Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 7: Chương 7: Bình Minh Rực Nắng




Hoa Thiên Cốt khởi quay vào tháng năm, cũng là lúc mùa hè bước vào thời gian cao điểm nắng nóng. Mới năm, sáu giờ sáng mặt trời đã ló rạng phía sau dãy núi Linh Vân, đối diện bên kia dòng Quây Sơn. Những tia nắng chói chang xuyên qua những lớp vách ngăn bằng giấy chiếu sáng cả căn phòng. Cảm giác nóng bức cũng dần dần kéo đến. Giang Tử Đằng dù nằm giữa dòng Quây Sơn, xung quanh đều là núi nhưng cũng không tránh khỏi cái nóng nực. Chín giờ sáng đoàn làm phim sẽ làm lễ khai máy tại phim trường, mọi người cũng đã đến đủ. Đêm qua có những người tới Giang Tử Đằng rất muộn nhưng sáng nay vẫn dậy rất sớm. Mấy tháng tới sẽ chẳng có mấy khi họ được ngắm cảnh bình minh tuyệt đẹp của Giang Tử Đằng. Ánh mặt trời chiếu qua những chùm hoa tử đằng tím ngắt càng làm nổi thêm vẻ rực rỡ, quyến rũ say đắm lòng người.

Người thì đứng cạnh bờ sông, người thì đi dạo dưới con đường hoa tử đằng bao quanh đảo, người thì lại thư thái ngồi trong đình hóng mát ngắm bình minh.

- Chậc chậc, nhà sản xuất này cũng thật biết hưởng thụ. Khách sạn không thể bằng ở đây được. - Tưởng Nhất Minh, người thủ vai Ma Nghiêm nheo mắt nhìn về hướng mặt trời. Trong phim vai của anh rất đáng sợ nhưng ngoài đời thực ra lại rất trẻ trung, tính cách cũng rất thoải mái. Từ hôm qua đoàn làm phim tập trung, có lẽ cùng với Tưởng Hân thì anh chính là người nói nhiều nhất. Không những thế, Tưởng Nhất Minh có thói quen ngày nào cũng phải chụp ảnh, mà chụp càng nhiều càng tốt. Và đương nhiên đối tượng anh hay bắt chụp cùng nhất chính là Lệ Dĩnh. Trong phim anh ghét cô bao nhiêu thì ngoài đời lại yêu mến bấy nhiêu. Tối qua mọi người gặp nhau có một lát thôi mà Tưởng Nhất Minh đã chạy khắp nơi chụp không ít. Lệ Dĩnh cũng bị túm lại mấy lần. Con nghiện chụp hình và weibo như cô không đời nào bỏ qua những lúc như thế.

Mới sáng sớm mà khuôn viên của Giang Tử Đằng đã rất rôm rả. Mấy diễn viên trẻ Bảo Thiên Kỳ, An Duyệt Khê, Lý Thuần, Từ Hải Kiều...mải mê thích thú với khung cảnh, còn những người lớn tuổi hơn vẫn là tao nhã thưởng ngoạn cái đẹp trước mắt. Mọi người đều có mặt, chỉ thiếu hai người.

- Vợ chồng nhà Họa Cốt đâu? - Đạo diễn Lâm nhìn quanh một vòng, chỉ thiếu mỗi Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, lên tiếng thắc mắc. Cảnh đẹp thế này không thể bỏ phí được.

- Hôm qua hình như Hoa ca tới muộn lắm. - Vị trợ lý hậu trường lên tiếng. Đêm qua Khang Vũ nửa đêm mới tới lấy chìa khóa phòng. Có lẽ là mệt quá nên vẫn chưa dậy.

Đạo diễn Lâm gật gù, đúng lúc đó Vương Tu Trạch reo lên:

- A...Hoa ca tới rồi kìa!!!

Mọi người ở Giang Tử Đằng rất thoải mái, không có phóng viên túc trực theo dõi. Mọi việc cũng đều được chuẩn bị kĩ càng. Thế nên trợ lý của Kiến Hoa cũng không cần thiết phải ở đây nhiều. Chỉ thỉnh thoảng sẽ ghé qua hoặc những lúc tới sắp xếp lịch trình cắt ngang của Kiến Hoa. Dù đêm qua tới muộn, còn đi dạo phía sau Lệ Dĩnh, thêm vào còn chờ cô ngủ rồi anh mới ngủ...nhưng Kiến Hoa xuất hiện không hề có chút mệt mỏi. Người ta vẫn nói đã là nam thần thì một cử chỉ đơn giản nhất cũng sẽ tỏa sáng. Kiến Hoa chẳng làm gì cả, chỉ một sự xuất hiện của anh đã khiến một góc Giang Tử Đằng bừng sáng. Kiến Hoa đút hai tay vào túi quần, khẽ nhắm mắt, hơi hướng cổ lên phía mặt trời cảm nhận cái ấm áp của ảnh nắng chiếu rọi từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt anh.

