Quay Lại Tuổi 15

Chương 1: Chương 1: Trở lại năm 15 tuổi




- Edit: vuthaoly0

- Beta: EllieKashina

Chương 1: Trở về năm 15 tuổi.

Hai giờ sau khi Mạc Thiến xác định mình đã sống lại, cô cầm chổi lông gà giương nanh múa vuốt truy đuổi đứa em trai Mạc Nhan, chạy khắp phòng. Cô chạy vòng qua ghế sofa, né tránh tủ mộc đàn, tóc buộc đuôi ngựa sau gáy đung đưa theo mỗi động tác nhảy. Trên người tràn đầy sức sống. Tóc mai và tóc rơi sau gáy, cô sử dụng hết khả năng để vận động.

Trong lòng cô bây giờ không cần nói cũng biết có bao nhiêu sảng khoái, bao nhiêu hạnh phúc.

Tất cả tóm gọn trong từ: sảng khoái.

Đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được cảm giác ở đôi chân của mình. Ba năm. Chừng ba năm đi?

Ba năm trước, cô gặp tai nạn, ngã từ trên sân khấu xuống. Sau khi tỉnh lại, cô phát hiện chân mình đã không còn cảm giác. Cô thành người tàn tật!

Người đã từng thề sẽ ở cạnh cô trọn đời, người yêu, thanh mai trúc mã của cô, lúc cô gặp khó khăn lại yên lặng rời đi. Fan của cô, những người hay nói về cô trên truyền hình luôn tỏ vẻ thương tiếc, nhưng không bao lâu sau cũng đưa cô vào quá khứ đầy bụi bặm.

Nếu không phải Cố Thù.....

Có thể sống lại thật quá vui sướng, trong người cô giờ đây tràn đầy nhựa sống. Nhìn phía trước, cô vừa chạy vừa gọi cha mẹ, em trai. Chân không ngừng gia tốc đuổi theo đứa em trai đáng đánh đòn kia. Bước chân nhẹ nhàng, như giẫm trên mây lành ngũ sắc. (cái này để hơi kì nhưng mình k biết nên sửa thành thế nào =)))

Ai có thể nghĩ tới, tiểu tử thối từ đầu tới chân đều tản mát mùi vị muốn ăn đòn này tương lai không xa lại là một thế hệ ngôi sao nổi tiếng, nam thần trên truyền hình. Chị em hai người bọn họ trong giới điện ảnh, truyền hình lại cực kỳ nổi tiếng. Khi mới vào thì họ không được chú ý, không có kỹ xảo diễn, lúc đó quả nhiên là nhìn lý lịch của mình mà cảm thấy thất vọng vô cùng.

Khi đó hai chị em bọn họ đều vô cùng nổi tiếng, làm mưa làm gió trong làng giải trí, đáng tiếc là số lượng fan bất đồng nên đãi ngộ cũng không giống nhau.

Có người nghi ngờ kỹ xảo diễn của Mạc Nhan; có người nói hắn không có tố chất, không đủ khiêm nhường; lời đồn nhiều vô kể, nói hắn trước khi thành danh rất phong lưu, hoa tâm, đùa bỡn tình cảm của rất nhiều cô gái trẻ. Ngay sau đó, fan não tàn của hắn lại cùng nhau chạy đi tranh cãi, hô to: “”Mạc Nhan có nhiều nỗ lực như vậy chẳng nhẽ các ngươi đều không nhận thấy?””

“”Chúng ta đều không quan tâm quá khứ của anh ấy, ai thời trẻ đều mắc sai lầm.””

“”Mạc Nhan thường xuyên làn từ thiện, anh ấy đối xử với người lớn tuổi cũng rất lễ phép.””

“”Nhất định là các ngươi rất ghen tị với Mạc Nhan.””

Đến khi nhắc tới Mạc Thiến, mọi người như có chung một kẻ thù:“”Cô ta nhất định là chỉnh sửa dung mạo, nhìn ảnh chụp của cô ta trước đây xấu tới nỗi không muốn nhìn thẳng, khuôn mặt của cô ta chắc chắn từ trên xuống dưới đều là giả. “

“”Cô ta chẳng khác gì bình hoa di động, trong phim thì diễn xuất cứng đờ, biểu hiện pho trương, thật ghê tởm.””

