Quyền Bính

Chương 1: Chương 1: Tần Thiếu Gia Lần Đầu Xuất Hiện Đã Gặp Phải Nguy Hiểm




Dưới vòm trời phủ kín mây đen, thi thoảng lại có những tia chớp lóe lên khiến cho quang cảnh sáng như ban ngày.

Tiếng sấm đầu mùa lập tức xuất hiện. Cùng với tiếng sét đinh tai nhức óc, nhưng hạt mưa bắt đầu lộp độp rơi xuống đất. Trong tíc tắc, cơn mưa càng lúc càng to phủ kín toàn bộ đô thành.

Ngôi thành vốn hết sức náo nhiệt vào ban ngày nhưng lúc này, dưới cơn mưa nó lại trở nên yên tĩnh chỉ còn tiếng những hạt mưa dội lên mái hiên, trên đường cái. Tiếng mưa rơi trong đêm khiến cho người ta có cảm giác buồn ngủ. Phần lớn mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Ngoại trừ một căn nhà nằm ở phía đông của thành.

Diện tích của ngôi nhà đó cũng không rộng lắm. Những mảng rêu loang lổ bám đầy trên bức tường bao nói lên lịch sử đáng kể của nó. Xung quanh cái sân rộng, phòng ốc hoàn toàn cách biệt với nhau chỉ được đi thông bởi những đoạn hành lang. Kiến trúc ở đây điển hình cho kiến trúc Tứ hợp viện truyền thống của phương Đông.

Lúc này, tại một cái nóc nhà ở phía đông có hai người đang đứng. Một lão nhân ăn mặc trang phục bằng vải thô đứng bên cạnh một người mặc trang phục màu trắng đã bị ướt sũng nước mưa. Có điều người đó vẫn đứng yên tập trung quan sát tình hình trong viện.

Theo ánh mắt của y, bên dưới có một đám người áo đen đang chém giết lẫn nhau. Tổng cộng chừng ba mươi người chia làm hai phe chém giết. Bên tấn công rõ ràng quen với việc chém giết trong bóng đêm. Vũ khí của chúng đều có màu đen, chỉ khi tia chớp sáng lên, đối phương mới có thể nhìn thấy binh khí đang chém về chỗ yếu của mình. Thông thường, bọn họ không có cơ hội để tránh né khiến cho mỗi lần tiếng vũ khí cắm vào da thịt vang lên là lại kéo đi một cái sinh mạng hoặc một chút thân thể.

Bên áo đen phòng thủ thấy thi thoảng có đồng bọn ngã xuống nhưng vẫn không hề dao động liên tục vung đao kiếm chống lại sự tấn công của kẻ địch. Bọn họ như không biết lui về phía sau mà giống hệt như đám quân Tần không biết sợ chết.

Bên tấn công dựa vào ưu thế về con người giữ chặt chân đám người phòng ngự đồng thời phân ra mấy tên thích khách mạnh phá tung cửa phòng. Đúng lúc này, trong phòng vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Bên cạnh cái giường trong phòng có một vị đại hán cầm kiếm ăn mặc theo lối thị vệ đang ngây người nhìn người thanh niên mặc trang phục màu trắng đang nằm dưới đất. Ngay cả đám thích khách phá cửa xông vào nhìn thấy người thanh niên yếu đuối đột ngột kêu lên một tiếng thảm thiết thì cũng sững sờ.

Lúc này, người thanh niên dường như bị dọa chết. Còn đại hán đang kinh ngạc thì như cũng biết kết quả hôm nay của mình cũng là chết. Người mình cần bảo vệ chết, cho dù có đầy lùi thích khách thì y cũng không còn đường sống. Hiện tại chỉ có cách chết theo chủ thì mới có thể bảo vệ được người nhà.

Đã quyết tâm, Đại hán liền trừng mắt rồi hét to. Y như người điên vung thanh trường kiếm liên tục tấn công vào điểm yếu của kẻ địch mà không thèm phòng thủ. Đám thích khách thấy chính chủ đột nhiên ngã lăn ra đất thì cũng chẳng muốn liều mạng với gã nên bị gã làm cho chân tay luống cuống.

