Quyền Tài

Chương 2026: Chương 2026: Mặt mũi của Đổng thiếu gia.




Cổng trường.

Ngu Thiến Thiến cười ngọt ngào, Cảm ơn chú.

Ngu Mỹ Hà cũng cuống quít nói: Lại cho cậu thêm phiền phức Học Bân.

Đổng Học Bân cười cười, Cái này gọi là thêm phiền phức cái gì, chỉ chút chuyện, Thiến Thiến, sau này còn ai làm phiền con, con nói cho chú biết, chú sẽ tới thu thập hắn, ừm, nếu như chú không ở kinh thành nói, con gọi số điện thoại này. Lấy ra điện thoại di động, đem dãy số của Tạ Hạo cho cô ấy, tiểu Hạo người tuy rằng trẻ tuổi, nhưng xử lý loại chuyện này vẫn là có thể, hơn nữa tính ra thì tìm tên nhóc này là thích hợp nhất, chuyện của bọn nhỏ vẫn là để bọn nhỏ tự mình giải quyết tương đối tốt, nếu như tìm đồng sự cũ ba bốn mươi tuổi của mình, loại sự tình này bọn họ không dễ làm.

Ngu Thiến Thiến ừm một cái, nhận lấy số điện thoại.

Chưa ăn cơm à? Đổng Học Bân vẫy tay, Đi thôi, chúng ta cùng đi, Trương hiệu trưởng, cùng đi đi? Tìm một tiệm cơm ngồi uống một chút?

Trương phó giáo cười dài nói: Lần sau đi, tôi vừa ăn xong.

Đổng Học Bân cũng không nói nữa, Được, vậy lần tới, tôi đi trước?

Trương phó hiệu trưởng nói: Đi từ tốn, sau này rảnh rỗi về thăm trường học cũ, ở đây vĩnh viễn là nhà của cậu, các thầy cô cũng đều rất nhớ thương cậu, cứ nhắc tới.

Đổng Học Bân cười ha ha, Được, tôi cũng nhớ cô giáo Tương bọn họ, lúc này tôi ở kinh thành vài ngày, quay đầu lại tôi mời mọi người ăn. Nói xong, hắn đem Ngu Thiến Thiến đến đây, Trương hiệu trưởng, đây là một người vãn bối của tôi, ngày hôm nay cũng đến trường học chúng ta, học năm nhất, đứa nhỏ còn nhỏ, cũng không hiểu nhiều chuyện, có thời gian ông chiếu cố nhiều.

Trương phó hiệu trưởng lập tức nói: Đó là tự nhiên. Sau đó nhìn về phía Ngu Thiến Thiến, khẽ gật đầu, Sau này trong trường học có việc con cứ tới tìm thầy, phòng làm việc của thầy ngay tại tầng ba dãy nhà này.

Ngu Thiến Thiến điềm nhiên hỏi: Cảm ơn Trương hiệu trưởng.

Được, vậy các người bận đi. Trương phó hiệu trưởng nói xong rồi đi.

Các học sinh vây xem cũng đi.

Đổng Học Bân đang muốn kêu Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến lên xe, mấy người bạn cùng phòng của tiểu Thiến Thiến lại nói.

Lưu Phương mập mạp a một tiếng, lúc này mới có cơ hội đến gần cẩn thận sờ sờ Porche đậu ở chỗ này của Đổng Học Bân, Porche PANAMERA, còn là loại đỉnh cấp, cái xe này phải hai ba triệu? Vừa nhìn cô ấy cũng là một người đặc biệt thích xe.

Trần Yến Yến đẩy cánh tay Ngu Thiến Thiến một chút, Người này là ai hả?

Đúng vậy Thiến Thiến, sao không nghe bạn nói qua còn nhận thức người lợi hại như vậy? Bạn cùng phòng Từ Đồng cũng cực kỳ kinh ngạc, một màn vừa rồi tất cả mọi người đều thấy rõ.

Ngu Thiến Thiến ngượng ngùng nói: Là chú của mình.

Chú ruột hả? Lưu phương cảm thấy hứng thú nói.

Không phải. Ngu Thiến Thiến nói: Dù sao cũng không khác biệt chú ruột lắm.

Trần Yến Yến nói: Chú của bạn thật lợi hại, chỉ đứng chỗ đó, tên Tôn Bang ngay cả nói cũng không dám nói đã sợ bỏ chạy, ha ha, quá đã nghiện.

Ngu Thiến Thiến thấy Đổng Học Bân còn đang chờ, nói: Vậy, chúng tôi đi ăn trước?

Lưu Phương chống nạnh, cười nói: Nhắc đến ăn cơm tôi cũng không thể làm bộ không nghe thấy được, Thiến Thiến, đây là bạn nói, ăn cũng không gọi chúng tôi đi, bạn đây là muốn ăn mảnh nha? Các chị em, nói chúng ta nên thu thập Thiến Thiến như thế nào, chúng ta có thể đáp ứng sao?

Không thể!

Đúng vậy, mình cũng muốn ăn, hì hì.

Hai người bạn cùng phòng khác đều phụ họa, đều biểu thị muốn ăn cơm chùa.