“”Cô ta có thể diễn phim chắc chắn là đã trèo lên giường của đạo diễn. Nếu không đạo diễn sao lại cho phép cô ta đóng phim chứ, cho cô ta hủy đi cả một bộ phim.””

Duy nhất có người đứng về phía cô cũng nói:“” Chẳng qua là Mạc Thiến cũng thực xinh đẹp, rất xinh đi.””

Đúng vậy, Mạc Thiến lớn lên rất xinh, cộng với trang phục hợp thời, lại chăm chỉ bảo dưỡng nên cô trở thành một trong số ít nữ diễn viên trẻ không qua dao kéo; các tập chí thời thượng lớn cũng thích dùng ảnh của cô để in bìa.

Dù sao cũng có nhiều đề tài, người đẹp nên tạp chí cũng nhanh bán hết.

Đương nhiên đây toàn bộ là sự việc của kiếp trước.

Bây giờ một lần nữa được sống, cô cũng không muốn làm minh tinh, cái gì phong quang, hào quang cô đều không cần.

Đúng lúc cô vừa nhảy qua ghế sofa, chuẩn bị hạ gục Mạc Nhan thì bất ngờ một người xuất hiện trong tầm mắt.

Đó là một nam sinh, nhìn qua cũng không lớn tuổi, vừa lướt qua liền có thể thấy làn da trắng như bạch ngọc của anh.

Anh là con lai, làn da tựa như trong suốt khiến nữ sinh ai cũng phải ghen tỵ, cộng thêm anh cũng rất tuấn tú.

Anh có đôi mày kiếm, con mắt màu xanh lam. Bởi vì có huyết thống châu Âu, hốc mắt sâu làm cho mắt anh càng thâm trầm, tựa như ban đêm mênh mông, lại như biển sâu không thấy đáy. Sống mũi cao, thẳng; đôi môi anh sắc cùng với khuôn mặt xinh đẹp không chút tỳ vết.

Trước kia cô rất thích nhìn nghiêng khuôn mặt của anh, rất đẹp, như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật hoàn mĩ.

Cô luôn khẳng định anh là nam thần không góc chết, tùy tiện nhìn một góc độ, chụp ảnh đều đẹp tới bức người.

Đúng lúc đó, mẹ cô đi vào nói một câu:“”Đừng nháo, Cố Thù tới chơi.””

Mọi người đều đã đi vào, mẹ nói câu này hẳn là quá muộn đi.

Vào thời điểm Mạc Thiến nghe được câu này, cô đang từ trên sofa nhảy xuống, gặp lão công kiếp trước, đột nhiên có chút ngại ngùng. Cô sợ ngã đụng phải Cố Thù nên cố gắng quơ xung quanh, bắt được giá treo quần áo cạnh ghế sofa, thế nhưng giá treo bỗng nghiêng ngả, bị cô kéo đổ.

Chính vì vậy, cô oanh liệt ngã xuống, giá treo cũng đập lên người cô.

Gía treo quần áo cũng không nặng lắm, nhưng đập vào người cũng rất đau, cô “”Ôi...”” một tiếng.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt khiếp sợ của Cố Thù đang nhìn cô, tay anh vẫn đang đưa ra phía trước. Tiếc là anh không đỡ được cái giá treo, chỉ bắt được một bộ y phục, vẫn cầm trong tay.

Do đó, sau khi sống lại, cô gặp Cố Thù vào cái tình cảnh này.

“”Anh nhìn cái gì?”” Cô nhìn Cố Thù gằn từng tiếng, thấy cô ngã thành như vậy mà còn không đỡ, ngốc chết.

“”Ách... Cô không sao chứ?”” Giọng nói của Cố Thù hơi trầm, trong đó xen lẫn chút khẩn trương do phản ứng hơi quá của cô.

Trước đây, cô và Cố Thù chưa từng nói chuyện với nhau.

Cùng lúc, Mạc Nhan cũng chạy tới cạnh cô, khẩn trương nhấc giá treo quần áo lên, đứng bên cạnh nhìn cô chật vật đứng dậy, phủi phủi quần áo, chỉ là đau đến nhe răng trợn mắt, âm thầm nhẹ nhõm thở hắt ra. Mạc Nhan còn muốn làm cô tức chết, hỏi: “ Có phải chị ngã tới mức đần độn luôn rồi không? “

Vừa dứt lời, Mạc Nhan đã bị Mạc mẹ vỗ cho một cái:“”Nói nhảm nhí, con thật không có khí chất.””

