Quyền Thiếu Cưng Chiều, Vợ Yêu Khó Nuôi

Chương 21: Chương 21: Chương 20: Quỳ gối van xin tha thứ




Editor: Puck

Khi ở trong phòng nghỉ ngơi, Lâm Hi mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, cô vừa đúng khát nước định uống nước, dứt khoát ra khỏi phòng, đi tới cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng giống như lão đại hắc bang đang chỉnh người, không khỏi hiếu kỳ nói.

Giọng nói khiến anh si mê vang lên, Quyền Hạo nâng lên nụ cười cưng chiều, ngẩng đầu nhìn Lâm Hi đang ở đầu cầu thang lầu hai, “Hi nhi, không nghỉ ngơi nhiều một chút sao?” Thấy băng gạc trên trán cô, anh tự trách không thôi, nếu không phải anh đưa cô đi Lĩnh Lâm học, cũng sẽ không làm cô bị thương.

Không trả lời câu hỏi của Quyền Hạo, cô nhìn cha con Nam Cung bị đánh không thành hình người, chân mày thanh tú cau lại, “Đây là xảy ra chuyện gì?”

“Nhị tiểu thư, van cầu cô bỏ qua cho chúng tôi, con tôi không hiểu chuyện làm cô bị thương, cô nể tình nó bị thương nghiêm trọng như vậy, tha thứ cho nó được không?” Vừa nhìn thấy là một cô bé chừng tám chín tuổi xuất hiện ở nhà họ Quyền, Nam Cung phu nhân khôn khéo sao lại không đoán được cô bé này chính là Quyền nhị tiểu thư. Nhìn con trai và chồng bị thương rất nặng, giọng bà như khóc, đáng thương cầu khẩn Lâm Hi.

Híp mắt to lại, Lâm Hi từng bước một bước xuống cầu thang, Nam Cung phu nhân mảnh mai giống như gió thổi qua là gục, cô nhìn cũng không nhìn.

Cha con Nam Cung nằm trên đất khổ sở rên rỉ, khi thấy là Lâm Hi thì giống như thấy cứu tinh, trong mắt tuôn ra ý tứ nồng đậm.

Nam Cung Vũ yếu ớt cầu khân, “Nhị tiểu thư, van cầu cô bỏ qua cho chúng tôi.” Quyền thiếu chỉnh bọn họ như vậy, đơn giản chính là ra mặt vì Lâm Hi, chỉ cần Lâm Hi tha thứ cho bọn họ, vậy bọn họ còn có một con đường sống.

Hạ thấp mắt nhìn chăm chú vào Nam Cung Vũ và Nam Cung Y bị đánh rất thảm, Lâm Hi sờ vết thương trên trán, chớp mắt, linh khí lưu chuyển trong mắt, khẽ mím môi. Không khí vốn quỷ dị, hiện giờ càng thêm âm trầm.

“Quyền Hạo, đây là xảy ra chuyện gì?” Nghiêng mắt nhìn Quyền Hạo, Lâm Hi không hiểu hỏi.

“Đây là trừng phạt bọn họ xứng đáng nhận.” Cặp mắt Quyền Hạo lạnh lẽo nhìn Nam Cung phu nhân còn định cầu khẩn.

Hai tay Nam Cung Y giống như bị người bẻ gãy rũ xuống trên đất, tuy tuổi cậu còn nhỏ nhưng đã lộ ra vẻ đẹp trai, nhưng bây giờ là diện mạo của heo. Lâm Hi nhìn trong mắt, rất không xác định có phải là Nam Cung Y buổi sáng cực kỳ phách lối không, khẽ cắn môi anh đào một cái, có chứa chút nghi ngờ hỏi, “Đây là Nam Cung Y?!”

“Ừ.” Quyền Hạo đáp khẽ một tiếng.

“Tại sao bẻ gãy hai tay cậu ta?” Đây không phải ra mặt vì Nam Cung Y, cô chỉ muốn xác định.

“Cậu ta tổn thương em.” Người dám can đảm đánh cô bị thương, anh nhất định khiến người đó sống không bằng chết.

Trong năm chữ ngắn ngủi của Quyền Hạo, lại cho Lâm Hi tin tức khổng lồ.

Bây giờ cho dù là nguyên nhân gì cũng được,cô chính là nhị tiểu thư nhà họ Quyền được Quyền Hạo công nhận, mà nhị tiểu thư nhà họ Quyền bị người đánh bị thương, nhà họ Quyền vì mặt mũi, khẳng định không để cho người nọ sống tốt lành. Nhưng Nam Cung Y vẫn còn là con nít, lần ra tay này hơi nặng rồi?!

“Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi, tôi không nên đánh cô bị thương, đều do tôi đáng chết, van cầu cô bỏ qua cho tôi.” Nam Cung Y buổi sáng còn phách lối không ai bì nổi, bây giờ giống như một con kiến hôi ai cũng có thể đạp một cước, vừa hèn mọn vừa đáng thương cầu xin Lâm Hi bỏ qua cho mình.

“Nhị tiểu thư, xin lỗi, xin lỗi, van cô bỏ qua cho chúng tôi.” Tuy Nam Cung Vũ xuất thân quân nhân, nhưng cũng không chịu được đánh, trận đòn này xuống cùng với uy hiếp tử vong đến từ chính Quyền thiếu, kính sợ trong lòng đối với Quyền thiếu, lúc này toàn bộ đổi thành sợ hãi thật sâu. Vì mạng sống, ông không tiếc tỏ vẻ hèn mọn.

Lời nói hàm ý sợ hãi thật sâu, nghe được, Lâm Hi không hề có cảm xúc, trong lòng cũng không hề có chút đồng tình nào.

Đứng ở trước mặt cô, ánh mắt vừa tròn vừa lớn nhìn thấu suốt, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Một phút đi qua, hai tròng mắt sáng ngời xuất hiện vẻ mê hoặc, vẻ mê hoặc này khiến Quyền Hạo nhìn thấy không khỏi nhíu chặt chân mày.

“Hi nhi, là muốn bỏ qua cho bọn họ sao?” Khóe môi Quyền Hạo khẽ mím, lạnh lùng trong mắt đảo qua rồi biến mất.

Tầm mắt một lần nữa đặt lên ba người nhà Nam Cung, khuôn mặt nhỏ nhắn nâng lên nụ cười rực rỡ, Lâm Hi cúi người xuống, chậm rãi lau mặt Nam Cung Y, vết máu dính trên ngón tay dài nhỏ của cô.

“Đau không?” Nụ cười thuần khiết giống như thiên sứ, Nam Cung Y nhìn mà hơi ngây dại, dường như bây giờ Lâm Hi không phải là nhị tiểu thư nhà họ Quyền, mà là thiên sứ tới giải cứu cậu vậy.

“Nhất định rất đau rồi.” Lâm Hi thấy Nam Cung Y không trả lời, cười khẽ trả lời thay cậu ta

Tay nhỏ bé cách xa khuôn mặt của Nam Cung Y, cô lạnh lùng cười nhạo một tiếng, khẽ nhếch môi thành một đường cong châm chọc, liếc nhìn một vòng thuộc hạ nhà họ Quyền đứng chung quanh chờ ra lệnh, lạnh lùng nói, “Đánh cho tôi.”

Các thuộc hạ nhà họ Quyền hai mặt nhìn nhau, không biết có nên nghe nhị tiểu thư ra lệnh không.

Lời của cô ngoài dự đoán của anh, anh cho rằng cô sẽ cầu cạnh vì bọn họ, thật sự không nghĩ đến. “Lời của cô ấy chính là lời của tôi, các cậu còn đợi gì đó.”

Lời của thiếu gia nhà mình vừa rơi xuống, các thuộc hạ nhà họ Quyền vốn không cần suy nghĩ, xoay vòng quả đấm liền đánh hai cha con Nam Cung. Trình độ hung tàn này, Trần Tiêu ở trong góc vốn không đành lòng nhìn thẳng, yên lặng lấy tay che tầm mắt.

Qua năm phút đồng hồ, trên mặt Lâm Hi hiện lên cười đẹp như hoa, vòng qua bên cạnh Quyền Hạo, ngồi trên ghế sa lon, ngọt ngào nói với Trần Tiêu đứng ở trong góc, “Quản gia, tôi khát, tôi muốn uống nước.”

Từng tiếng này còn thê lương hơn tiếng kêu, trong lòng Trần Tiêu cũng sắp sợ hãi, trước kia anh ra lệnh, hiện giờ hiện trường nhìn rất kinh hãi. Lời nhị tiểu thư của mình nói, Trần Tiêu phản xạ có điều kiện cung kính trả lời, “Dạ, tiểu thư.” Yên lặng đi tới phòng bếp, anh không nghe được âm thanh như giết heo này.

“Đều ngừng tay đi.” Lâm Hi mắt thấy Nam Cung Y sắp không xong, lạnh nhạt nói.

