Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 74: Chương 74: Chương 73: Ông xã, em làm chuyện xấu!




"Niệm Hề, anh rất nhớ em!"

Khuất nhục lớn nhất trong đời một cô gái, đó là đêm tân hôn, ông xã uống quá nhiều rượu, luôn mồm gọi tên một cô gái khác.

Mà Hoắc Tư Vũ, vừa hay chình là cô gái bi kịch đó.

"Niệm Hề, sao em không thể tha thứ cho anh. Anh thật sự sai, sai thật rồi.. Em đừng bỏ anh! " Say rượu nói thật lòng, lời này quả không sai. Đàm Dật Nam chính là một ví dụ điển hình.Rõ ràng đã cùng Hoắc Tư Vũ kết hôn, nhưng trong lòng anh ta, vẫn chỉ có Cố Niệm Hề.

"Niệm Hề..."

"Niệm Hề, Niệm Hề, trong lòng anh chỉ có một mình Cố Niệm Hề sao? Nếu thế, anh đi tìm cô ta ngay bây giờ đi!" Phẫn nộ, làm cho Hoắc Tư Vũ có chút điên cuồng.

Đêm tân hôn trên giường cưới, ông xã lẩm bẩm lại không phải mình. Thật sự, làm cho cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Hoắc Tư Vũ thật sự cảm giác, mình sắp bị anh ta làm tức điên. Nếu hiện tại không ra khỏi phòng, cô ta thật sự mình sẽ bị tức chết.

Lạnh lùng trừng mắt liếc người đàn ông đang không ngừng nói mớ, Hoắc Tư Vũ đứng dậy chuẩn bị xuống giường.

Lại không nghĩ, khi đang chuẩn bị xuống giường, eo đột nhiên bị một dòng lực đạo tập kích. Chỉ chốc lát sau, sau lưng dán lên một dòng ấm áp!

Nhìn vòng trên eo mình, Hoắc Tư Vũ thấy chóp mũi của mình có chút mỏi nhừ. Nếu như không phải là người đàn ông này máu lạnh như vậy muốn lôi mình đếnn bệnh viện tẩy thai mà nói, lòng của mình có lẽ sẽ không lạnh như vậy. Cùng anh ta sống lâu như thế, Hoắc Tư Vũ đã sớm lạc lối. Thân và tâm đã sớm thước về anh ta, cô ta hoàn toàn nguyện ý cũng Đàm Dật Nam vượt qua cuộc sống này cả đời, thậm chí là cả kiếp sau.

Cho nên, khi cảm giác được vòng ngực ấm áp của Đàm Dật Nam, tâm Hoắc Tư Vũ lại đột nhiên mềm nhũn. Nếu như Đàm Dật Nam hối hận hành vi lúc trước của mình, nếu như biểu hiện của anh tốt, thì mình nguyện ý ở bên cạnh anh, làm trợ thủ đắc lực nhất cho anh.

Nhưng khi Hoắc Tư Vũ trong lòng đang bị ấm áp bao quanh, cô lại nghe sau lưng truyền đến giọng nói: "Niệm Hề, đừng đi, đừng rời anh!"

"Niệm Hề, anh thật sự không muốn cô ấy! Từ đầu tới cuối, anh chỉ muốn kết hôn với em, chỉ có em..."

"Niệm Hề, đừng rời anh đi!"

Một khắc kia, Hoắc Tư Vũ tuyệt vọng nhắm mắt lại, chất lỏng ấm áp, chậm rãi từ trong vành mắt trượt ra.

Đàm Dật Nam, thì ra biểu hiện ôn nhu của anh, toàn bộ cũng là vì Cố Niệm Hề. Mà tôi còn ngây ngốc cho rằng, anh thật sự không bỏ được tôi...

Giận dữ, cô hung hăng hất tay anh ta ra. Nhưng sức lực của cô vẫn không bằng kẻ say rượu kia.Trong tích tắc, cô đã bị anh ta đè xuống giường, nụ hôn liên tiếp rơi xuống: "Niệm Hề, cho anh được hay không?"

"Niệm Hề, em có biết anh chờ đợi ngày này, lâu sắp phát điên!"

