Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 1: Chương 1: Trò hay một hồi




"Nam... Anh nhanh lên." Trên chiếc giường lớn rộng rãi, có một cô gái đang nằm ngửa ra. Trên mặt đất quần áo rải rác, mơ hồ có thể phân biệt được, những thứ này đều là nội y phụ nữ. Chỉ là, trải qua một hồi kịch liệt cắn xé, giờ phút này chúng đã biến thành những mảnh nhỏ rải rác.

Làn da cô gái trắng trẻo bóng loáng. Chạm vào, cảm giác hẳn không tồi.

Mà giờ phút này, trên người cô ta còn có một người đàn ông bao phủ.

Tuy rằng quần áo trên người hắn vẫn còn nhưng hỗn độn đến mức không thua gì đống rách nát trên mặt đất.

Nam nhân cùng nữ nhân, một màn triền miên kịch liệt.

Họ giống như muốn đem đối phương nuốt vào bụng của mình.

"Không phải anh đã nhanh hơn rồi sao?"

Đối mặt với sự thúc giục, đôi mắt của người đàn ông vô cùng nóng bỏng.

Cánh tay dài đưa ra, liền kéo cô gái trên giường vào ngực mình. Môi hắn, bảo phủ vành tai cô ta, khẽ trách móc: "Tư Vũ, chân mở ra chút."

Một lát sau, trong phòng ngủ này lại bao trùm một mảnh kiều diễm...

**

Cùng lúc đó, tại cửa lớn sân bay thành phố A, một cô gái kéo vali hành lý đi ra.

Khi nhìn thấy mảng tươi đẹp sáng rỡ bên ngoài sân bay, cô tháo kính râm trên mắtt xuống , hướng về phía không trung hét lớn: "Thành phố A , tôi đến rồi đây. Đàm Dật Nam, em đến rồi đây!"

Mặc kệ người đi đường chung quanh đi ngang qua đều nhìn mình khó hiểu, thậm chí còn có ít người cho rằng cô bị bệnh tâm thần, lo lắng nhìn cô nhưng nữ nhân này từ đầu đến cuối vẫn giương cao khóe miệng hình cung

Cô có đôi mắt to long lanh, đen như mực tàu, được ánh mặt trời chiếu vào, cả người đều tươi sáng sống động.

Làn da trắng noãn sáng bóng. Cái mũi nhỏ xinh đẹp, trên gò má hiện lên chút bóng mờ nhàn nhạt. Mái tóc đen dày tỏa sáng nếu xõa trên vai hẳn là nhìn rất mê người. Nhưng giờ phút này, mái tóc đen ấy bị cô gái dùng dây thun buộc lên, vấn cao thành búi, ghim vào một cây trâm phổ thông.

Quần áo trên người cô cũng đơn giản: áo kẻ carô đỏ nhét trong quần , không lộ ra một chút vóc dáng, ngược lại da thịt trắng noãn được che đậy rất kín . Trên chân, cũng là đôi giày cứng đơn giản.

Đó là Cố Niệm Hề.

Cô đến từ thành phố ven biển cách thành phố A một nghìn km.

Cô đến nơi này, không phải để làm việc mà để gặp bạn trai mình. Cũng có thể nói, đó là vị hôn phu của cô.

Bởi vì lần này, Cố Niệm Hề trốn nhà tới đây còn mang theo cả sổ hộ khẩu, cô muốn cùng người đàn ông kia kết hôn.

Nhìn bên ngoài tươi đẹp rạng rỡ, khóe miệng cô gái có chút chua sót.

Đàm Dật Nam, trong khoảng thời gian em không ở bên cạnh, anh có vượt qua được không?

Em thật không tốt, em rất nhớ anh...

Chỉ là, mọi thứ đến đây sẽ kết thúc. Từ nay về sau, em sẽ ở bên cạnh anh!

