Quang Minh Giáo Đình Tại Tu Chân Thế Giới (Quang Minh Thánh Thổ)

Chương 595: Chương 595: Thanh Vũ chiến Thú Vương, lần theo dấu vết




Nét mặt bình tĩnh, hai mắt đen tuyền nhìn thẳng vào hơn năm ngàn hung thú ở đối diện, Thanh Vũ lở lửng trên không trung tạo nên một tư thái khiến người khác rung động và ngưỡng mộ.

Cường giả cũng chỉ đến thế!

Mười ngàn mũi tên nước lao vùn vụt qua không khí, không cần nhắm thẳng vào một mục tiêu nào, toàn bộ Xích Nghĩ Ma Tộc chính là mục tiêu của chúng!

Phốc! Phốc! Phốc

Thủy tiễn trông khá mềm yếu nhưng lại xuyên thủng qua lớp giáp dày cứng cáp không thua kém huyền thiết của Xích Nghĩ Ma Tộc, đầu mũi tên đâm sâu vào da thịt của chúng rồi phá hủy các cơ quan nội tạng hay não bộ.

Ầm! Ầm!

Rất nhiều Xích Nghĩ Ma Tộc trực tiếp chết ngay lập tức, thi thể khổng lồ mất đi sức mạnh nên ngã xuống mặt đất, cảnh tượng hết sức kỳ vĩ.

Một loạt mũi tên, giết hơn bốn ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc, chúng ngã xuống như là một cánh đồng lúa xanh bị một cơn bão cuốn ngang, chẳng để lại bao nhiêu cây lúa ở lại trong cánh đồng.

Quá hào nhoáng!

Quá cường đại!

Lê Bá Đạt nắm chặt bàn tay, hai mắt rung động nhìn trận chiến ở đằng xa.

“Đây chính là cường giả Nguyên Anh kỳ!” Hắn ta ngưng trọng lẩm bẩm một tiếng, thứ sức mạnh của Thanh Vũ rất có sức hút đối với các tu sĩ chuẩn bị chạm đến ngưỡng cửa Nguyên Anh Chân Quân như hắn.

Nếu không hắn đã chẳng mất lý trí trước Thú Vương như lúc nãy rồi. Ở thời điểm đó, đầu hắn chỉ toàn hiện ra một hình ảnh của Thú Tinh, viên tinh thể chứa đựng toàn bộ tinh hoa của một Thú Vương trợ giúp tu sĩ đột phá Nguyên Anh kỳ.

“Chân Quân đại nhân quá mạnh mẽ!” Các tu sĩ đang lập phòng ngự ngây người ra nhìn, vẻ mặt hâm mộ, sùng bái, hay có người liền lấy Thanh Vũ trở thành một mục tiêu để vượt qua, để thúc đẩy sự tiến bộ của bản thân họ.

“Sức mạnh của Giáo Hoàng đại nhân đây sao?” Văn Phác Chân đứng trên sân thượng của một tòa nhà đá ba tầng, ông đã đứng quan sát từ khi Thanh Vũ ra tay cứu lấy ba trăm tu sĩ, lực lượng khổng lồ khiến người ta khó thở kia thật sự quá chấn động.

“Anh Thanh Vũ, nếu mình có thể mạnh mẽ giống như anh ấy thì tốt rồi.” Chu Tĩnh Nhi tự nhủ trong lòng, ánh mắt phản chiếu lại trận chiến ở ngoài xa, nếu như điều đó xảy ra, Hứa Du Kỳ sẽ không vì bảo vệ cô rồi không rõ sống chết.

“Thú Vương động rồi!” Một tu sĩ hét lớn, hắn ta rất chờ mong đứng coi trận chiến đỉnh cao giữa Thú Vương và Chân Quân.

Đây là cơ duyên rất lớn đối với các tu sĩ chưa đột phá Nguyên Anh kỳ, nếu lĩnh ngộ ra được một ít gì đó thì cả đời được lợi không nhỏ.

Cho nên, tất cả tu sĩ đều tập trung thần cao độ, nhìn không chớp mắt.

“GRAA!” Cận Vệ Nữ Hoàng rống giận vì Thanh Vũ tàn sát hết quân lính của nó, trong đó không thiếu quân lính đạt cấp ba đỉnh phong, thế mà chúng vẫn không thể sống sót nổi.