Thấy mọi người đang tập trung đông đủ, Kiến Hoa cười nhẹ, bước xuống bậc thềm, chuẩn bị tiến tới chỗ họ thì bị câu nói của đạo diễn khiến chựng lại:

- Kiến Hoa, từ từ đã, cậu quay lại gọi Lệ Dĩnh đi. Chỉ thiếu mỗi cô ấy thôi.

- Tôi? - Kiến Hoa trợn tròn mắt, chỉ thẳng ngón tay vào mặt mình, bao nhiêu người thế kia sao không ai đi gọi mà phải là anh. Hơn nữa lại là người khác giới, có phần không tiện.

- Phải, là cậu. Kêu tiểu đồ đệ tới đây. - Đạo diễn Lâm gật đầu xác nhận một lần nữa. Mọi người đang ở hết dưới này. Có mỗi Kiến Hoa là còn ở trên đó, không là anh lên gọi thì còn có thể là ai.

- Hoa ca...nhanh lên đi. Mọi người đói lắm rồi.

Lại được mấy người léo nhéo xị mặt ôm cái bụng đói rất tội nghiệp. Kiến Hoa lưỡng lự trước bậc thềm giây lát, nhưng mọi người ai cũng thúc anh, thế nên anh dành quay sang dãy Hạ, lên thẳng tầng hai tiến tới phòng Lệ Dĩnh.

Bất chợt đạo diễn nhận ra gì đó không đúng. Nét mặt thoáng chút khó hiểu, quay qua mấy người bên cạnh.

- Đợi đã. Cậu ấy cũng không hỏi cô ấy ở phòng nào. Sao cứ thế mà đi thẳng lên như vậy.

Tưởng Hân với Tưởng Nhất Minh nhún vai, làm sao họ biết được. Đêm qua lấy được chìa khóa, ai về chỗ đó, cũng đâu có hỏi nhau.

- Em biết không? - Đạo diễn lại quay sang hỏi Lý Thuần

- Em không biết.

- Mấy cậu biết không? - Đạo diễn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi đến cùng.

Từ Hải Kiều, Vương Tu Trạch cùng lắc đầu. Đạo diễn nghe chừng có gì đó nghi ngờ. Hôm qua Kiến Hoa là người tới muộn nhất, khi đó mọi người đều ngủ rồi, hơn nữa, nam nữ lại ở hai dãy khác nhau. Vậy thì sao có thể biết được phòng Lệ Dĩnh ở đâu.

...

Kiến Hoa cũng không để ý tới việc bao nhiêu người đằng dưới đang dõi theo bước chân anh xem anh dừng ở đâu. Bọn họ nói anh lên gọi Lệ Dĩnh, anh không suy nghĩ lên luôn tầng hai, cũng một mạch tới thẳng phòng cuối hành lang. Thế nhưng tới trước cửa phòng rồi, anh lại bất giấc chùn chân lại. Sáng sớm đứng trước cửa phòng một cô gái đã ngại rồi, còn chưa nói tới việc hai người cũng chẳng có mối quan hệ thân thiết nào.

Trong phút chốc Kiến Hoa không biết làm gì, định đưa tay gõ cửa lại rụt lại. Nhìn xuống dưới thì thấy mấy người đang theo dõi anh, còn ra hiệu hất tay kêu anh gọi cửa đi. Kiến Hoa đành nắm chặt tay, gõ một tiếng lên cánh cửa gỗ.

Bên trong vẫn im lìm không một tiếng động.

Kiến Hoa lại gõ thêm một lần nữa. Vẫn im lặng.

Lần này Kiến Hoa gõ mạnh liền ba lần, rồi hắng giọng gọi một tiếng.

- Tiểu Dĩnh

Lệ Dĩnh cuộn tròn trong chăn, loáng thoáng nghe thấy tiếng ai gọi mình. Không phải chứ, mới sáng sớm mà. Dường như vẫn chưa nhận thức được tiếng gọi mình bên ngoài, Lệ Dĩnh mắt vẫn nhắm tịt giở giọng nũng nịu.

- Nancy, cho em ngủ thêm một chút đi. Em buồn ngủ lắm.

Kiến Hoa bật cười. Không phải Nancy đã về từ đêm qua rồi sao. Thế nên cô mới một mình lang thang ngắm hoa tử đằng. Vậy mà giờ còn mơ hồ tưởng anh là Nancy.

- Anh không phải là Nancy.

- Ai vậy? - Giọng Lệ Dĩnh vẫn líu nhíu như vẫn còn rất buồn ngủ, chỉ theo phản xạ tự nhiên mà trả lời Kiến Hoa.

- Là sư phụ

Hai chữ sư phụ vừa lọt vào tai cô, Lệ Dĩnh đã giật mình kéo chăn, để lộ hai mắt to tròn cùng mái tóc đang chẳng lọn nào chịu theo lọn nào.

- Sư...sư...phụ. Sao anh lại đứng ngoài đó?

- Mọi người kêu anh gọi em xuống ăn sáng. Chúng ta chuẩn bị khai máy.