Vừa hôn hít Hoắc Tư Vũ, đồng thời, anh ta vẫn không quên lải nhải!

Những lời này, giống như thanh dao nhọn sắc bén, hung hăng cứa sâu trong lòng Hoắc Tư Vũ.

"Niệm Hề, anh muốn em, thật sự muốn em!" Hoắc Tư Vũ y phục trên người, sớm bị anh ta xé rách. Giờ phút này, anh ta cũng nhanh chóng thoát quần áo trên người.

Chỉ chốc lát sau, anh ta đem y phục của mình và Hoắc Tư Vũ lột sạch. Lại lần nữa trở lại bên cạnh cô, anh ta lại trở nên dè dặt. Giống như đè dưới thân anh ta là vật trân quý nhất thé giới, mà anh ta lại không thể làm tổn thương nó...

Sự đối lập quá mức này, rốt cuộc Hoắc Tư Vũ cũng thấu hiểu, sự nâng niu với Cố Niệm Hề đối lập với sự không thương tiếc của mình, thật sự là một trời một vực.

Có lẽ, Cố Niệm Hề trong tâm Đàm Dật Nam là nữ thần cao quý, mà mình, lại chính là loại con gái tùy anh ta đùa bỡn!

Nhìn anh ta đang trình diễn tiết mục nực cười ở trước mặt mình, Hoắc Tư Vũ đột nhiên nở nụ cười!

Đàm Dật Nam, anh chỉ biết đến Cố Niệm Hề. Nếu như anh biết, đêm nay người cùng anh dây dưa là tôi, không biết sẽ là cái dạng gì!

Nghĩ tới đây, cô đột nhiên nhếch môi nở nụ cười.

Cô vòng tay ôm cổ, đáp lại nụ hôn cuẩ nh ta. Thấy được đáp lại, anh ta lại càng vui mừng ôm chặt lấy cô.

Chỉ chốc lát sau, anh ta ở trên người cô mạnh mẽ xông tới.

Đêm nay, trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ, đó là đã có được nữ thần. mà trong lòng Hoắc Tư Vũ cũng chỉ có một: Anh ta đã không yêu mình, lại còn trêu chọc mình, vậy hẫy để bọn họ thống khổ dây dưa cả đời!

Đêm này, đối với Đàm Dật Nam, là một đêm vui vẻ nhất .

Thế cho nên sau khi chiếm được thỏa mãn, liền ôm lấy cô gái cũng toàn thân ướt đẫm kia, ngủ thật say. Ngay cả trong mơ cũng mỉm cười.

Chỉ tiếc, sung sướng này, cũng chỉ duy trì đến sáng hôm sau.

Ngày hôm sau, khi anh ta tỉnh giấc, tinh thần sảng khoái. Liên tưởng tới chuyện phát sinh đêm qua, anh ta thỏa mãn đem cô gái nằm cách đó không xa kéo ôm lại, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô quay về phía mình.

Nha đầu còn đơn thuần như vậy, tối qua lại cùng mình điên loan đảo phượng, chắc hẳn đang vô cùng thẹn thùng, không dám đối mặt với mình?

Bất quá, không có vấn đề gì. Chỉ cần cô trở lại bên cạnh mình, hành vi thân mật này, sau này sẽ còn thường xuyên phát sinh.

Mình, phải nhanh chóng để cô thích nghi mới được!

Ôm thân thể mềm mại trong ngực, Đàm Dật Nam cảm giác thân thể mình lại bắt đầu hồi phục, lại có xung động muốn cô.

Nhưng ngay lập tức, khi anh ta thấy rõ người nằm trong ngực mình là ai, nụ cười lập tức cứng đờ, vòng tay ôm cũng run rẩy, thậm chí ngay cả dục vọng, cũng bị dội gáo nước lạnh!

Anh ta kinh hãi đẩy cô gái ra, lại vén chăn lên. Vừa nhìn thấy hai người đều khỏa thân, lông mày anh ta càng nhăn nhúm vo thành một nắm!

Đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ, người cùng mình triền miên đêm qua, không phải Niệm Hề, mà là Hoắc Tư Vũ?

"Nam, anh đã tỉnh?" Bị anh anh quấy nhiễu như thế, Hoắc Tư Vũ cũng đã tỉnh.

