Quan Thương

Chương 39: Q.4 - Chương 39: Trương Giai Minh là cái b gì (1)




Vương Hiểu Dương không mang lái xe, tự mình lái chiếc Cheetah, Quách Bảo Lâm lái Lexus, Vũ Cường lái chiếc rand Cherokee. Minh Tuyết không đi xe mà vào cùng xe với Lâm Tuyền, Quách Bảo Lâm. Có Minh Tuyết tham dự, tới Tú Thủy Các là không thích hợp nữa, ba chiếc xe nối nhau đi tới khách sạn Tĩnh Nam gần đó.

Ngồi trên xe, Minh Tuyết tay chống cằm nhìn Lâm Tuyền chăm chú, tới lúc này vẫn còn chưa nhớ ra y là ai, có điều khiến Lâm Tuyền như ngồi bàn chông, đại khái không ai chống lại được sức quyến rũ chết người từ Minh Tuyết, nhưng người làm nghề này rất phức tạp, Lâm Tuyền không muốn có bất kỳ quan hệ nào với Minh Tuyết hết.

Đó là hai năm trước lần đầu cùng Triệu Khôn Nghĩa tiếp khách đưa y tới loại địa phương đó, còn điểm danh Minh Tuyết, Lâm Tuyền nghĩ cô ta tiếp đãi vô số nam nhân, làm sao có ấn tượng gì với mình được?

Nhớ lại hai năm trước Minh Tuyết vì bị một vị thiếu gia sờ mò mà tát cho một cái, là cô gái rất cá tính, hiện giờ thành giám đốc QHXH quyến rũ, cư xử khéo léo, đó là thay đổi cỡ nào? Lâm Tuyền thấy càng nên tránh xa cô gái này.

Vương Hiểu Dương rất quen thuộc khách sạn Tĩnh Nam, tới nơi nói nhất định bảo bữa này do hắn mời khách, gọi giám đốc khách sạn tới dặn dò.

Quách Bảo Lâm tặc lưỡi:

- Tiêu chuẩn mỗi người 128 đồng mà được ăn cả bào ngư, tôi phải thường xuyên tới khách sạn này mới được.

- Đó là giám đốc khách sạn thương cho khoản lương công vụ viên của cục trưởng Vương đấy thôi.

Minh Tuyết nhoẻn miệng cười, giọng nói dễ nghe:

- Đây là lần đầu tiên tôi được ăn cơm công vụ viên đấy.

- Sau này bảo Cục trưởng Vương mời cô ăn cơm công vụ viên vậy.

Quách Bảo Lâm cười hì hì:

- Thôi, tôi không dám đâu, tổn thọ mất, sao dám để cục trưởng đại nhân mời khách thế được.

Minh Tuyết khéo léo từ chối, nụ cười của cô khiến Vương Hiểu Dương không phật ý, lại quay sang nhìn Lâm Tuyền:

- Thầy Lâm thật sự làm thầy giáo à?

Mỹ nhân không chịu được cô đơn, càng không chịu được xa lánh, Lâm Tuyền mắc sai lầm cơ bản, càng không để ý, Minh Tuyết càng bám dính lấy.

Minh Tuyết không nhớ ra Lâm Tuyền là ai, cũng không quá quan trọng, hiện cô rất hiếu kỳ với thân phận của y, một phó cục trưởng cục cảnh sát, hai vị lão đại có máu mặt, giáo viên bình thường tám đời cũng chẳng có liên quan gì tới họ. Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương ***, Minh Tuyết tuy chỉ tốt nghiệp sơ trung nhưng từng trải xã hội phức tạp cho cô khả năng quan sát nhạy én và tư duy kín kẽ.

*** Thế sự tinh thông đều (nhờ vào) học vấn, Nhân tình lịch duyệt mới (đạt tới) văn chương.

- À, chắc là thật.

Lâm Tuyền lười nhác đáp.

Thái độ của Lâm Tuyền càng khiến Minh Tuyết thấy thú vị, cô cảm nhận được chàng thanh niên này lảng tránh mình chứ không phải làm ra vẻ, y càng không giống loại người "chính nhân quân tử" không thích giao du với người thuộc tầng lớp của cô, nếu không chả kết bạn thân thiết với Quách Bảo Lâm, Minh Tuyền nhiệt tình tiếp đãi, khiến Lâm Tuyền đau đầu.

Uống được hai chai bia thì Lâm Tuyền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, không ngờ vừa mới đẩy cửa thì thấy Trương Đào đang kéo khóa quần, tới đây ăn cơm có thể thấy hắn làm việc ở Lệ Cảnh không tệ.

- Á, Lão Đại.

Trương Đào sửng sốt quay sang:

- Cái *** của cậu vừa nhỏ vừa xấu, đừng làm bẩn mắt tôi, mau quay đi.

Lâm Tuyền thấy hắn kinh ngạc, biết hắn nghĩ một giáo viên không đủ tiền tới chỗ cao cấp thế này tiêu phí.

- Sao anh lại tới đây?

Trương Đào vẫn không nhịn được hỏi:

- Bạn mời cơm.

- Anh ở phòng nào?

- Phòng số một.

Trương Đào vỗ đầu:

- Ngay cách vách bọn em rồi, thảo nào Điền Lệ nói là nghe thấy tiếng của anh, em còn bảo cô ấy nghe nhầm.

Lâm Tuyền giải quyết xong rời nhà vệ sinh, Trương Đào cũng đi theo, tên này chuyên môn quên rửa tay, Lâm Tuyền đi cách hắn một quãng. Về phòng không được bao lâu thì Trương Đào cầm chén rượu đi sang, nhìn thấy Quách Bảo Lâm cười thân thiết:

- Xời, tưởng ai hóa ra là anh à, tôi ở phòng bên, tới mời một chén.