Còn sót lại hơn một ngàn hung thú, tuy nhiên toàn bộ bọn chúng đều bị thương nặng, nhiều con còn không thể đứng lên nổi thì đừng nghĩ đến chuyện tiếp tục chém giết làm gì.

Một đòn pháp thuật liền đánh cho quân lính Xích Nghĩ Ma Tộc mất khả năng chiến đấu!

Cảnh giới hiện tại của Thanh Vũ là nửa bước Tứ Dương kỳ chứ không phải là Chân Quân như các tu sĩ khác nghĩ, bọn họ không cảm nhận được chính xác linh áp Thanh Vũ nằm ở mức độ nào, họ chỉ suy đoán dựa trên sức mạnh do Thanh Vũ thể hiện ra bên ngoài trong trận chiến.

Để tiêu diệt hơn bốn ngàn Xích Nghĩ Ma Tộc trong một đòn là việc khó khăn cho dù đó là Thanh Vũ, hắn đã sử dụng toàn bộ kỹ năng tăng chiến lực của Thánh Kỵ Sĩ, pháp thuật vừa rồi rút hết bảy phần mười linh lực trong người Thanh Vũ.

Tuy nhiên, hắn còn một vật chứa linh lực gấp mười lần linh lực trong cơ thể hắn nên hắn không sợ tình cảnh trận chiến kéo dài.

Thánh Hoàn!

Còn nữa, Cận Vệ Nữ Hoàng này khá khó chơi nên Thanh Vũ không định dây dưa với nó lâu, cho nên hắn quyết tâm sử dụng thêm nhiều trang bị nữa.

Thánh Dực!

Vù!

Một luồng gió mạnh thổi ra từ Thanh Vũ, ngay sau đó, một đôi cánh hoàng kim xuất hiện ở trên lưng Thanh Vũ, nó tỏa ra vầng hào quang tuyệt mỹ màu hoàng kim, cực kỳ bắt mắt, cực kỳ trang nghiêm và cao quý, và nó chiếm hết phần trung tâm của thế giới, làm lu mờ luôn mọi cảnh vật ở xung quanh Thanh Vũ.

“Cái gì vậy?” Lê Bá Đạt kinh hãi nói, ông chưa bao giờ nhìn thấy loại pháp bảo huyền diệu như thế, ông không thể nhận ra cấp bật của nó.

“Một loại pháp bảo của Nguyên Anh Chân Quân ư?” Các Trưởng Lão suy đoán, họ bị hút hồn bởi vẻ đẹp tuyệt mỹ vô song của Thánh Dực, phảng phất Thánh Dực là tuyệt tác có một không hai, độc nhất của cả trời đất.

“Pháp bảo kia còn mạnh hơn cả Vẫn Nguyệt Kiếm.” Lê Bá Đạt ngưng trọng nói ra, hắn nhìn thấy nhiều loại pháp bảo dạng cánh giúp tu sĩ bay lượn dễ dàng hơn nhưng bọn chúng đều không bằng một phần ngàn so với Thánh Dực.

Vù!

Lúc này, các tu sĩ bị đánh thức khỏi sự rung động vì Thanh Dực bởi một quả cầu lửa khổng lồ, đường kính lên đến một trăm mét, ngọn lửa cuồng bạo chuyển động, nó xoay tròn với vận tốc rất nhanh lao thẳng đến Thanh Vũ.

Thú Vương nổi giận!

Thanh Vũ đứng hiên ngang trên bầu trời, dù cho nhìn thấy Thú Vương tấn công bằng sự phẫn nộ điên cuồng hắn vẫn chưa hề biến sắc một chút nào, bất chợt, Thanh Vũ quay đầu lên tiếng với các tu sĩ:

“Các ngươi hãy xử lý đám hung thú tàn dư này, ta sẽ dẫn Thú Vương rời khỏi đây.”

Thanh Vũ vừa nói xong, hắn liền đưa một bàn tay chặn quả bầu lửa khổng lồ, linh lực phun trào biến thành một bàn tay cát lớn, đường vân tay rõ ràng trông như thể bàn tay thật, cực kỳ sinh động.