Đám thích khách vô cùng tinh nhuệ lại người đông thế mạnh. Sau mười mấy hiệp chúng lại nắm được thế chủ động, chuyển thủ thành công. Binh khí của đại hán bị một tên thích khách khóa lại rồi gần như đồng thời một cây kiếm giống như con rắn độc đâm thẳng vào ngực trái của y. Trong nháy mắt nó đâm rách tấm giáp da. Không thể tránh được cú đâm, vị đại hán trợn mắt gần như muốn nứt...

Đúng lúc này, “người chết” đang nằm sau lưng đại hán đột nhiên đạp mạnh một cái vào cổ chân của gã khiến cho gã lảo đảo ngửa người ra sau. Thanh trường kiếm đi sát qua ngực của gã cắt tấm giáp ra làm hai nửa nhưng cũng giúp cho gã thoát chết.

Nhìn thấy cái xác chết đột nhiên vùng dậy, đám thích khách cũng giật mình, cánh tay buông lỏng không biết phải làm thế nào.

Lúc này, “người chết” nằm trên mặt đất đang mở to mắt quan sát xung quanh.

So với tiếng hò hét của đám người bên ngoài, vào lúc này, không khí trong phòng lại khiến cho người ta hít thở khó khăn.

Trong đám thích khách có người tỉnh táo lập tức vọt tới vung đao bổ xuống, định xẻ đôi người tên khốn làm cho họ phải khổ. Tuy nhiên khi tất cả đang chuẩn bị chờ đợi một đao xẻ đôi người đó thì tên thích khách kia lại gào lên một tiếng rồi nằm vật ra đất, hai tay ôm bụng mà gập mình lại giống như con tôm.

Thanh đao mất đi sự khống chế liền bay vọt qua đầu cái xác hết mới vùng dậy, bay thẳng tới đầu của đại hán kia. Vị đại hán đó vội vàng sử dụng công phu Thiết Bản kiều, mới kịp nằm xuống, cây đao đã lướt qua trán của gã chỉ cách có một tấc.

Đám thích khách không nhìn thấy rõ tình cảnh vừa rồi nhưng cũng chẳng có thời gian suy nghĩ. Lập tức có ba người tách ra cùng vung đao lên mà bổ xuống. Cái xác chết vừa mới vùng dậy lập tức lăn người tránh đòn...

...

Tần Lôi cố gắng kiềm chế tình cảm của mình. Tố chất một huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng giúp hắn đè nén những suy nghĩ linh tinh, tập trung đối đầu với nguy hiểm trước mặt.

Thân thể của hắn hoàn toàn chẳng có lấy một chút sức lực giống như vừa mới ốm dậy. Tất cả các động tác cũng đều thay đổi. Chẳng hạn như một cước vừa rồi rõ ràng có mục tiêu là bụng nhưng lại thấp đi ba tấc...

Không chỉ có phản ứng chậm đi mà sức lực cũng hoàn toàn biến mất, ngay cả chân cũng như ngắn đi một đoạn. Tần Lôi hơi lắc đầu. Xem ra hắn bị bệnh nặng tới mức xuất hiện cả ảo giác. Không để cho hắn có thởi gian kịp phán đoán, ba tên thích khách lại vung đao lao tới. Tần Lôi chống tay xuống đất quăng mình theo hướng khác.

Nương theo quán tính, tay trái của Tần Lôi hơi chống rồi bật người dậy. Trong tích tắc đó, hắn đã quyết định sử dụng công phu nào để đối đầu với đám bắt cóc này...mặc dù hơi thẹn nhưng đúng là thích hợp nhất đối với tình trạng của thân thể.

Đám thích khách xông tới theo hình quạt, Tần Lôi liền giơ tay trái lên che ngực, tay phải bảo vệ mạng sườn. Đám thích khách đồng thời tấn công. Tần Lôi nghiên người xông về phía cánh tay của tên thích khách bên phải rồi. Hắn vung tay trái, thúc khuỷu tay theo thúc “Nghênh phong huy tụ” khiến ta tên đại hán gục xuống đất.

Chiêu “Nghênh phong huy tụ” đối với người khác mà nói thật sự rất độc. Trước tiên nắm tay tấn công bộ hạ, sau đó khuỷu tay đánh vào sườn. Tấn công như vậy cho dù có làm bằng sắt thì cũng phải gục.