"Em, tại sao lại ở đây?" Mĩnh nhớ rõ, đêm qua cùng mình dây dưa, rõ ràng là Cố Niệm Hề, vì sao vừa tỉnh dậy, lại trở thành Hoắc Tư Vũ?

Chẳng lẽ, cô ta đuổi Cố Niệm Hề đi?

"Nam, anh nói mê gì vậy! Chẳng lẽ, anh vẫn chưa tỉnh rượu sao? Chúng ta kết hôn hôm qua, Hoắc Tư Vũ – em hiện tại danh chính ngôn thuận làm vợ của anh, nằm trên giường này, không phải em, chẳng lẽ là Cố Niệm Hề hay sao?"

Bởi vì trên mặt Đàm Dật Nam hiện rõ kinh hoảng, làm đau nhói lòng cô. Cùng mình lên giường, cứ trưng ra bộ mặt biết vậy chẳng làm, vậy tại sao lúc trước còn muốn cùng mình lên giường đây?

Nghĩ tới đây, tức giận nghẹ lâu trong lòng cô, cũng trực tiếp phát tiết đi ra!

"Anh không có ý này. Anh muốn hỏi, tối hôm qua vẫn luôn là em... Cùng anh cùng một chỗ à?" Có lẽ Đàm Dật Nam cũng ý thức lời vừa rỗi có chút đả thương người, lúc này, vừa quan sát Hoắc Tư Vũ, vừa hỏi.

"Đó là đương nhiên, chẳng lẽ em còn tưởng rằng, những cô gái khác cùng anh lên giường hay sao?" Hoắc Tư Vũ nhìn bộ dạng dè dặt của anh ta, trên khóe miệng lại ức chế không được cười lạnh.

Nghe rõ lời cô nói, anh ta giống như rơi vào hầm băng. Chí hàn kia, phảng phất đem tất cả thần chí của anh ta nuốt chửng.

Nói như vậy, tối ngày hôm qua cùng mình thân mật, không phải Cố Niệm Hề.

Kỳ thật, mình nên dự liệu được. Nha đầu kia, bây giờ ngay cả nói chuyện với mình cũng lười, làm sao có thể cùng mình lăn lộn trên giường?

Nhưng không ngờ, khi sự thật trần trụi phơi ra trước mắt, lại hành hạ mình thống khổ đến vậy!

Thở dài một hơi, Đàm Dật Nam sốt ruột cầm quần áo của mình lên, bắt đầu mặc lại y phục.

"Nam, sáng sớm anh đã muốn đi đâu?"

"Anh đi làm!"

"Chúng ta mới vừa vặn kết hôn, anh không phải là cần phải có thời gian nghỉ kết hôn sao?" Hoắc Tư Vũ thấy Đàm Dật Nam đã mặc chỉnh tề, sải bước về phía cửa, lập tức nhảy xuống giường, tùy ý chụp lấy chiếc ao, che đi thân thể liền đi theo tiến lên.

Người khác kết hôn, không chỉ có hôn lễ long trọng, còn có tuần trăng mật đáng nhớ. Nhưng Thư Lạc Tâm, bởi vì chê thân phận của cô, ngay cả tuần trăng mật cũng lấy lý do cô đang mang thai mà hủy bỏ. Mà bây giờ, Đàm Dật Nam thậm chí ngày tân hôn đầu tiên, đã muốn đến công ty!

Điều này, bảo mình làm sao mà chịu nổi?

"Chuyện của công ty rất nhiều, anh phải quay về xử lý!" Kỳ thật, anh ta chỉ không muốn đối mặt Hoắc Tư Vũ! Vừa nhìn thấy cô, lòng anh sẽ phiền chán.

"Cái gì mà rất nhiều, giao cho những người khác đi xử lý không được sao. Hôm nay, anh ở nhà với em, không được sao?"

"Công ty là nhà mình, người ngoài làm việc sao hết lòng được. Thôi, nói em cũng không hiểu, anh đi trước!" Nói xong lời này, Đàm Dật Nam trực tiếp sải bước bước ra cửa phòng ngủ.

Mà Hoắc Tư Vũ bị lưu lại, vô lực ngồi dưới đất!