Lệ Dĩnh vội túm lấy điện thoại. Mới sáu rưỡi mà, có cần vội vàng thế không. Mà kêu ai không kêu, lại đích thân anh lên đây là sao. Vẻ mặt Lệ Dĩnh nửa khổ sở, nửa ngại ngùng lật tung chăn bật phắt dậy, chui tọt vào nhà vệ sinh.

- Chờ em một chút.

Kiến Hoa tâm tình vui vẻ, dựa lưng vào tấm vách bên cạnh cửa phòng cô, một chân còn chống ra sau, trông thật giống bộ dạng đang chờ đợi người yêu. Mà cũng thật lạ, mọi người kêu anh đi gọi cô xuống, anh cũng đã gọi rồi. Ở đây cũng đâu còn việc gì của anh nữa đâu, thế nhưng Kiến Hoa vẫn ở đây chờ đợi, nét mặt còn ánh lên sự thích thú chứ không hề miễn cưỡng.

Kiến Hoa còn nghe thấy tiếng chạy rầm rầm bên trong. Nhất định là Lệ Dĩnh đang vội vàng sửa soạn. Trong nhất thời, Kiến Hoa thấy một cảm giác ấm áp trong lòng, không phải vì ánh nắng đang chiếu thẳng vào hành lang mà vì sự chờ đợi này. Một câu của cô Chờ em... khiến anh có chút bị dao động. Đã lâu rồi anh không có cảm giác chờ đợi một ai đó, lại càng không biết ngay cả chờ đợi cũng có thể vui vẻ như vậy.

- Sư phụ, sao anh còn ở đây? - Một lát sau Lệ Dĩnh đã trở ra, đơn giản hết sức có thể. Chiều sẽ bắt đầu quay, đằng nào cũng sẽ thay phục trang, cô không cần phải quá cầu kỳ làm chi cho mệt. Mở cửa ra, thấy anh đứng bên ngoài, cô bất ngờ giật mình lùi lại.

Kiến Hoa chợt á khẩu. Vừa rồi chẳng phải cô còn bảo anh chờ một chút hay sao. Thế mà giờ còn hỏi anh sao lại ở đây. Rốt cuộc là anh nên đi hay nên chờ. Vừa rồi, Lệ Dĩnh nói chờ một chút ý là anh cứ xuống đi, xong việc sẽ xuống sau. Nào ngờ, Kiến Hoa lại tự cho mình hiểu ý của người ta mà ngẩn ngơ chờ đợi bên ngoài. Té ra chỉ là anh tự hiểu nhầm.

Không biết trả lời sao, Kiến Hoa đành túm đại lấy một lý do lấp khoảng trống khó xử lúc này.

- Anh ngắm bình minh. Ở dưới kia nhìn không rõ - Nói rồi Kiến Hoa mơ hồ nhìn theo hướng mặt trời. Nãy giờ anh đứng trước cửa, nhưng nào có để ý đến nó.

- Waaa....Đẹp thật đấy - Lúc này Lệ Dĩnh mới thấy được khung cảnh như ảo mộng của Giang Tử Đằng trong nắng bình minh.

- Chỉ là bình minh thôi, có gì lạ đâu.

Kiến Hoa thật cũng thấy lạ. Việc đơn giản như vậy có gì mà Lệ Dĩnh lại cảm thấy rất hạnh phúc. Cô nhắm mắt hướng về phía mặt trời, chìm đắm tận hưởng cái nắng chói chang đang chiếu thẳng vào nơi mà họ đang đứng.

- Sư phụ, anh có biết thưởng thức cái đẹp không thế - Lệ Dĩnh cong môi cự nự. Vừa rồi anh còn nói là ngắm bình minh, vậy mà đến vẻ đẹp của nó cũng không cảm nhận được. Bình thường công việc bận rộn, đi sớm về khuya, hiếm có khoảnh khắc như lúc này. Hơn nữa, nhìn từ Giang Tử Đằng, bình minh lại ngập một màu tím, quả nhiên rất khác biệt.

- Em thích như vậy sao?

- Đúng thế

Lệ Dĩnh vẫn nhắm mắt, hơi kiễng chân, vịn vào thành lan can hướng đến phía mặt trời. Những lúc như thế này cô thấy thật thoải mái. Tất cả từ ánh nắng, không khí đến quang cảnh ở đây...đều ưu ái cô, tặng cho cô vẻ đẹp tuyệt nhất. Mấy người biết thưởng thức cái đẹp cũng là một loại hạnh phúc.

Một lát sau, mặt trời đã bắt đầu thoát ra hẳn sau dãy núi Linh Vân, Lệ Dĩnh vẫn đứng đó ngẩn ngơ ngắm nhìn. Cũng không để ý Kiến Hoa bên cạnh, ánh mắt vô thức dõi theo cô. Ánh nắng chói chang của mùa hè Quảng Tây chiếu xuống từng ngóc ngách trên Giang Tử Đằng. Nhưng trong mắt Kiến Hoa lúc này chỉ thấy từ Lệ Dĩnh phát ra một thứ ánh sáng rực rỡ gấp bội phần.

Anh cứ như vậy không giục cô đi xuống. Anh không vội, ngắm cô một lúc như này lòng anh cũng tự nhiên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.