“Dạ, tiểu thư.” Các thuộc hạ nhà họ Quyền cung kính nói, giống như đối đãi với thiếu gia nhà mình. Nhìn nụ cười cưng chiều trong mắt thiếu gia nhà mình, trong lòng bọn họ khẳng định suy đoán của mình.

Dáng vẻ chồng và con trai mình chỉ còn dư lại một hơi, Nam Cung phu nhân một hơi không kịp thở, thiếu chút nữa thì tèo, nước mắt đã sớm thấm ướt gò má xinh đẹp của bà, cầu xin nhìn Quyền Hạo, vừa quỳ vừa dập đầu, chính là coi Quyền Hạo như Diêm Vương, “Quyền thiếu, van cậu bỏ qua cho chúng tôi.” Đánh vào trên người bọn họ, đau lòng bà.

Lông mi dài nhỏ vểnh lên tạo thành một bóng mờ, bao phủ hai tròng mắt có thể mê hoặc lòng người, lúc này sắc mặt của anh lạnh lùng như cũ, không hề bị dáng vẻ hoa lê đẫm mưa đáng thương của Nam Cung phu nhân đả động, “Chỉ cần bà có thể lấy được sự tha thứ của cô ấy, như vậy tôi sẽ bỏ qua cho mấy người.”

Quyền thiếu cũng ưng thuận hứa hẹn, Nam Cung phu nhân coi lời này như bùa cứu mạng, mặc cho nước mắt long lanh giàn giụa trên khuôn mặt xinh đẹp của bà, bà quỳ gối bên cạnh Lâm Hi, nghẹn ngào, “Nhị tiểu thư, van cầu cô bỏ qua cho chúng tôi, là lỗi của con trai tôi, nó không nên làm cô bị thương.”

Lời nói đáng thương cỡ nào, dáng vẻ đáng buồn cỡ nào, hình ảnh tàn nhẫn cỡ nào!

Tay Lâm Hi nâng ly nước Trần Tiêu đưa đến, mím môi cười nhạt.

Cô không đoán ra được tâm tư của Quyền Hạo, cũng không làm chủ được như Quyền Hạo, cho nên lời Quyền Hạo nói cô chỉ nghe qua coi như xong. Anh đưa ba người nhà Nam Cung tới đây, đánh thê thảm, tự có suy nghĩ của anh, anh lại đối xử như thế với bọn họ, có thể thật sự có ý tứ ra mặt vì cô, nhưng ai biết được trong này có huyền bí gì khác không.

“Tôi không biết bà đang nói cái gì?” Uống xong một ngụm nước ấm, cô chậm rãi nói ra.

Hy vọng đầy trong cõi lòng, nhưng thực tế lại cho Nam Cung phu nhân một gậy.

Lòng vô cùng khổ sở, Nam Cung phu nhân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, mặc cho nước mắt dính ướt quần áo của bà, “Nhị tiểu thư, cô nhỏ tuổi như vậy, tôi van cô đại từ đại bi bỏ qua cho con tôi có được không?”

Đặt ly nước trong tay xuống, Lâm Hi đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Nam Cung phu nhân, con nhà giàu vô pháp vô thiên ở đế đô thật sự không ít.

“Nếu không phải con trai của bà ngang ngược càn rỡ, có lẽ cũng không có chuyện tình ngày hôm nay đâu.” Lưu lại một lời thản nhiên, Lâm Hi đi lên lầu hai, bóng lưng nhỏ nhắn gầy yếu lộ ra lạnh nhạt.

Hai tay nắm chặt, móng tay bén nhọn bấm vào trong thịt phấn hồng, cắn chặt hàm răng, Nam Cung phu nhân biết vậy chẳng làm.

Nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, Quyền Hạo suy tư ba mươi giây, ra lệnh, “Đưa bọn họ đi.”

Thuộc hạ nhà họ Quyền nghe lệnh, nhanh chóng đưa ba người nhà Nam Cung cách xa nhà họ Quyền.

Sau đó mấy ngày, nhà Nam Cung từng được một tay nhà họ Quyền nâng đỡ trở thành thế gia nhỏ tầng thứ hai bị nhổ tận gốc, đế đô không còn sự tồn tại của nhà Nam Cung, về phần ba người nhà Nam Cung đi đâu, cũng trở thành điều bí ẩn trong vòng cao cấp.

Từ ngày nhà Nam Cung biến mất, trong vòng cao cấp đã lưu truyền một câu nói như thế này, “Ngàn vạn lần không được đắc tội nhị tiểu thư nhà họ Quyền, nếu không chết như thế nào cũng không biết.”

Mà tất cả điều này, Lâm Hi ở trong nhà dưỡng thương, tham ăn tham uống tất nhiên không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.