Thấy Mạc Nhan bị đánh, Mạc Thiến cười vui sướng lúc người khác gặp họa, nhìn hắn làm mặt quỷ làm cho Mạc Nhan sinh khí, tức giận hận không thể cầm chổi lông gà truy đuổi cô khắp nhà.

Cô để ý thấy Cố Thù lui về phía sau một bước, tránh chỗ ba người đang nói chuyện. Cô vô thức nhìn anh, cảm nhận được thời điểm cô nhìn sang Cố Thù lại nhìn qua chỗ khác, tránh ánh mắt của cô.

Kiếp trước, Cố Thù đã từng nói với cô, anh với cô là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Khi đó, cô đã học năm hai, anh mới học năm nhất, cùng ban với Mạc Nhan.

Mạc Nhan cũng được coi là đứng đầu trong đám trẻ, cùng một đám nam sinh quan hệ không tệ. Bởi vì Cố Thù là con lai, toàn trường chỉ có một nam sinh tóc vàng, Mạc Nhan đối với Cố Thù rất tò mò nên thường xuyên kéo hắn chơi chung; tựa như cảm thấy suốt ngày ở cùng với một nam sinh như vậy làm cho hắn thật lợi hại.

Một hôm, Mạc Nhan kéo theo một đống bạn của cậu về, chờ cậu đổi giày thể thao rồi cùng nhau đi đánh bóng rổ.

Lúc đi vào, anh thấy Mạc Thiến mặc áo phông in hình con gấu nhỏ cộng với chiếc quần đùi ngắn, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, một tay cầm que kem, một tay chống nạnh chất vấn Mạc Nhan:“”Đồ uống chị bảo em mua cho chị đâu? “

“”Chị tự đi mà mua.”” Khi đó Mạc Nhan là thời kỳ phản nghịch, đặc biệt không thích nói chuyện với chị mình, hận không thể làm như không quen biết nên trả lời rất không có kiên nhẫn.

Thời điểm đó Mạc Thiến cũng rất kiêu ngạo, hơn nữa tính cách lại mạnh mẽ, thứ nhỏ nhặt cô còn chưa hiểu hết nói gì đến thể diện nam sinh. Nghe được Mạc Nhan nói vậy thì rất tức giận, đi tới nhéo tai hắn:“”Cậu dùng thái độ này để nói chuyện với chị sao?””

“”Chính là như vậy, thích hay không tùy chị.”” Mạc Nhan dứt lời liền đẩy Mạc Thiến ra chạy đi.

“”Cậu....cậu bị làm sao vậy? “” Mạc Thiến tức giận gào thét phía sau.

Từ đó về sau, Cố Thù và Mạc Nhan lại trở nên rất thân thiết. Cố Thù không có việc gì lại chạy tới nhà Mạc Nhan chơi, vì muốn gặp được Mạc Thiến.

Kỳ thật sau khi nghe được, Mạc Thiến cũng hết sức bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ ra vào tình cảnh như vậy Cố Thù lại có thể đối với cô nhất kiến chung tình. Cô ngoại trừ xinh đẹp, tính tình chút bướng bỉnh, thật giống một đứa con trai.

“”Đi, không cần nháo, mẹ để đồ uống trong tủ lạnh, các con lấy ra uống đi.”” Mạc mẹ vừa nói vừa đẩy hai đứa bé từ trên sofa xuống, quay sang cười nói với Cố Thù:“” Con không bị dọa đi, con gái của bác có chút không nữ tính, con nhìn liền như không thấy đi.””

Mạc Thiến nghe được cảm thấy không vui, bắt chéo hai chân, dựa vào ghế sofa, ồn ào nói: “Mẹ, mẹ đang khen hay chê con gái mẹ vậy?””

“”Mẹ khen con đấy.””