Nghĩ vậy, cô gái ngay lập tức kéo valy hành lý của mình tới bắt một chiếc xe taxi sau đó rời đi.

Từ lúc Cố Niệm Hề vừa mới xuất hiện cho đến khi cô lên xe biến mất, một màn này đã lọt vào tầm mắt của đôi con ngươi màu hổ phách. Mà Cố Niệm Hề lại hoàn toàn không biết.

Nhìn khuôn mặt trắng trẻo, bộ quần áo rộng thùng thình trên người không bị mất đi vẻ thanh thuần, khóe miệng người đàn ông phác ra một đường cong.

Hắn chưa bao giờ thấy khuôn mặt không trang điểm nào lại có thể mê người như vậy.

Mà Cố Niệm Hề, lại có.

Đương nhiên, do đứng ở khoảng cách khá xa, người đàn ông không nghe rõ được vừa rồi cô gái hướng lên không trung hét cái gì.

"Đàm thủ trưởng?"

Phía sau, có giọng nói truyền đến, nhắc nhở vị chủ nhân có đôi mắt hổ phách kia, hắn mau chóng thu lại tầm mắt của mình .

"Chúng ta đi thôi!"

Nhìn đuôi xe biến mất ở góc đường, khuôn mặt người đàn ông khôi phục vẻ thanh lãnh như trước , những nét cứng rắn trên gương mặt hắn cũng thật ăn khớp với nhau.

Dứt lời, hắn mở ra đôi chân thon dài, biến mất tại cửa sân bay.

**

Khi Cố Niệm Hề ngồi trên xe đi tới khu nhà mình mới ghé qua chưa quá một lần, cô quyết định sẽ dùng chìa khóa dự bị lần trước Đàm Dật Nam đã đưa cho mình nhẹ nhàng mở cửa.

Sau này, đôi khi Cố Niệm Hề thật sự rất hối hận, khi đó cô nên thoải mái nhấn chuông cửa, đợi hắn ra mở cửa, như vậy sẽ không bắt gặp những hình ảnh đập vào mắt đến chịu không nổi trong phòng ngủ kia, nếu thế, có phải mọi chuyện sau này sẽ không diễn ra như vậy?

Nhưng trên thế giới, không có thứ thuốc gọi là hối hận.

Giờ phút này Cố Niệm Hề cũng chỉ là chấp niệm (1), cô muốn vì người mình yêu, lặng lẽ nấu một bữa tối phong phú để động viên hắn đã làm việc thật vất vả, cũng muốn nhận được lời khen ngợi từ hắn.

Khu nhà Đàm Dật Nam ở kỳ thật có phong cách tiêu chuẩn. Nơi đây được sửa sang, vật dụng trong nhà đều là màu trắng. Trên mặt bàn còn trải khăn viền hoa tinh xảo.

Sau khi vào cửa, Cố Niệm Hề phát hiện, chỗ này vẫn sạch sẽ như lần đầu tiên cô tới , thấp thỏm mong chờ cuối cùng cũng đã trở lại. Nhưng khi nhìn thấy trước cửa có một đôi giày da nam và một đôi giày cao gót nữ màu đỏ , cô nhíu nhíu mày.

Chẳng lẽ, Đàm Dật Nam đưa khách về nhà?

Nhìn bốn phía xung quanh, Cố Niệm Hề cũng không phát hiện được gì, trong phòng khách không một bóng người.

Có lẽ chính cô đã đa nghi rồi!

Nói không chừng, đôi giày này có lẽ là Đàm Dật Nam, người đàn ông chu đáo ấy muốn tặng cho cô cũng nên.

Tháo giày, Cố Niệm Hề đi vào phòng.

Cô lấy ra chiếc hộp đựng đặc sản thành phố mình mang theo, đặt nó vào trong bếp, Cố Niệm Hề định bụng rửa tay xong sẽ bắt đầu thi triển tài nghệ nấu nướng của mình.