Bàn tay cát mở rộng năm ngón rồi bóp lấy quả cầu lửa vào giữa lòng bàn tay, quả cầu tỏa ra nhiệt lượng rất lớn muốn phá hủy bàn tay nhưng không thể làm được, cuối cùng bàn tay khép lại hết cỡ, tùy theo đó, quả cầu lửa cũng bị dập tắt, biến mất khỏi thế gian.

Vù! Vù!

Thánh Dực vỗ nhẹ, Thanh Vũ liền biến mất, lúc hắn hiện thân thì đã đứng gần đỉnh đầu của Cận Vệ Nữ Hoàng, một nắm đấm như trời giáng đụng thẳng vào phần đầu của nó.

Ầm!

Tiếng động trầm trọng vang ra, âm thanh tạo nên một luồng sóng trùng kích về phía các hung thú gần đó, thổi bay chúng đi thật xa.

Các tu sĩ cũng bị ảnh hưởng nhẹ, bọn họ nhanh chóng dùng linh lực bảo vệ bản thân, triệt tiêu đi sức mạnh xung kích của trận chiến ngoài xa.

Cơ thể Thú Vương đập mạnh lên mặt đất tạo ra một cái hố sâu, vùng đất xung quanh sụp đổ, tường thành ngã xuống, cảnh vật không còn lại hình dạng ban đầu, trận chiến của hai tồn tại Tứ Dương kỳ đã phá hủy nó.

Thú Vương rít gào vì đau khổ, đầu óc nó bị đánh tới mê muội, thế nhưng nó vẫn còn sống, nó chống chân để đứng lên rồi đưa ánh mắt màu đỏ ngầu, trạng thái tức điên, một cây càng khổng lồ vung tới, không khí bạo tạc, sức mạnh của đòn tấn công rất đáng kinh ngạc.

Ầm!

Cận Vệ Nữ Hoàng vung càng đập trúng mặt đất tạo ra một tiếng nổ vang trời, Thanh Vũ đã bay ra khỏi tầm tấn công của nó, mặt đất vỡ nát, mạng nhện trải rộng trong bán kính năm km, cho thấy đòn tấn công đó đủ làm Thanh Vũ bị thương nặng nếu như trúng phải.

Thanh Vũ di chuyển về phía bên ngoài tường thành, cứ thế, Thanh Vũ không ngừng lại sau khi né tránh cái càng khổng lồ, hắn vẫn tiếp tục bay đi bằng một tốc độ bình thường để cho Cận Vệ Nữ Hoàng đuổi theo, không mất dấu Thanh Vũ.

Bành! Bành!

Thân thể khổng lồ chạy nhanh trên con đường đất tạo ra những chấn động lớn, khiến nhiều hung thú gần đó hoảng sợ và bỏ chạy hết.

Thanh Vũ, Cận Vệ Nữ Hoàng, một người chạy, một kẻ đuổi, cả hai đi vào vùng hoang dã, không có bước chân của con người, tiến về phía khu rừng màu đỏ Xích Nghĩ Sâm Lâm.

Trận chiến của tu sĩ Tứ Dương kỳ có sức phá hủy rất mạnh nên Thanh Vũ không thể đánh một trận thoải mái với Thú Vương, nếu thật sự đánh nhau ở Xích Nhạc Thành thì trận chiến kia sẽ hủy diệt luôn tòa thành, gây ra cái chết của rất nhiều người vô tội.

Cho nên Thanh Vu cần dụ dỗ Thú Vương về phía hoang dã, tránh ảnh hưởng đến người khác, hơn nữa, lúc Thanh Vũ nhìn thấy Thú Vương này thì hắn đã nghĩ ra bản thân sẽ làm gì tiếp theo.

“Đúng là một tu sĩ giảo hoạt.” Thanh Vũ cười nhẹ nói, trước đó, Lê Bá Đạt, Trưởng Lão Yêu Nguyệt Tống đã truyền âm cho Thanh Vũ.

Nói rằng một Thú Vương khác đang truy sát đám Trưởng Lão của Đà La Môn gần Xích Nhạc Thành, Lê Bá Đạt còn diễn tả đại khái phương hướng của bọn họ nữa.

Xem ra, Lê Bá Đạt không ưa Đà La Môn, biết thù oán của Thanh Vũ và Đà La Môn nên hắn ta định mượn tay Thanh Vũ diệt trừ đối thủ, không cho đối thủ chiếm trọn tài nguyên trên người con Thú Vương kia.