“ Vậy tại sao mẹ không khen đứa con trai bảo bối này của mẹ. “

Mạc mẹ bưng cái khay, đặt ba cốc đồ uống lạnh buốt lên mặt bàn, ba cốc lê ướp lạnh vẫn còn đang tỏa hơi lạnh, ba người đồng loạt bưng lên, không phụ công Mạc mẹ làm mà uống một ngụm.

Đúng lúc đó, Mạc mẹ lại lên tiếng: “ Làm sao có thể nói xấu Nhan Nhan trước mặt bằng hữu của nó.””

Mạc Thiến uống một ngụm, cẩu thả nhả ra một hơi:“”Sao mẹ không suy nghĩ một chút, biết đâu người ngồi đây bây giờ mai sau lại chính là con rể mẹ?””

Mạc Thiến vừa dứt lời Mạc Nhan liền phun ra ngụm nước vừa uống, còn có một ít phun ra từ mũi làm anh ho sặc sụa, hình ảnh đó chỉ có thể dùng từ đặc sắc để diễn tả.

Cô dám cam đoan, tình cảnh hiện giờ của Mạc Nhan mà được đăng lên sau này sẽ gây xáo động không nhỏ.

“”Chị, khụ khụ... chị đừng có nghĩ, nữ sinh theo đuổi Cố Thù không ít, đều bị hắn cự tuyệt, không tới lượt chị đâu. “” Mạc Nhan vừa lấy giấy lau đi chỗ mình phun ra vừa lẩm bẩm:“”Chị muốn sặc chết em mà.””

Cô nghiêng đầu tránh cái nhìn của Mạc Nhan, liếc mắt nhìn sang phản ứng của Cố Thù ngồi bên cạnh.

Không thể không nói, mặt anh trắng như vậy đỏ lên một chút cũng có thể nhìn rõ ràng.

Hiện tại, mặt Cố Thù trắng nõn lại có vệt hồng hồng khả nghi, ánh mắt lóe lên, không dám nhìn cô. Anh ra vẻ chần định ngồi uống đồ uống làm cho cốc của anh rất nhanh đã thấy đáy.

Anh tựa hồ như phát hiện cô đang nhìn, cả người bỗng cứng nhắc, động tác rất không tự nhiên, như máy móc, lông mi dài run rẩy che giấu vẻ khẩn trương.

Kỳ thật, kiếp trước trong trí nhớ của cô, Cố Thù chỉ là bạn bè của Mạc Nhan, một người con lai, ở trường được rất nhiều nữ sinh chào đón.

Cô chưa từng chú ý quan sát hắn.

Sau đó, Cố Thù không có bạn gái, cô còn cố tình giới thiệu đối tượng cho anh, nhưng không thành công.

Trong trí nhớ, Cố Thù chỉ kết giao với một người con gái, không lâu sau hai người liền kết hôn.

Không sai, bạn gái anh khi đó chính là cô, khi cô ngã gãy hai chân, trở thành phế nhân, cái người thầm mến cô suốt mười mấy năm kia cuối cùng cũng bỏ xuống kiêu ngạo, tỏ tình với cô. Anh không những không chán ghét cô phiền phức mà còn đồng ý cưới cô.

Việc cô hối hận duy nhất là bản thân mình không hoàn chỉnh, tại thời điểm đó cùng anh kết giao. Đó là hối tiếc cả đời.

Hiện tại cô nghiêm túc đánh giá anh, không nhịn được mà cảm thán: trắng a, thật sự rất trắng, một bộ dáng tiểu chính thái, làm cho người ta hận không thể nhào tới mà giày vò, đây mới thực sự là miếng thịt tươi ngon.

Anh mới 14 tuổi, kém cô một tuổi, tình cảm thiếu niên mới bộc lộ, nếu để ý là có thể nhìn ra, trước đây cô không biết nhưng hiện tại có thể nhìn thấy rõ ràng.

Thì ra thời điểm anh thầm mến cô lại đáng yêu tới vậy. Sự tình rõ ràng như vậy mà trước kia cô không phát hiện ra.

Một lúc sau, cô vẫn không thể bỏ qua, nhất định phải đem thời kỳ anh thầm mến cô quan sát thật tỉ mỉ, thật cẩn thận, rõ ràng, triệt để.

Nếu không sau khi kết hôn cô lấy cái gì để trêu chọc anh đây?

Cũng không thể để anh bắt nạt được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.