Nhưng ngay khi cô gái bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, từ trong nhà truyền đến một chút âm thanh vỡ vụn tinh tế.

Nhìn theo tiếng động, Cố Niệm Hề phát hiện thanh âm này phát ra từ phòng ngủ của Đàm Dật Nam.

Chẳng phải, lúc cô mới đi vào, không có tiếng động nào vang lên sao?

Không lẽ, Đàm Dật Nam ở nhà?

Mang theo khát vọng đối với người mình yêu, Cố Niệm Hề bước nhanh đến trước cửa phòng ngủ.

"Nam, anh nhẹ một chút. Em sắp không chịu nổi rồi!" Ngay khi Cố Niệm Hề sắp vươn tay đẩy cánh cửa ra, tiếng thở gấp của phụ nữ từ bên trong truyền đến.

Tay Cố Niệm Hề dừng lại, giọng nói của đàn ông lại vang lên: "Tư Vũ, em cảm thấy lời này nói ra có thể khiến người ta tin được sao? Không phải là em thích anh chơi đùa em như vậy à?"

"Nói mau, có phải hay không. . ."

Giọng nói này, tuy rằng so với trước đây khàn khàn hơn vài phần. Nhưng Cố Niệm Hề vẫn nhận ra, đây là giọng nói của nam nhân khiến cô ngàn dặm xa xôi chạy tới thành phố này!

Đàm Dật Nam, anh cùng cô gái khác ở trong phòng ngủ làm cái gì?

"Thật là. . .đáng ghét, anh còn không nhanh lên một chút!" Sau câu nói của cô gái, bên trong cánh cửa lại phát ra âm thanh khiến người ta ngượng ngùng đến mức mặt đỏ tai hồng.

Cố Niệm Hề thật sự không biết, lúc ấy mình đã đẩy cánh cửa kia ra như thế nào?

Cửa không hề khóa , nhẹ nhàng đẩy một cái đã mở ra.

Cố Niệm Hề bị hình ảnh trước mắt gây khiếp sợ không phát ra tiếng động nào. Thế cho nên, hai kẻ trên giường kia không nhận ra sự tồn tại của cô, bọn họ vẫn dây dưa quên mình như trước.

Cố Niệm Hề thật sự không biết, tại sao mình có thể ngơ ngác đứng ở chỗ này, nhìn một màn khó coi trước mắt. Cô chỉ biết rằng hai chân giống như đã bị đổ sắt đổ chì, không cách nào nhúc nhích được.

Mãi cho đến khi nữ nhân trên giường hé mở đôi mắt mê ly, chú ý tới Cố Niệm Hề đứng đằng sau, cô ta mới có chút kinh hãi đẩy người đàn ông đang ép trên người mình xuống. Sau đó, rất nhanh cô gái cầm lấy chăn mỏng từ phía sau che chắn trước thân mình.

"Cái gì thế? Sắp ra rồi, sao lúc này lại ngừng lại?"

Nửa đường đột nhiên bị đẩy ra người đàn ông có chút bất mãn thầm nói. Nhưng theo tầm mắt của cô ta, hắn nhìn về góc đằng sau.

"Niệm Hề !" Khi người đàn ông thấy cô gái đứng phía sau, hắn mau chóng nhặt lấy quần áo bên cạnh, nhanh nhẹn mặc vào.

Sau khi đã sửa sang lại như bình thường, Đàm Dật Nam mới đi tới bên cạnh Cố Niệm Hề. Vươn tay ra định giữ lấy cánh tay cô. Lại bị Cố Niệm Hề né tránh.

"Niệm Hề, sao em lại ở đây vào lúc này? Không phải đã nói, cuối tuần hai tuần nữa mới đến sao?"

Đó là, thời gian bọn họ giao hẹn.