Đây cũng là ngày tân hôn đầu tiên của cô!

Chồng cô, lấy lý do công ty nhiều việc, lẩn tránh mình.

Thật sự rất khó tưởng tượng, cuộc sống sau này của bọn họ sẽ thành cái dạng gì.

Mà hết thảy này, đều do mình cực nhọc vất vả tính toán mới có.

Chẳng qua, mình thật sự cảm thấy vui vẻ sao?

___________________________________________

"Ông xã, anh có rảnh không?" Ngày này, thời điểm Đàm Dật Trạch rời giường, Cố Niệm Hề còn có chút vô lại lăn qua lăn lại trên giường. Nghẹn gặp Đàm Dật Trạch bắt đầu mặc quân trang, cô mơ hồ hỏi như thế.

Đôi mắt đen láy, lóe ra ánh sáng mong đợi.

"Hôm nay anh phải tiếp một vị khách quan trọng, nên hơi bận! Như thế nào, em có chuyện gì không?"

Anh chỉnh chan quan phục của mình xong, liền đến bên giường ngồi xuống. Đem cái thân thể mềm mại kia kéo vào trong ngực của mình.

"Không có..." Anh có khách quan trọng, xem ra hẳn là không có rảnh cùng mình đi dạo phố!

Kỳ thật từ rất lâu trước kia, Cố Niệm Hề rất muốn quấn quít lấy anh cùng mình đi dạo phố một lần. Nhưng đối với Đàm Dật Trạch - một ngày kiếm tỷ bạc mà nói, cô khó có thể thỏa lòng.

Mặc dù biết trên vai anh là quốc gia và nhân dân, nhưng Cố Niệm Hề vẫn khó tránh khỏi một chút thất lạc.

Bộ dạng cô thế này, tất nhiên lọt vào mắt anh.

"Thật không có sao?" Anh nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô, liền đè cô trên giường: "Không nói nữa, anh sẽ cù lách em!"

Cố Niệm Hề sợ nhất đúng là một chiêu này!

Cho nên, dưới sự huy hiếm của anh, cô đành đàng hoàng cung khai: "Anh cũng chưa từng cùng em đi dạo phố!"

"Thì ra là muốn anh đi dạo phố với em, nói sớm không phải xong rồi sao?" Nhìn khuôn mặt ửng hồng vì cười của cô, anh lại sủng ái ôm cô vào ngực.

"Nhưng anh đều không có thời gian!"

"Ai nói anh không có thời gian. Cùng bà xã đi dạo phố, cho dù không có thời gian cũng phải có." Trong mắt anh tràn ngập ý cười, tronong anh thế này càng chân thật hơn ngày thường.

Mà đây cũng là lần đầu tiên cô nghe từ trong miệng anh hai chữ “bà xã”. Chẳng biết tại sao, lại có chút kỳ quái, hại tim cô đập thình thịch.

"Thật sự? Anh sẽ cùng em đi dạo phố sao?"

"Đương nhiên, bất quá khả năng phải đợi hai ngày, hai ngày nay có nhân vật quan trọng đến thành phố!" Lúc nói lời này, Đàm Dật Trạch có thâm ý nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn Cố Niệm Hề một chút, độ cong khóe miệng càng rõ hơn."Chờ anh xử lý tốt những chuyện này, anh sẽ cùng em dạo phố cả ngày, như thế nào?"

"Thật tốt quá, anh không được đổi ý nha! Đến lúc đó phải mua hạt dẻ cho em, mua tất cả những thứ em cần tìm." Cố Niệm Hề trong mắt đều là mong đợi.

"Chỉ cần em muốn, đều mua cho em! Gạt người, là con chó con!" Chỉ cần có thể cùng Cố Niệm Hề mỗi ngày vui cười ở cùng nhau, muốn anh trả giá cả sinh mạng, cũng có thể.

"Hơn nữa, hai ngày nay anh sẽ cho em một sự kinh hỷ lớn!" Nói xong, anh lại có dụng ý nhìn cô cười.

"Cái gì ngạc nhiên mừng rỡ?"