Hiển nhiên, Lê Bá Đạt dám tính toán Thanh Vũ vì hắn ta biết Thanh Vũ không ngại thu lấy một Thú Tinh của Thú Vương đâu.

Cuộc rượt đuổi nơi hoang vắng kéo dài chừng tám phút đồng hồ, Thanh Vũ cách Xích Nhạc Thành hơn một trăm năm mươi km, hắn quyết định ngừng lại vì tìm thấy một ít dấu vết đánh nhau xung quanh nơi đây.

Có vẻ như Đà La Môn bị Thú Vương hành hạ rất thảm, mảnh vụn pháp bảo rơi tứ tung, cắm sâu vào đất đá, có cả vết máu chưa khô nữa, đương nhiên, làm sao thiếu dấu vết cháy đen bởi một ngọn lửa cháy rực của Xích Nghĩ Ma Tộc, Xích Nghĩ Ma Hỏa.

Thanh Vũ bình tĩnh xoay người nhìn về phía sau, ba giây đồng hồ sau, một con quái vật khổng lồ chạy nhanh đến trước mặt Thanh Vũ, nó thấy Thanh Vũ không tiếp tục chạy nữa nên nó rất cảnh giác đứng cách Thanh Vũ chừng năm mươi mét, hai càng đập mạnh vào nhau tạo ra tiếng kim loại ghê rợn.

“Đáng tiếc, ta không cần ngươi tồn tại, cũng không có thời gian dành cho ngươi.” Thanh Vũ nhàn nhạt nhìn Thú Vương rồi nói ra.

“GRAA!” Thú Vương không hiểu nên nó nghĩ rằng Thanh Vũ đang khiêu khích nó, cái miệng to lớn há to để gầm thét, lộ ra hàm răng lởm chởm đầy cạnh sắc rất kinh người, tia lửa nhảy múa trên lớp giáp sắt màu đỏ, trông nó như một viên gạch lớn đang bốc cháy vậy.

Các đôi chân đâm sâu xuống lòng đất, định trụ thân thể khổng lồ, Cận Vệ Nữ Hoàng há miệng to hết cỡ, tụ lực chừng năm giây rồi phun ra một cơn bão lửa cuồn cuộn, tia lửa nhỏ bắn phá ra xung quanh, trông từ xa không khác gì một năng lượng hủy diệt vạn vật.

Thậm chí, bão lửa lần này mạnh hơn cả lần tấn công các tu sĩ trong Xích Nhạc Thành, đến mức Cận Vệ Nữ Hoàng cũng bị thương vùng miệng, nó không thể khép lại được, nhưng nó vẫn hung hăng dữ tợn chờ đợi cảnh Thanh Vũ bị thiêu cháy.

“Sức mạnh của loài kiến nằm ở số lượng và sự đoàn kết, cả đàn vì một cá thể, một cá thể vì cả đàn, ngươi không có thứ sức mạnh chủng tộc kia, vì thế ngươi không phải là đối thủ của ta.” Thanh Vũ nhìn cơn bão lửa đang ập đến gần mình, hắn bình tĩnh lên tiếng nói ra.

Sau đó, Thánh Dực mở rộng, các lông vũ màu hoàng kim chói mắt, chúng tỏa sáng rực rỡ như thể cả thế gian không có thứ gì sánh bằng chúng.

Thánh Dực kích hoạt, lực chiến tăng lên gấp mười lần!

Không dừng lại ở đó, một lớp sương mù màu đỏ vờn quanh trên làn da của Thanh Vũ.

Kỹ năng toàn diện của Thánh Kỵ Sĩ được kích hoạt!

Nhiệt Huyết tăng phúc lực chiến lên năm lần.

Chiến ý, đề cao khả năng chiến đấu cho tu sĩ, giúp cho tu sĩ nắm bắt trận chiến, thể hiện ra toàn bộ thực lực mà không bị gò bó.

Không cần Thánh Thuẫn bảo vệ, cũng chẳng cần Thánh Hoàn hỗ trợ nữa, Thanh Vũ đứng giữa không trung, đối mặt với cơn bão lửa như thể đang thiêu cháy cả vùng trời, hắn trông rất nhỏ bé không khác gì một con kiến so với núi non cao ngất.