Chẳng qua, Cố Niệm Hề muốn nhanh được gặp người đàn ông này một chút, cho nên cô mới dùng tốc độ nhanh nhất và phương thức dứt khoát nhất —— bỏ nhà trốn đi!

Nam nhân nhìn bàn tay giơ ra trống trơn, hắn có chút luống cuống thu hồi lại

Thực ra, từ lúc cùng một cô gái khác nằm trên chiếc giường này, hắn đã sớm đoán được tình huống hôm nay sẽ xảy ra.

hắn, cũng có suy nghĩ muốn chia tay Cố Niệm Hề. Dù sao, mình cũng là một người đàn ông bình thường , đương nhiên muốn cùng nữ nhân mình yêu nằm ở trên một chiếc giường.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Cố Niệm Hề cứ là cô gái rất truyền thống. Cô nói, cô không tiếp thụ được chuyện quan hệ trước hôn nhân.

Mà hắn không có cách nào nín nhịn nên khi đối diện với nữ nhân có dáng người xinh đẹp đang nằm trên giường kia , Đàm Dật Nam đã không thể kềm chế được bản thân mới phát sinh quan hệ.

Đặc biệt mỗi khi nhìn thấy Cố Niệm Hề quần áo lôi thôi như vậy, suy nghĩ chia tay của hắn lại càng bộc phát rõ ràng.

Vì sao, cô không thể giống cô gái kia , thỉnh thoảng cũng mặc váy đầm, bày ra vóc dáng của mình một chút?

Vì sao, cô không thể giống cô gái kia , trên mặt trang điểm tô vẽ một chút khiến cho mình thoạt nhìn diêm dúa xinh đẹp hơn?

Khi một người thấy chán ghét một người , thường sẽ giống như Đàm Dật Nam, trong trứng gà cũng bới ra được xương xấu.

Rõ ràng hắn biết, trên thế giới này không có người nào đối xử với mình tốt như Cố Niệm Hề, hắn biết rất rõ , ngoại trừ Cố Niệm Hề, không có ai ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, lập tức vì mình mà chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn nóng hổi.

Hắn thực sự muốn chia tay Cố Niệm Hề !

Cho nên, khi Cố Niệm Hề xuất hiện tại nơi này, thấy chuyện bọn họ vừa làm trên giường, trong lòng Đàm Dật Nam phút chốc có cảm giác được giải thoát.

Dù sao, hắn cảm thấy mình vẫn là một nam nhân quang minh lỗi lạc. Việc bắt cá hai tay, hắn có chút không thích. Nhưng Đàm Dật Nam vẫn luôn không biết nên nói rõ với Cố Niệm Hề như thế nào, cho nên hẵn vẫn chưa từng nói với cô. Bây giờ, Cố Niệm Hề đã chứng kiến một màn này, những lời hắn cần nói không phải đã có thể giảm bớt đi rồi sao?

Chỉ là rõ ràng mình rất muốn cùng Cố Niệm Hề chia tay, nhưng vì cái gì khi thấy cô né tránh mình, trong đôi mắt to tròn long lanh kia thoáng hiện ra tia ghét bỏ , tim hắn lại co rút đau đớn một cách kì lạ!

"Nếu hiện tại không ở đây, thì đâu được chứng kiến trò hay một hồi, không phải sao?"

Cố Niệm Hề lặng lẽ hít sâu một cái, sau khi con ngươi đã áp chế được toàn bộ sương mù, cô mới mở miệng.

Lời này vừa nói ra, hai kẻ trong phòng ngủ kia tự nhiên có chút chấn động. Bọn họ âm thầm bội phục sự bình tĩnh của Cố Niệm Hề.

(1) chấp niệm: Là một loại ham muốn vô cùng mãnh liệt, chấp” [执], đơn giản là cố chấp, ý nghĩa của từ “chấp niệm” [执念] : Một người nào đó cố chấp đến mức khó mà có thể thay đổi đươc ý nghĩ (hoặc cách nghĩ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.