- Muốn mời rượu thì phải uống mỗi người một chén, nếu không đừng mời.

Trương Đào lần nữa trố mắt nhìn Minh Tuyết ngồi bên Lâm Tuyền, cũng nhờ gần đây ra xã hội tiếp xúc nhiều mới không thất lễ, cười ha hả, uống liền năm cốc bia.

Trương Đào đi rồi, Quách Bảo Lâm hỏi Lâm Tuyền:

- Phải đáp lễ chứ?

- Chẳng may bên đó ngồi đầy một bàn thì đi nạp mạng à?

Lại một lúc sau đồng nghiệp của Trương Đào đi vào mời rượu năm bọn họ, đây là ép Lâm Tuyền phải sang đáp lễ.

Quách Bảo Lâm nghe thấy bên cạnh tiếng người ồn ào, bảo Vương Hiểu Dương:

- Cục trưởng Vương, anh gọi mấy huynh đệ có sức chiến đấu tới đây, chúng ta đánh cho bên đó tơi tả luôn.

Lâm Tuyền nhíu mày, Trương Đào không thể làm việc ép y thế này được, vả lại hắn vào công ty chưa lâu, thăng tiến nhanh tới mấy chưa đủ để phái người làm chuyện này. Tiếp tục lại có một đồng nghiệp của Trương Đào mang một chai Kiến Nam Xuân sang, đi thẳng tới phía Lâm Tuyền nói:

- Nghe nói anh là bạn học của Trương Đào, uống bia không đã, chúng ta làm chén rượu trắng.

Từ sau khi xảy ra tai nạn, Lâm Tuyền không uống rượu, một mặt là không có ai có đủ thể diện ép y phải uống, người đủ thể diện thì không ai ép y, một mặt y bị các phương diện quản lý nghiêm ngặt, nếu có Phương Nam ở đây, chén rượu còn chẳng được phép để gần y. Vương Hiểu Dương lúc này cũng nhận ra có vấn đề rồi chứ không phải mời rượu nữa, mặt hơi trầm xuống nói với người kia:

- Tôi uống thay cậu ấy.

Người kia dứt khoát nói:

- Uống thay thì phải uống ba chén.

- Để tôi uống cho.

Lâm Tuyền đột nhiên đổi thái độ, bình đạm uống một chén.

Người kia trước khi đi còn nói một câu:

- Rượu mời ngon hơn phải không?

Quách Bảo Lâm cầm chén rượu ném xuống đất vỡ tan nát:

- Thằng nhãi Trương Đào đó giở trò gì, nó đâu biết mày không được uống rượu, còn mang rượu trắng sang nữa.

Vương Hiểu Dương đưa tay ngăn Quách Bảo Lâm lại:

- Lâm Tuyền không giận, cậu giận cái gì, gọi người vào quét dọn đi.

Một người nữa theo phục vụ vào mời rượu, tay cầm chai rượu Kiến Nam Xuân, Vương Hiểu Dương mặt âm trầm nói:

- Gọi giám đốc Trương tới đây.

Quách Bảo Lâm thấy Lâm Tuyền định uống, đưa tay cầm cướp lấy chén rượu:

- Tao uống thay mày.

Lâm Tuyền đã đoán ra đám người này được Trương Giai Minh sai khiến, cho nên mới hăm hở sang mời rượu như vậy, đưa tay bảo Quách Bảo Lâm:

- Tao uống được.

- Chén rượu này để tôi uống.

Minh Tuyết lấy chén rượu, chưa ai nói gì đã uống cạn:

Người kia tiếp tục mời rượu từng người một, Minh Tuyết uống liền hai chén rượu trắng, khuôn mặt diễm lệ ửng hồng, quyến rũ vô song.

- Tiểu Ba, bọn nó nhắm vào mày, để tao gọi anh em tới cho chúng nó một trận.

Đợi người kia đi ra, Quách Bảo Lâm hùng hổ nói:

- Không cần.

Lâm Tuyền lắc đầu:

- Người ta làm đúng lễ, chúng ta không thể thất lễ, vả lại chính chủ sớm sang đây thôi.

Quả nhiên Trương Giai Minh dẫn bốn người cùng đi vào, cười giả dối:

- Nghe nói Trương Đào còn có một bạn học ở đây, thế nào tôi cũng hải mời một chén rượu.

Thấy Minh Tuyết ngồi cạnh Lâm Tuyền cũng bị dung nhan diễm lệ của cô làm sững người, mắt nhìn Lâm Tuyền bắn ra ánh lửa căm hận.

Quách Bảo Lâm nhịn đủ rồi đứng bật dậy tóm cổ áo Trương Đào đang thập thò ở cửa:

- Mày không xứng đáng làm bạn của Tiểu Ba, chỗ rượu này, các người không xứng đáng mời.

Trương Giai Minh mặt biến sắc, đại khái chưa bao giờ bị người ta miệt thị như thế.

Trương Đào gượng cười nói:

- Quách Tử, tôi còn chưa giới thiệu cho anh, đây là giám đốc phòng kế hoạch tập đoàn Lệ Cảnh, tên Trương Giai Minh.

Quách Bảo Lâm đầy Trương Đào ra ngoài, chỉ mặt hắn:

- Trương Đào, mày tới Tĩnh Hải thì làm người cho đàng hoàng, đừng đi làm chó cho người ta, Tiểu Ba bị tai nạn chấn thương nội tạng, tới giờ còn mang hậu dị chứng, không phải là mày không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.