Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Chương 83: Chương 83: Kiến càng lay cổ thụ, buồn cười không tự lượng




“Nha? Theo cách nói của cô nương này, Liên Nhi cô nương nguyên lai là còn trong trắng.” Lâm Tử Lộc mở miệng, cố ý đè thấp tiếng nói.

“Các ngươi ngàn vạn đừng bị nàng ta lừa, Liên Nhi chính là đồ đĩ không hơn không kém, hằng ngày còn không biết xấu hổ tỏ vẻ thanh cao, ta chưa thấy qua có người nào lại không biết xấu hổ như vậy.” Diệu Âm càng nói càng kích động, nhìn thấy mặt Liên Nhi vì những lời này của nàng mà trắng bệch, càng cảm thấy thập phần sảng khoái.

Lâm Tử Lộc lạnh mặt, thì thầm vài câu với Dạ Ẩn. Một mặt Dạ Ẩn cười gian, lắc mình đứng ở sau người Diệu Âm, sau đó ung dung đứng ở nơi đó xem kịch vui.

“Thật sự may mắn có Diệu Âm cô nương nhắc nhở, bằng không ta cũng sẽ bị nàng lừa.” Lâm Tử Lộc nhếch cái cằm nhọn nhìn về phía Diệu Âm, trong quần áo đen lộ ra hai mắt đen mang theo ý cười tà tứ.

Diệu Âm thẹn thùng nói: “Diệu Âm chỉ là không muốn nhìn thấy công tử bị lừa mà thôi.”

Lâm Tử Lộc nhịn không được cười ha hả, Diệu Âm còn một mặt lờ mờ nhìn chằm chằm nàng. Nàng là thật sự cảm thấy buồn cười, bởi vì còn chưa thấy qua người ngu ngốc giống như Diệu Âm, so với vị tiểu thư Đoạn phủ kia còn ngốc hơn. Loại nữ nhân không có chút tế bào chất xám nào như nàng ta thật không biết làm thế nào để sống sót tới tận bây giờ, nàng ta không nhìn thấy Dạ Ẩn cũng đang ở trong căn phòng này sao, sao lại có loại người ngu ngốc đến mức độ thế nhưng không biết liên kết từng sự việc lại như vậy chứ?

“Công tử cười cái gì vậy?” Vẻ mặt Diệu Âm mờ mịt không hiểu, vừa mới còn tưởng rằng có thể đoạt khách nhân của Liên Nhi, không nghĩ tới khi công tử này cười lên lại dọa người đến như vậy.

“Ta cười là vì sao ngươi lại có thể dại dột như vậy!” Lâm Tử Lộc vỗ vỗ khuôn mặt đầy son phấn của Diệu Âm, trên tay còn có chút bẩn đều xoa hết lên mặt nàng ta.

Diệu Âm quả thực giận không kiềm được nữa, buổi sáng bị người đánh vào mặt, hiện tại lại bị nhục nhã như thế. Lại không thể cứng đối cứng với nam nhân, nàng tức thời nghĩ thông suốt phất tay áo rời đi.

Nhưng mà Lâm Tử Lộc sao lại để cho ý của nàng được như ý cơ chứ, trực tiếp ra hiệu cho Dạ Ẩn điểm huyệt của nàng ta. Nàng ta vẫn duy trì tư thế vặn vẹo như trước, đầu thì hướng về phía Lâm Tử Lộc, người thì hướng về phía cửa, nhìn qua hết sức buồn cười.

“Tôm tép nhãi nhép mà thôi, kiến càng lay cổ thụ, buồn cười không tự lượng!” Lâm Tử Lộc khó được xuất ra mấy lời văn, đối mặt với một nữ nhân ngu xuẩn như Diệu Âm ngay cả một câu kinh điển như vậy mà nàng đều phải xông ra.

“Cái gì. . .” Diệu Âm vừa định cãi lại, lập tức lại bị Dạ Ẩn điểm á huyệt, trong lòng hận Dạ Ẩn thấu xương, cho rằng buổi sáng người giở trò quỷ cũng là Dạ Ẩn, Dạ Ẩn cứ như thế mà bị oan.

Liên Nhi luôn luôn đứng ở nơi đó, động cũng chưa động, nàng chỉ biết Lâm Tử Lộc sẽ không bỏ qua cho Diệu Âm, cô nương này cũng không phải là một chủ nhân có thể chịu thiệt.

“Đáng tiếc hai gò má đáng yêu câu người như vậy, tâm địa lại như rắn rết, chậc chậc, thân thể phỏng chừng cũng là được ngàn người cưỡi qua đi, thật sự không hiểu sao từ cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu kia lại có thể nói những lời này.” Lời nói ra của Lâm Tử Lộc mà không làm cho người ta kinh ngạc thì phải xem xét lại thần kinh của người kia, không phải quá mức sắt thép như Quân Lâm, thì là quá mức nát bét như Diệu Âm đi.

Dạ Ẩn cùng Liên Nhi thật không hiểu sao Lâm Tử Lộc có thể nói ra những lời nói như thế, đây là nhữn lời mà một cô nương có thể nói sao? Còn ngàn người cưỡi nữa.

Vương phi quả thực nhanh nhẹn dũng mãnh hơn người.

Dạ Ẩn đột nhiên có chút chờ mong đến lúc vương phi gả vào Lê Vương phủ, cuộc sống sau này ở tòa đại trạch viện lạnh như băng rốt cục cũng có thể trở nên náo nhiệt một lần rồi.

Đáng thương là Diệu Âm chỉ có thể nghe, mà không thể phản bác, trợn mắt trừng trừng, vốn là hai mắt muốn giết người nhìn nàng chằm chằm, lúc này lại càng mở lớn hơn, làm cho Lâm Tử Lộc nhớ tới người ngoài hành tinh trong phim khoa học viễn tưởng, không phải bọn họ đều có hai đôi mắt to, chiếm gần nửa khuôn mặt sao.

“Tròng mắt đều sắp rớt ra rồi, cả mắt đỏ như sắp nhỏ ra máy, ngươi muốn ghê tởm chết ta sao?” Miệng Lâm Tử Lộc lại bật ra mấy lời nói khó nghe như trước.

Diệu Âm tức giận sôi lên, đôi mắt to trong long lanh mà ngày thường nàng ta vẫn luôn làm lấy kiêu ngạo đến trong miệng Lâm Tử Lộc lại, thế nhưng lại trở nên kinh khủng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.