Quỷ Kế

Chương 11: Chương 11: Bát Cháo “Ngọt Ngào”




Phương Di Sinh hy vọng chính mình có thể vĩnh viễn không cần tỉnh lại, rõ ràng chết ngất ở trên giường Lôi Chấn Tân để quên đi, dù sao Lôi Chấn Tân cũng sẽ giúp hắn nhặt xác.

Cơ thể nam nhân nhiệt độ rất cao, thể trọng rất nặng, cánh tay tráng cường phàn ở thắt lưng chính mình, mặt người chết liền gối lên bên gáy, tóc của y cọ cọ hai má, có điểm ngứa.

Lặng lẽ động đậy thân thể, ấy! Phương Di Sinh thật sâu hít một hơi, Lôi Chấn Tân nặng gần chết, hạ thân hắn đau muốn chết!

Tay trái, chân trái cũng bị Lôi Chấn Tân áp mà tê hết lên……

Nam nhân này ngay cả đang ngủ cũng muốn khi dễ người ta!

Buông — hảo muốn lớn tiếng hô lên như vậy, mím chặt môi không cho chính mình phát ra thanh âm là sợ Lôi Chấn Tân lần thứ hai thi ngược — hắn kì thật chỉ còn lại nửa cái mạng mà thôi, rốt cuộc chịu không nổi tra tấn……

Phương Di Sinh mặt nhăn mày nhíu, kéo ra cánh tay Lôi Chấn Tân đang giữ lấy thân thể hắn, cả người bật ra phía bên ngoài giường –” A!” Hắn ngã xuống giường, duy độc chân trái còn đặt ở dưới thân Lôi Chấn Tân.

Chạy nhanh che lấy miệng, chớp chớp mắt nhìn về phía trên giường, Lôi Chấn Tân tựa hồ ngủ thật sự trầm, không bị tiếng kêu của hắn đánh thức. May mắn……

Trái tim hoang mang đập rối loạn, hắn thật chật vật rút ra chân trái, đem chính mình cứ như là kẻ trộm. Chống tay vào bên giường cố gắng đứng lên, phía trên ngăn tủ có sẵn bộ quần áo, là muốn cho hắn mặc sao?

Phương Di Sinh cầm lấy quần áo nhìn SIZE một chút, rồi xoay mặt nhìn Lôi Chấn Tân đang ngủ say một chút, nội tâm như trước rất không thích……

Đừng tưởng rằng bố thí quần áo cho hắn mặc, hắn sẽ cảm kích y – không hề đâu nha!

Hắn cảm kích chính là mẹ của người ta thôi, trong lòng ấm áp dào dạt, có mẹ chăm sóc cảm giác thật tốt……. trong đầu lập tức nhớ tới mỹ phụ…… Ai nha! Người như thế sao có thể sinh ra loại đứa con này a?

Nhất định là do Lôi Chấn Tân cá tính bất hảo, tuyệt đối không phải do trưởng bối giáo dục thất bại, bằng không chính là do gien của lớp ông bà trong gia tộc có chỗ thiếu hụt, mới có thể sinh ra loại con cháu ‘ không cười ’ này. A! Đứa con trong bụng Huệ Tâm ngàn vạn lần không thể di truyền giống như vậy, nếu không về sau không biết sẽ có bao nhiêu người chuẩn bị chịu khổ!

Phương Di Sinh lòng đầy căm phẫn nghĩ – phải gọi điện thoại dặn dò em gái một chút, hảo hảo chú ý dưỡng thai, này liên quan đến hạnh phúc tương lai của người khác.

Bằng không sẽ giống như hắn hiện tại — Úc…… mông đau quá! Phương Di Sinh cắn răng nhăn mặt, tứ chi cứng ngắc, cầm lấy quần áo, gian nan bước vào phòng tắm, hạ thân chảy ra dấu vết mà Lôi Chấn Tân lưu lại.

” Ngươi tỉnh?”

Này không phải lời vô nghĩa sao, y nếu không tỉnh làm sao đứng ở trước mặt đứa ngốc này, nhìn mặt hắn có điểm tái nhợt cúi đầu xuống — sàn nhà trong phòng khách so với việc y tới càng hấp dẫn sự chú ý của Phương Di Sinh.

Lôi Chấn Tân nhíu chặt mày, muốn nói cái gì đó phát tiết một chút tức giận khi rời giường, trừng Phương Di Sinh, hờn dỗi vô hình trong lòng cố gắng áp lực xuống, không nỡ đem người mắng cho thối đầu.

Y ngửi được trong phòng tràn ngập một mùi khét, liền đi đến phòng bếp kiểm tra xem có phải thứ gì đó bị đốt trọi hay không?

” Ngươi có nấu qua cái gì sao?” Nồi bát trong bồn vẫn còn tại chỗ, bếp gas vẫn còn bật, thùng rác có khăn tay chà lau qua phòng bếp cùng một túi đựng rác, chứng tỏ phòng bếp vừa được người sử dụng qua.

