ Quyền

Trần Tiêu kinh hãi gọi điện thoại cho Quyền Hạo, Quyền Hạo đang làm việc ở Lĩnh Lâm, nhận được điện thoại của Trần Tiêu thì khẽ cong khóe môi lên mim cười, anh cho rằng Trần Tiêu đón được cô về nhà, một tuần không gặp cô, lòng tràn đầy nhớ nhung cô.

Khoảnh khắc khi điện thoại tiếp nối, Trần Tiêu khẽ buông tay, thiếu chút nữa vứt điện thoại di động, đây đều do bị dọa, “Thiếu gia, tiểu thư không có ở sân bay.”

Khóe môi đang cong lên của Quyền Hạo mím chặt ngay một giây sau, mây đen giăng đầy trên mặt, “Cậu nói cái gì?”

Giọng nói giá rét, thân thể Trần Tiêu run lên, “Tiểu thư không có ở sân bay.”

“Lập tức đi tìm.” Hai giờ trước anh mới gọi điện thoại cho cô, cô vẫn nói đang ở sân bay, sao hiện giờ không thấy tăm hơi?!

“Dạ, thiếu gia.” Trần Tiêu nơm nớp lo sợ ngắt điện thoại, ngay sau đó gọi điện thoại cho thủ lĩnh ám vệ của Quyền thiếu, “Hành Thư, tra xem tiểu thư ở đâu?”

Hành Thư ở bên kia nhận được mệnh lệnh, không tới nửa giờ đã gọi điện thoại lại cho Trần Tiêu, “Hơn hai giờ trước, tiểu thư đến một nhà xưởng bỏ hoang ở huyện XX, hiện giờ không biết tung tích.”

Nhà xưởng bỏ hoang! Nghe được mà Trần Tiêu cau mày, tiểu thư nhà mình không có việc gì đi vùng ngoại ô làm gì? “Điện thoại di động của tiểu thư có chức năng định vị, cậu tra một chút.”

Hành Thư gõ bàn phím mấy cái, rất nhanh tra được vị trí, “Ở trên đường XX.”

“Vị trí có di động không?”

“Không có.”

“Bây giờ cạu lập tức phái ám vệ đến đường XX tìm tiểu thư.” Vì để phòng ngừa lỡ như, vẫn phái nhiều người một chút đi tìm tương đối tốt, “Sau khi tìm được tiểu thư, trước tiên báo lại cho thiếu gia.”

“Dạ, quản gia.”

Trần Tiêu cúp điện thoại, lại cùng Lý Thắng vội vàng chạy tới đường XX, ám vệ và bọn họ cùng nhau tìm kiếm. Bọn họ tìm tới tìm lui trên đường mấy lần, vẫn không phát hiện ra bóng dáng của Lâm Hi, căn cứ vào định vị, cuối cùng bọn họ tìm thấy được điện thoại di động bị tiểu thư nhà mình vứt vào trong thùng rác.

Chăm chú nhìn điện thoại của tiểu thư nhà mình, Trần Tiêu trợn trắng mắt, “Tăng thêm người đi tìm tiểu thư.”

Điện thoại di động đã ném, xem ra tiểu thư nhà mình đã sớm biết điện thoại di động này có vấn đề. Kể từ sau khi thiếu gia tỏ tình với tiểu thư, tiểu thư tương đối ghét bỏ tiếp xúc với thiếu gia, khi đó anh chỉ nghĩ, tiểu thư trong lúc nhất thời không tiếp nhận nổi thiếu gia, qua khoảng thời gian sẽ tốt lên, hiện giờ hay rồi, tiểu thư ném điện thoại di động, người thì không thấy.

Lâm Hi ngụy trang tỉ mỉ, vì sợ để lại đầu mối, cô không ngồi xe, lựa chọn đi bộ đến bến xe khách, nửa giờ sau tới một trấn nhỏ không biết tên.

Thế lực nhà họ Quyền có bao nhiêu, thông qua chuyện tìm Lâm Hi đã phô bày toàn bộ.

Quyền Hạo ra lệnh một tiếng, tất cả người khắp thành bán mạng vì nhà họ Quyền bắt đầu tìm kiếm Lâm Hi.