Cố Niệm Hề hăng hái nắm lấy quân phục xanh biếc của anh, cổ áo có nhiều chỗ đã bị cô làm nhăn. Nhưng cô một chút cũng không có phát giác được, mà anh cho dù đã chú ý tới, cũng không có vạch trần. Anh thích cô, vô ưu vô lo. Ngẫu nhiêu giễu võ giương oai, đánh vài chủ ý xấu, cũng có thể.

"Đến lúc đó, người ta đến nhà, em sẽ biết! Bất quá trước tiên, em phải thưởng anh đã!" Anh giống như một nút thắt, rất khó tháo, phong thái ung dung ưu nhã, gương mặt thâm trầm, như cười như không. Tựa hồ, sớm đã nắm trong tay toàn cục.

Đối với Đàm Dật Trạch tràn đầy tự tin, Cố Niệm Hề thì có vẻ có chút mơ hồ:

"Thưởng anh cái gì?"

Cô nhìn không thấu suy nghĩ của anh. Lại càng không hiểu, anh muốn cô thưởng cái gì.

Bất quá, một giây sau cô đã biết “Thưởng” trong miệng anh, là chỉ cái gì.

Bởi vì bàn tay tà ác của anh, đã thăm dò vào trong áo ngủ của cô, tác oai tác quái trong đó. Mà khóe miệng của anh, lại càng ôm lấy tà ác đường cong, vẻ mặt cười xấu xa nói: "Chính là cái này! Tốt lắm, không nói trước, anh hôm nay sẽ phải gặp nhân vật quan trọng, nếu đến chễi, sẽ để lại ấn tượng xấu!"

Nói xong lời này, anh thật không có tiếp tục làm ác. Ngay cả bàn tay không an phận, rút lui khỏi trận địa.

Nhìn soi gương, sửa sang lại y phục, liền tự tin tiêu sái ra khỏi phòng.

Kỳ thật, tư thái như vậy, không phải cô chưa từng thấy. Có đôi khi gặp mặt nhân vật quan trọng nào đó, cô lại được thấy tư thái ổn trọng của anh.

Chỉ có hôm nay, Đàm Dật Trạch cho cô cảm giác, vô cùng kỳ quái!

Bởi vì, cô cảm giác, cảm thấy, hôm nay Đàm Dật Trạch giống như không chỉ lấy tư cánh Tham mưu trưởng quân khi để gặp mặt người kia, càng giống hơn là nàng dâu xấu muốn gặp cha mẹ chồng!

Không đúng, Đàm Dật Trạch không phải phụ nữ!

Vậy hẳn là: lấy thân phận con rể, gặp mặt cha vợ?

Càng suy nghĩ, cô cảng cảm thấy nực cười. Bởi vì hiện tại cô là vợ anh, mà cha cô, lại ở cách xa ngàn dặm.

Đàm Dật Trạch làm sao có thể muốn gặp cha vợ đây?

Ngẫm lại, cái ý nghĩ này của mình thật sự là nực cười!

Vì muốn vứt bỏ suy nghĩ phiền loạn kia ra khỏi đầu, cô liền rời giường. Chỉn chu lại cách ăn mặc, cô liền ra ngoài phòng khách.

Tiếp qua hai ngày, chờ anh giải quyết ổn thảo công việc, bọn họ lại về với tổ ấm của mình.

Nơi đó mặc dù nhỏ, nhưng so với nơi này càng ấm áp hơn.

Vừa nghĩ tới rất nhanh trở lại cuộc sống gia đình trước kia, Cố Niệm Hề ngăn không được mong đợi.

Ra cửa, dự định gọi điện thoại cho Tô Du Du, xem một chút cô ấy có rảnh không, cùng nhau ra ngoài gặp mặt. Nhưng đúng lúc này điện thoại của cô lại đổ chuông.

Là một số điện toại lạ.

Ai sáng sớm đã tìm mình nhỉ?

Suy nghĩ một chút, không nghĩ ra ai cô liền nhấn nút.

"Alo, xin chào, xin hỏi ai ở đầu giây!"

"Là tôi, không phải ngay cả giọng của tôi cô cũng không nhận ra chứ?".

"Thì ra, là dì Thư! Sớm như vậy gọi điện thoại cho tôi, có chuyện gì?" Cố Niệm Hề tự nhiên nhận ra, người trong điện thoại là Thư Lạc Tâm.