Thế nhưng, Thanh Vũ lại không lùi bước, một bàn tay xiết chặt lại, hai con ngươi màu đen quyết liệt, linh lực trong toàn thân vận chuyển với hiệu suất tối đa, sức mạnh thân thể tuôn trào, một quyền giáng thẳng về phía bão lửa.

Ầm!

Có tiếng động nổ tung vọng ra, một quyền của Thanh Vũ biến thành một mũi thương gió đâm ngang, mũi thương khổng lồ còn to lớn hơn cả bão lửa, mũi thương cường ngạnh đâm thủng bão lửa, dập tắt nó rồi thuận thể đâm vào Thú Vương.

Phong Thương Quyền! Pháp thuật lấy được từ Lâm Phong, nó là pháp thuật của Lâm gia, gia tộc sở hữu loại thể chất Phong Lực Chi Thể, mỗi một ngọn gió nhỏ đều là một đòn pháp thuật mạnh nhất, bọn họ có thể hiển hóa ra cả trăm ngọn gió như thế để tấn công kẻ địch.

Tuy nhiên, thể lực sẽ bị rút cạn trong vòng nửa giây đồng hồ, cho nên nếu không gặp tình huống nguy hiểm sinh tử thì họ không sử dụng pháp thuật mạnh nhất đó đâu.

Oanh!

Ngọn thương gió xé tan lớp giáp màu đỏ như đâm thủng một miếng giấy mỏng manh, nó tiếp tục xuyên thủng qua thân thể khổng lồ, để lại một cái lỗ máu dữ tợn.

Ầm!

Cận Vệ Nữ Hoàng vô lực ngã xuống, trọng lượng rất lớn nên tạo ra một cơn địa chấn nhỏ làm nhấc lên bụi mù dày đặc.

Thú Vương chết!

Một pháp thuật trấn sát Thú Vương!

Đây là thành quả huấn luyện gian khổ của Thanh Vũ tại Huyễn Linh Chiến Trường. Không hề nhân nhượng, không hề nao núng, không bao giờ khinh thường đối thủ, Huyễn Linh Chiến Trường tặng cho Thanh Vũ rất nhiều tài học quý giá, học phí là máu tươi của hắn và rất nhiều mạng sống của các thành viên Quang Minh Giáo Đình.

“Bột phấn cấp bốn, giáp cứng cấp bốn, bốn cánh lớn, răng của Thú Vương…”

“Đây là Thú Tinh, tinh thạch ngưng kết trong đầu của Thú Vương.”

Thanh Vũ tiến lại gần thi thể rồi bắt đầu làm việc, sau một trận chiến “cực khổ”, Thanh Vũ đang thu lấy thành quả mà hắn xứng đáng nhận được.

Từ răng, giáp, cặp càng đầy uy lực, bốn cái cánh mỏng manh,... những loại nguyên liệu quý giá dùng để luyện khí, Thanh Vũ còn không bỏ sót luôn cả phần thịt của nó, thu hết vào trong nhẫn chứa đồ.

“Năng lượng tinh thuần, còn phát ra ba động của linh hồn, chẳng trách sao tu sĩ lại say mê Thú Tinh đến vậy.” Thanh Vũ cầm một viên tinh thạch màu đỏ trên tay, nó lớn bằng một quả trứng gà, còn tỏa sáng lung linh nữa chứ.

“Giá trị của nó hơn xa Thú Hạch.” Thanh Vũ mỉm cười, cất Thú Tinh vào trong nhẫn chứa đồ. Thú Hạch là tinh hạch nằm ở phần bụng của hung thú chưa đạt đẳng cấp Thú Vương, khi tu luyện đến Thú Vương thì tinh hạch hấp thu lực lượng linh hồn trở thành Thú Tinh nằm ở phần đầu.

Sở hữu Thú Tinh giúp hung thú thông minh hơn một chút, bằng trí khôn của một đứa trẻ lên ba, càng tu luyện thì chúng khôn ngoan hơn, khó đối phó hơn.

“Đến lượt các ngươi.” Thanh Vũ đưa mắt nhìn theo dấu vết chiến đấu, hắn lạnh nhạt nói rồi bay đi, để lại vùng đất bị tàn phá bừa bãi, ngọn lửa còn chưa tắt hết bên dưới cái hố sâu tạo ra bởi biển lửa, mũi thương gió xé rách mặt đất, cắt ra một khe hở sâu gần một mét trên đường lao đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.