Lâm Hi tưởng không để lại đầu mối về hành tung, rất nhanh đã bị tra ra được, đầu mối dừng lại ở nhà xưởng bỏ hoang đó. Có manh mối này, vô số người chạy tới huyện XX, cầm hình chụp của Lâm Hi hỏi người dân địa phương.

Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng một người dân bên cạnh nhà xưởng bỏ hoang, vuốt mái tóc ngắn rối loạn, “Tôi thấy cô gái này tiến vào trong xưởng, nhưng không thấy cô ấy đi ra ngoài, chỉ thấy được một người phụ nữ dáng dấp rất đẹp ăn mặc cũng rất hợp mốt đi ra.” Lúc ấy người dân này đang phơi ngô, mới nhìn thấy Lâm Hi.

Nghe manh mối như thế, đầu Trần Tiêu đầy vạch đen, không cần suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần phân tích, cũng biết người phụ nữ ra sau nhất định là tiểu thư nhà mình. Đưa người nhà lên máy bay, ngay sau đó tới đây tiến hành thay quần áo, tiểu thư nhà mình làm vậy vì rời khỏi nhà họ Quyền sao?

Liên quan đến việc có thể tìm được Lâm Hi hay không, Trần Tiêu rất hồi hộp, tiểu thư nhà mình thông minh bao nhiêu anh không cần nói. Nhưng cô muốn rời khỏi, là tuyệt đối không thể, trước không cần nói đến thiếu gia có bằng lòng hay không, đầu tiên phu nhân và lão gia tuyệt đối sẽ không để cho cô rời khỏi nhà họ Quyền rời khỏi bên cạnh thiếu gia.

Anh cẩn thận nhớ lại hành động những ngày qua của tiểu thư, thật sự không phát hiện dấu hiệu tiểu thư muốn rời đi.

“Tiếp tục hỏi người.” Trần Tiêu lạnh giọng ra lệnh.

Không có công nghệ cao, chỉ có thể sử dụng chiến lược biển người rồi.

Bóng đêm phủ xuống, lòng Quyền Hạo càng ngày càng lo lắng, đau đớn xâm nhập thân thể, nhìn ngoài cửa sổ anh đau đến không thể nói, trán toát ra lượng lớn mồ hôi lạnh. Hôm nay không phải là đêm trăng tròn, lòng anh cũng vẫn đau đớn.

Tại sao không thấy Hi nhi?

Theo tin tức Trần Tiêu báo về, môi dưới của anh đã cắn rách, tia máu dính đầy môi, sắc mặt chợt tái nhợt.

Đau đã chết lặng, lạnh lẽo lan rộng toàn thân, anh như đang ở trong đầm băng.

Trải qua cố gắng không ngừng, cuối cùng hỏi thăm được tiểu thư nhà mình đi theo phương hướng nào. Trong gió rét, Trần Tiêu mang theo người dưới đông đảo, lao tới bến xe khách.

Cùng lúc đó, bởi vì hội chùa mà trấn nhỏ không biết tên náo nhiệt khác thường.

Lâm Hi rảnh rỗi đi bộ trên đường, một tay cầm xúc xích chiên một tay cầm trà sữa, nhìn nhân dân chất phác bái thần, cô cảm thấy thật thú vị, định tối nay ở đây một đêm, không vội rời đi.

“Tiểu thư.” Trần Tiêu đứng ở bến xe khách hỏi thăm một phen, trên đường chạy tới trấn nhỏ không biết tên, vừa hay nhìn thấy Lâm Hi ở cách đó không xa.

Nghe được tiếng gọi quen thuộc, Lâm Hi nuốt thức ăn trong miệng xuống, nghĩ thầm, Trần Tiêu không phải nhanh như vậy đã xuất hiện ở nơi này chứ?!

“Tiểu thư.” Trần Tiêu thở hổn hển chạy tới.

Một lần nữa nghe được, Lâm Hi cũng không cho rằng là ảo giác, vừa nhìn nơi xa, trời ạ! Trần Tiêu đã đuổi tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.