Nhưng sao sáng sớm đã tìm?

Hơn nữa, vừa rồi lúc xuống lầu, Thư Lạc Tâm không phải vẫn còn đang ăn cơm sao?

Thư Lạc Tâm đã có chuyện tìm minhg, sao không nói ngay lúc đó, sao phải gọi điện? Điều này, làm cho cô không thể không hoài nghi, Thư Lạc Tâm lúc này gọi điện thoại tìm mình muốn nói chuyện riêng.

Chuyện này, không thể để cho mọi người biết. Đặc biệt là, người vừa rồi cùng bà ta ăn sáng – ông nội Đàm.

"Gọi điện thoại cho cô, đương nhiên là có chuyện. Bất quá, trong điện thoại nói không rõ ràng, chúng ta tìm địa điểm gặp mặt đi!".

"Tốt lắm, dì chọn địa điểm đi, tôi lập tức qua!"

Buông điện thoại xuống, dựa theo địa chỉ Thư Lạc Tâm cho, Cố Niệm Hề tới quán cà phê của một công ty bách hóa.

Bởi vì thời gian còn sớm, nên nơi này cũng chưa có ai.

Cố Niệm Hề vào trong quán đã thấy Thư Lạc Tâm đang ngồi ở trong góc quán.

Lúc này, trời đã không còn lạnh như trước, nên Thư Lạc Tâm, cũng chỉ mặc bộ váy đơn giản. Không thể không thừa nhận, bà ta rất biết cách ăn mặc. Đã hơn năm mươi, ăn mặc tao nhã, trên mặt chỉ đánh một chút phấn lót, môi cũng chỉ tô son nước. Mái tóc đen được búi cao, làm lộ ra chiếc cổ trắng nỗn. Nếu như không quen biết, bạn rất có thể sẽ nghĩ bà ta chỉ độ ba mươi mấy.

.

Lúc Cố Niệm Hề đi tới, vừa vặn bà ta đang thưởng thức cà phê. Động tác ưu nhã, không đó để đoán được gia cảnh bà ta

."Ngồi đi. Nơi này cà phê rất ngon, có muốn uống một ly không?"

Cô đến, bà ta cũng chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, nhân tiện nói.

"Không cần. Buổi sáng, tôi không uống cà phê!" Cũng có thể nói, cô không thế nào thích uống cà phê. Đặc biệt, vẫn là cùng một người không hoan nghênh mình thưởng thức nó.

Tựa như hiện tại...

Mặc dù Thư Lạc Tâm đem vẻ mặt của mình khống chế vô cùng tốt. Nhưng Cố Niệm Hề vãn nhạy cảm đã nhận ra, sự khinh thường của bà ta này đối với mình.

Nhưng có lé, với bất kỳ ai không có bối cảnh, đều nhận được sự đối đãi này đi?

"Thật không biết thưởng thức. Cũng đúng, gia đình của cô, chắc cũng không thể cho cô một cuộc sống như thế." Quả nhiên, không có ngoài dự liệu, nói không được mấy câu, bà ta đã lộ rõ bản chất.

"Dì Thư, có chuyện gì ngài cứ nói thẳng ra đi!" Ngồi đây cùng bà ta quanh co lòng vòng, thỉnh thoảng lại nói vài câu mỉa mai, rất khó chịu.

"Tôi biết cô không muốn ngồi đây cùng tôi, và tôi cũng thế. Hôm nay tôi hẹn cô ra đây, chắc cô cũng đoán được chuyện gì đúng không?" Thư Lạc Tâm buông tách cà phê trên tay xuống, chống mắt nhìn lại cô.

"Này... Nói như thế nào?" Co đương nhiên đoán ra, bà ta châm chọc khiêu khích, đến tìm mình tuyệt đối khong phải chuyện tốt gì.

Bất quá, cô có hứng thú xem một chút, Thư Lạc Tâm rốt cuộc muốn làm chuyện gì.

Lần trước gặp mình, bà ta lấy ra hai mươi vạn, muốn đuổi mình đi.

Lần này, không biết bà ta sẽ chuẩn bị cái gì đây?