Giải quyết xong một tên, Tần Lôi cũng không thừa thắng xông lên. Cái thân thể của hắn thật sự quá yếu. Mới chỉ có mấy động tác đã mệt gần chết. Hai gã thích khách khác thấy hắn ra tay độc ác như vậy thì thế công chậm lại khiến cho hai bên tiến vào thế giằng co.

Lúc này, vị đại hán kia cũng đã ngăn được một tên thích khách còn lại. Thấy chủ nhân chưa chết, hắn quá vui mà trổ hết thần uy chống lại bốn tên thích khách khác.

Mỗi khi mấy tên thích khách tạo thành vòng vây, Tần Lôi lại sử dụng một vài chiêu hiểm né được và thường còn chiếm được lợi thế. Lực của hắn không mạnh nhưng chuyên nhằm vào hạ bộ, mũi, tấn công vào những vị trí yếu. Vì vậy mà tạm thời đám thích khách cũng không làm gì được hắn.

Chiến đấu ở bên ngoài vẫn còn tiếp diễn. Đám người áo đen phòng thử từ từ thích ứng được với bóng đêm. Tuy nhiên cuộc chiến ở trong phòng lại hết sức chật vật. Người áo trắng trên nóc nhà hơi cau mày quay sang nói gì đó với lão già bên cạnh. Lão già nghiêng tai nghe ngóng một chút rồi từ từ nhìn người áo trắng mà lắc đầu.

Người áo trắng hừ nhẹ một tiếng rồi đặt tay lên môi huýt sáo, sau đó cùng với lão già biến mất.

Nghe tiếng huýt sáo, đám thích khách tấn công mạnh mấy cái rồi lập tức rút đi nhanh chóng. Đám người áo đen phòng ngự cũng lập tức rời đi như chưa hề xuất hiện.

Để lại nơi này chỉ còn hai người đang thở dốc...

Một lúc sau có tiếng bước chân vang lên rầm rập và tiếng binh khí va chạm. Tần Lôi nhìn thấy một đám quân tràn vào. Bọn họ tay cầm đuốc mặc giáp da...

Cho dù Tần Lôi từng trải qua những cuộc huấn luyện như địa ngục nhưng thần kinh của hắn cũng không chịu nổi... “Đang đóng phim hay sao? Vừa rồi có phải ta ra tay quá ác hay không? Ta không phải diễn viên đó chứ?”

Vô số câu hỏi xuất hiện khiến cho hắn cảm thấy rối loạn...

Một vị hán tử mặc khôi giáp bước tới nói chuyện. Hắn chẳng nghe được lấy một câu chỉ biết vị đại hán kia đang trả lời...

Từ từ để cho đầu óc bình tĩnh lại, Tần Lôi chỉ thấy vị đại hán kia nói gì đó. Loáng thoáng có mấy câu “điện hạ...không sao...mời về...” Sau đó, chỉ thấy người kia rất vui sướng khi thấy mình gặp họa rồi thản nhiên dẫn quân bỏ đi. Trước khi đi y còn nói một câu gì đó khiến cho đại hán tức giận.

Căn phòng trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn ánh lửa từ một cây đuốc do tên lính để lại.

Hiện tại thân thể của Tần Lôi bủn rủn, đầu đau như muốn nứt ra làm đôi. Hắn cố gắng bò tới giường rồi điều chỉnh tư thế cho bản thân cảm thấy thoải mái hơn. Một lúc sau hắn mới nhìn người còn lại thì thấy người đó đang nhìn mình chằm chằm với ánh mắt quái dị, đồng thời như có gì đó muốn nói nhưng lại thôi. Tần Lôi từ từ nhắm mắt lại nói nhỏ:

- Ngươi có gì muốn nói?

Đại hán gật đầu đang định mở miệng thì nghe thấy người vừa mới sợ chết khiếp chợt lên tiếng:

- Mệt mỏi rồi. Để ngày mai nói đi.

Những lời muốn nói vừa mới lên tới miệng lập tức lại nuốt xuống. Vị đại hán oán thầm mấy câu sau đó ôm quyền nói:

- Thuộc hạ cáo lui.

Y nhổ cây đuốc cắm rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, từ từ đóng cửa lại.

Bóng đêm lại một lần nữa bao phủ căn phòng. Tần Lôi nhắm mắt, tập trung tinh thần lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.