Sắc mặt Phương Di Sinh chuyển hồng, xấu hổ chỉ ngón tay lên bàn, ” Ta nghĩ sau khi ngươi rời giường bụng nhất định sẽ đói, cho nên nấu một ít thức ăn.”

” Đây là cái gì?” Lôi Chấn Tân ngồi xuống ghế nơi bàn ăn, y thật sự nhìn không ra trong nồi kia là nấu cái gì?

” Ta nấu cháo cho ngươi ăn.” Đây là lần thứ hai hắn xuống bếp, lần đầu tiên hắn thiếu chút nữa đem phòng bếp đốt trụi, từ đó về sau em gái quy định phòng bếp là nơi cấm địa, không cho phép hắn bước chân vào nữa.

Phòng bếp trong nhà Lôi Chấn Tân hiện tại giao cho hắn sử dụng — hắn nhận rõ bổn phận chính mình, là “nội trợ” riêng cho Lôi Chấn Tân.

Còn ở trên giường là cái gì?

Công cụ ấm giường, hay vật thay thế nữ nhân……

Ánh mắt Phương Di Sinh buồn bã, tự nói với chính mình — không cần so đo Lôi Chấn Tân nghĩ ra sao, bất luận như thế nào thì hắn tự nhận thức là được.

Múc một chén cháo, đặt vào trong tay Lôi Chấn Tân.” Ta không biết có hợp khẩu vị ngươi không, sau khi ăn xong nhớ nói cho ta biết.” Nếu không hợp khẩu vị Lôi Chấn Tân, lần sau hắn sẽ cải tiến.

Hiện tại ăn giờ này gọi là gì?

Cơm trưa sao? Y vốn muốn trực tiếp mang Phương Di Sinh đi ăn cơm, sau đó sẽ đi công ty làm việc luôn. Bất quá, nếu Phương Di Sinh đã vì y chuẩn bị tốt đồ ăn, trong lòng biết rõ ràng bát cháo này sẽ làm y thật khó nuốt trôi, nhưng trong lòng vui sướng là vì cái gì?

Đáp án thật rõ ràng, tức giận vừa mới rời giường đều tiêu tan hết. Lôi Chấn Tân cầm lấy cái muỗng, tâm tình khoái trá ăn muỗng thứ nhất — cam đoan lập tức biến sắc mặt.

Phương Di Sinh ở một bên bất an nhìn biểu tình của Lôi Chấn Tân — cổ quái. Nháy mắt, y liền khôi phục mặt lạnh như bình thường.” Thế nào? Có phải rất khó ăn hay không?”

” Ta không kiêng ăn.” Lôi Chấn Tân đáp thản nhiên.

” Ngươi ăn chậm một chút, không cần như lang thôn hổ yết, sẽ làm bị thương dạ dày.”

Lôi Chấn Tân hàm hồ ” Ân” một tiếng. Lang thôn hổ yết còn không đủ để hình dung tốc độ ăn của y, y căn bản là đang — đem thức ăn trực tiếp tống hết vào dạ dày, làm thế có thể thương hại đến dạ dày hay không?

Y không biết. Y chỉ biết là chính mình không muốn lãng phí thứ mà Phương Di Sinh vì y làm, vui vẻ chịu đựng.

Phương Di Sinh đem bát đã ăn không còn một tý gì đến phòng bếp rửa, Lôi Chấn Tân đi đến thư phòng lấy cặp hồ sơ, rồi khi trở về, không buồn hé răng đứng ở cửa phòng bếp chờ hắn.

Phương Di Sinh chà lau hai tay ướt vào khăn tay, bước ra phòng bếp mở miệng hỏi: ” Ngươi còn chưa nói cho ta biết, cháo có hợp với khẩu vị của ngươi không?”

Lôi Chấn Tân chỉ là nhìn hắn, không đáng gì trả lời.

Phương Di Sinh khẩn trương cắn môi, xấu hổ nhận tội: ” Ta biết nồi cháo kia thoạt nhìn ăn không ngon lắm, ta sẽ không xuống bếp nữa, vừa rồi làm suốt hai tiếng mới nấu thành công, có một cái nồi bị ta nấu đến cháy đen, bất quá ta đã đem nồi rửa sạch rồi……”

Phương Di Sinh nói đến một nửa, xấu hổ vạn phần khi mặt bị người nâng lên, đôi môi ấm áp của Lôi Chấn Tân đặt lên môi hắn, đầu lưỡi cũng vói vào trong miệng hé mở của hắn……

Nụ hôn nhợt nhạt rất nhanh chấm dứt, Phương Di Sinh cảm giác gì đều không có, chỉ là che lấy miệng, nhíu mày kêu: ” Ác, hảo mặn……”

” Ngươi có biết là tốt rồi.”

Lôi Chấn Tân không hổ là trời sinh có gương mặt người chết, thứ khó ăn như vậy, y lại toàn bộ nuốt vào trong bụng, ngay cả mày cũng chưa nhíu một cái.

Phương Di Sinh suy nghĩ: về sau xuống bếp nhất định phải nếm thử trước hương vị của món ăn……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.