Đổng Học Bân vừa nghe cũng vui vẻ, nhìn thấy Ngu Thiến Thiến mới đến trường hơn mười ngày mà có nhiều bạn bè như vậy, trong lòng cũng rất vui mừng, hắn vẫn còn lo lắng Thiến Thiến quá nhu nhược sẽ không câu thông rồi bị người khi dễ, hiện tại thật ra yên tâm, đương nhiên nhìn ra được mấy người bạn cùng phòng là thật tâm thích tiểu Thiến Thiến, vì vậy cũng làm chủ, Thiến Thiến, vậy kêu bạn học cùng đi, muốn ăn cái gì, chỗ mọi người chọn.

Lưu phương kinh hỉ nói: Thật sự?

Đổng Học Bân nói: Vậy còn giả, chỉ cần con nói được, ha ha.

Trần Yến Yến cũng không khách khí, mở to mắt nói: Mình muốn ăn nhà hàng Vương Phủ, lớn như vậy còn chưa tiến vào.

Từ Đồng đẩy cô ấy một cái, Bạn thật dám nói, chỗ đó ăn một bữa cơm bao nhiêu tiền, mới gặp mặt mà cậu đã đòi “ăn” người ta, giỏi thật.

Đổng Học Bân lại không sao cả nói: Đi thôi, vậy Vương Phủ.

Đi thật hả? Đừng đừng, con cũng là chỉ đùa một chút. Trần Yến Yến vội xua tay.

Lưu Phương cũng nói một câu, Chú, Yến Yến cũng chỉ là nói như vậy, đừng, chúng ta muốn ăn thì đi tiệm cơm bên kia trường học đi, đồ ăn rất ngon. Chỉ chỉ bên hông trường.

Đổng Học Bân đã mở cửa xe, Lên xe đi, ha ha, mấy đứa nếu như không đi vậy chúng tôi tự mình đi vương phủ ăn.

Lưu Phương do dự một chút, cắn răng nói: Lên thì lên, ai sợ ai, các chị em đi thôi, dù sao ngày hôm nay chú Thiến Thiến mời khách, chúng ta ăn một bữa cho đã.

Trần Yến Yến hai người cười không ngừng, đều lên xe.

Bất quá bọn họ có sáu người, Porche tính ra chỉ có năm chổ, cái này đã là chen hết mức, cuối cùng Trần Yến Yến tương đối nhỏ gầy đành ngồi trên người Lưu Phương.

Dọc theo đường đi, mấy cô gái đều ríu ra ríu rít địa nói chuyện, vừa cười vừa la, cực kỳ hài lòng.

Nhìn các nàng, Đổng Học Bân cũng dường như một lần nữa về lại thời học sinh, trong lòng cũng hoài niệm.

Các cô gái trò chuyện, trọng tâm câu chuyện kéo tới trên người Đổng Học Bân.

Chú. Trần Yến Yến chớp mắt nói: Chú làm nghề gì vậy?

Đổng Học Bân nở nụ cười một tiếng, Các người đoán tôi là đang làm gì?

Lưu Phương nói: Nghe Trương hiệu trưởng gọi chú là Đổng sở trưởng, con đoán chú là làm quan.

Đổng Học Bân vừa lái xe vừa nói: Cũng là một nhân viên công vụ, công bộc của nhân dân.

Thật đúng là làm quan? Sở trưởng? Trời, cái này là quan lớn lắm, chú mới bao nhiêu? Thiến Thiến tuy rằng gọi chú, nhưng con thấy chú không lớn hơn bọn con được bao nhiêu. Lưu phương nói.

Đổng Học Bân ừm một cái, Lớn mấy đứa một bảy tám tuổi, trường học cũ của chú cũng là Liên Đại, chúng ta tính ra đều là bạn học.

. . .

Nhà hàng Vương Phủ.

Dừng xong xe, Đổng Học Bân mang theo bọn họ tiến vào.

Lưu Phương và Trần Yến Yến mấy người đều cả kinh một phen, nhìn chổ này, nhìn chổ kia một cái.

Ai da, thật xinh đẹp.

Với trang trí như vậy, cơm cũng khó ăn không hết.

Đúng vậy, quá khí phái, ặc, chúng ta ngày hôm nay ăn mặc có phải là có chút mất mặt không hả? Sớm biết vậy mình về thay đồ cho nó đẹp một chút.

Bạn mặc cái gì cũng như vậy.

Hắc, Phương tử dám giẫm chị?

Mấy người cãi nhau ầm ĩ, Ngu Thiến Thiến sau đó cũng cười hì hì gia nhập.

Đổng Học Bân đi ở phía trước với Ngu Mỹ Hà quay đầu lại nhìn, nói với chị Ngu: Thiến Thiến đã mở lòng hơn.

Đúng vậy. Ngu Mỹ Hà cũng vui mừng nói: Hai năm nay càng ngày càng hoạt bát, cũng chơi rất thân với bạn học.