Mình nên làm gì nhỉ?

Chẳng lẽ, giống như lần trước, trực tiếp cự tuyệt? Hay là làm như anh nói, nếu bà ta đã cho, cứ nhận?

Trong khi cô còn đang bận nghĩ nên ứng phó thế nào, Thư Lạc tâm đã ưu nhã cầm ví da, từ bên trong rút ra một tờ giấy, sau đó đặt trước mặt cô.

Nhìn chữ trên tờ giấy, Cố Niệm Hề đột nhiên nở nụ cười.

Thì ra, Thư Lạc Tâm thật sự giống như lời anh nói, bà ta xem tiền tài đều quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Cho nên, khi người khác không thuận ý bà, bà ta sẽ dùng tiền để giải quyết vấn đề! Bởi vì bà ta cảm thấy, trên thế giới này, ai cũng xem trọng tiền tài như bà ta!

"Tôi biết, hai mươi vạn lần trước đưa, có thể cô thấy ít, không chịu nhân cũng không chịu bỏ Tiểu Trạch. Hôm nay, tôi cho cô một trăm năm mươi vạn, đó là toàn bộ tiền riêng của tôi. Chỉ cần cô chịu bỏ Tiểu Trạch, tất cả đều là của cô. Cầm số tiền này, cô có thể trở về quê, làm một chút buôn bán nhỏ, tương lai cũng có thể giàu có. Muốn tìm một đối tượng tốt, cũng rất dễ dàng!"

Nhìn nụ cười trên mặt Cố Niệm Hề, Thư Lạc Tâm yên tâm hơn nhiều.

Vì một trăm năm mươi vạn này, bà đã phải tích cóp từng chút một trong nhiều năm liền, cộng thêm một chút lợi nhuận khi đầu tư vài hạng mục nhỏ.

Vì cuộc hẹn hôm nay, bà mất ngủ cả đêm qua. Nghĩ rất nhiều phương pháp, để Cố Niệm Hề nhân số tiền này.

Sở dĩ cho tới bây giờ, Thư Lạc Tâm đều muốn làm cho Cố Niệm Hề rời khỏi Đàm gia. Đương nhiên vì con trai duy nhất của bà.

Anh ta đã cưới Hoắc Tư Vũ, mặc dù không phải là thị trưởng thiên kim gì đó. Nhưng cô ta nếu biết an phận thủ thường, lại còn sinh cho Đàm gia đích tôn duy nhât, tài sản Đàm gia tương lai cũng không thể thiếu. Nhưng vấn đề lại xuất hiện trên người Cố Niệm Hề.

Chỉ cần Cố Niệm Hề còn ở Đàm gia ngày nào, con trai bà càng không thể an phận. Mặc dù bà lớn tuổi, nhưng vẫn còn nhận ra, mỗi ngày chỉ cần đến thời điểm ăn sáng, ánh mắt Đàm Dật Nam lại dán chặt trên người Cố Niệm hề. Mặc kệ người khác nói gì, hay làm gì, anh ta đều giống như không thấy.

Tựa như hồn phách bị câu đi mất!

Mặc dù bây giờ còn chưa gây ra nhiễu loạn gì, nhưng chung sống lâu, khó tránh khỏi phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Nếu để cho Đàm Dật Nam thật sự cùng con hồ ly tinh này cấu kết lại, nếu bị vạch trần, với tính tình của Đàm Kiến Thiên với ông nội Đàm, tuyệt đối sẽ không để cho Đàm Dật Nam tiếp nhận Tập Đoàn Minh Lãng.

Vì chấm dứt hậu hoạn, Thư Lạc Tâm chuẩn bị ra tay mạnh. Đem Cố Niệm Hề đuổi đi, rời khỏi tầm mắt Đàm Dật Nam, cái nhà này về sau nhất định sẽ yên lặng không ít.

Vốn suy nghĩ kế sách cả đêm, hao hết tâm tư nghĩ xem hôm nay làm sao để khuyên Cố Niệm Hề nhận chi phiếu, bà ta làm thế nào cũng không nghĩ được, hôm nay không cần bà ta mở mồm, Cố Niệm Hề đã cầm lấy chi phiếu, ở ngay trước mặt bà, đem chi phiếu cất vào trong ví da.