Đổng Học Bân nói: Còn chị? Thiến Thiến đến trường, chị sau này cũng chuẩn bị ở kinh thành? Vậy còn công tác ngân hàng mẹ chị tìm ở tỉnh Bắc Hà đâu?

Ngu Mỹ Hà nói: Đã từ chức, tôi vẫn muốn ở bên cạnh cùng Thiến Thiến, nếu không tôi lo lắng.

Đổng Học Bân à một chút, Vậy tôi tìm một công tác cho chị?

Ngu Mỹ Hà nói: Không cần, ba mẹ tôi đã an bài cho tôi được rồi, cuối tuần là đi làm, là một doanh nghiệp của công ty điện lực.

Thiếu chút nữa đã quên, ba chị cũng là làm ngành điện lực. Bọn họ có thể một nhà đoàn tụ, lại nói tiếp vẫn là công lao của Đổng Học Bân, cũng là hắn một tay thu xếp, mới tìm được cha mẹ thất tán nhiều năm của chị Ngu.

Ngu Mỹ Hà nhìn hắn, Cậu ngày hôm nay tới, là tìm tôi có việc?

Đổng Học Bân nói: Không có gì đại sự, cũng là nhớ chị, đến thăm chị.

Ngu Mỹ Hà mặt đỏ lên, hoang mang nhìn phía sau, thấy con gái cùng mấy người bạn học trò chuyện không nghe được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói khẽ với Đổng Học Bân: Tôi cũng, cũng nhớ cậu.

Đổng Học Bân cười nói: Thiến Thiến ở trường à? Đêm nay tôi len lén tìm chị?

Ngu Mỹ Hà nhu nhược gật đầu, lại nói: Nhưng nhà tôi có chút nhỏ, nhà ở thuê, cũng không dám thuê quá đắt tiền, cho nên. . . Tôi sợ cậu ngủ không quen.

Đổng Học Bân suy nghĩ một chút, Dù sao chị cũng thường ở kinh thành, Thiến Thiến còn phải đi học bốn năm học, ừm, như vậy đi, chị mua một căn hộ đi, ở chổ tốt một chút.

Ngu Mỹ Hà nhanh chóng nói: Không cần, tôi tùy tiện ở là được, chỉ một mình tôi tôi không sao cả.

Kêu chị mua thì chị mua đi, tôi ra tiền cho chị. Đổng Học Bân không khỏi phân trần lấy ra thẻ ngân hàng, đưa cho cô ấy nói: Tôi cũng đã quên bên trong có bao nhiêu tiền, đại khái năm ba triệu gì đó, mua một căn hộ khẳng định đủ, nếu như còn dư chị cứ lấy, mua xe và vân vân, cái này tôi mặc kệ.

Ngu Mỹ Hà vội la lên: Không lấy tiền của cậu.

Chị không lấy tôi nóng nảy đó. Đổng Học Bân trừng mắt.

Ngu Mỹ Hà ánh mắt mềm nhũn, vội tiếp nhận thẻ ngân hàng phát sợ nói: Tôi nhận tôi nhận, cậu đừng nóng giận.

Cái này còn không khác biệt lắm, tiền này chị phải để mua nhà, chị đừng để dành không xài, đến lúc đó tôi có thể kiểm tra. Đổng Học Bân dặn dò.

Tiến vào đại sảnh, bọn họ đi vào bên trong.

Đổng Học Bân không dự định, cũng không cần phòng các loại cái gì, tìm một người nhân viên phục vụ mang bọn họ tiến vào.

Nhưng mới vừa đi đến phân nửa, quản lý sảnh của Vương Phủ một đường chạy từ phía sau đuổi đến đây, Ai da, Đổng bí thư đại giá quang lâm, không có từ xa tiếp đón không có từ xa tiếp đón, vừa rồi xử lý chút chuyện tình không chú ý, ngài cũng đừng trách tôi không chu toàn, nếu không ông chủ chúng tôi khẳng định sẽ đuổi tôi, ha ha. Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi này Đổng Học Bân cũng gặp qua hai lần, đều là tới nơi này ăn gặp qua.

Đổng Học Bân cười nói: Vừa rồi ở đại sảnh thấy chị, bất quá không muốn làm phiền chị nên không chào hỏi.

Người phụ nữ khách khí nói vài câu, nói: Cái này là muốn đi sảnh? Như vậy sao được, tôi tìm một phòng cho ngài, ngài chờ tôi liên hệ một chút.

Không cần? Đổng Học Bân nói.

Cần chứ, nếu như cho ngài chậm trễ, mấy tháng tiền thưởng của tôi có thể không còn, Đổng thiếu gia, ngài cũng không thể nhìn tôi tháng sau không có cơm ăn. Người phụ nữ vui đùa nói.

Người ta đều nói như vậy, Đổng Học Bân cũng không thể nói cái gì, Được được, phiền phức.

Phía sau Lưu Phương và Trần Yến Yến mấy người lại một lần nghe choáng váng, Đổng bí thư? Đổng thiếu gia? Không chỉ phó hiệu trưởng trường học bọn họ, ngay cả người của Vương Phủ đều nhận thức hắn? Cái mặt mũi này cũng quá lớn rồi? ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.