Điều này làm bà ta thấy rất mừng rỡ.

"Xem ra, cô cũng nghĩ thông suốt rồi? Thay vì đứng ở Đàm gia, coi chừng Tiểu Trạch, còn không bằng cầm tiền, tìm một người tuổi còn trẻ một chút, thể lực cũng tốt một chút, sống tự tại!" Có lẽ chứng kiến Cố Niệm Hề đã cầm chi phiếu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nên cũng không quản nhiều mà nói ra những lời như vậy.

Thư Lạc Tâm như vậy, thật sự rất khó làm cho Cố Niệm Hề liên tưởng tới, cai người thường ngày ở trước mặt những người khác đều một bộ cao cao tại thượng, băng thanh ngọc khiết.

"Dí Thư, tiền này tôi nhận. Bất quá, tôi sẽ không bỏ ông xã, cũng sẽ không rời khỏi Đàm gia!" Cố Niệm Hề thu hồi chi phiếu sau, đối với Thư Lạc Tâm nói.

Một hồi này, làm cho người đối diện khuôn mặt bắt đầu văn vẹo, thay đổi hình dạng!

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Cố Niệm Hề thề, cô vừa rồi không nói những lời đả thương người. Còn nữa, cô cũng không dùng vẻ mặt oán độc để nhìn Thư Lạc Tam. Xem xem, hiện tại cô cười rất ngây thơ vô tội.

"Tiện nhân, cô rõ ràng đã nhận tiền, dựa vào cái gì không rời khỏi Đàm gia, không rời Đàm Dật Trạch?" Thư Lạc Tâm rất muốn chửi ầm lên, nhưng bây giờ nhà ăn đã bắt đầu đông người, hơn nữa những người đến đât đều, phi phú tức quý, có chút quen biết với bà ta, cho nên Thư Lạc Tâm chỉ có thể giảm thấp thanh âm xuống.

"Dì Thư, tôi thấy mootjlaanf bà có thể bỏ ra nhiểu tiền như vậy, chắc hẳn tiền Đàm gia so với này nhiều hơn đi! Ông xã nói, chúng ta bây giờ rất nghèo. Cho nên có trưởng bối giúp đỡ, đương nhiên phải nhận mới lễ phép!" trên khóe miệng Cố Niệm Hề, vẫn như cũ treo nụ cười mờ nhạt. Từ trong mắt Thư Lạc Tâm, cô thấy rõ hình ảnh của mình, dí dỏm đáng yêu.

Cũng không biết vì cái gì, vẻ mặt như thế lại càng kích thích Thư Lạc Tâm.

Giờ phút này, bà ta nắm túi sách hàng hiệu trong tay, quá dùng sức nên lộ rõ khớp. Trên ngón tay run rẩy, cũng giống như đang cực lực khống chế tâm tình bộc phát.

Nhìn xem rõ ràng đã sắp tức nổ tung, lại bởi vì thể diện mà phải nhẫn nhịn, Cố Niệm Hề đứng lên, khom người nói: "Nếu dì Thư hôm nay hẹn tôi ra ngoài đã đạt được mục đích, vậy tôi liền cáo từ trước!"

Đưa tay, Cố Niệm Hề lúc rời đi cũng không có quên túi sách vừa rồi bỏ vào trong đó chi phiếu một trăm năm mươi vạn.

Không đi nữa, cô thật sự hoài nghi bà ta bùng nổ, có thể hay không đem chính mình hành hung một trận!

"Cô... Cô đứng lại đó cho tôi! Cô nhận tiền của tôi, còn không biết xấu hổ phá bỏ ước định, chẳng lẽ cô không sợ tôi nói cho Tiểu Trạch bộ mặt thật của cô sao?" Thư Lạc Tâm hổn hển, nhưng vẫn không dám trực tiếp tức miệng chửi ầm lên.

Bởi vì, nơi này có người giống như bà ta, hoặc là so với bà ta có thân phạn cao hơn.

Bà ta không dám, dễ dàng phá hư hình tượng thục nữ cao quý trong suy nghĩ của người khác.

"Dì Thư, kỳ thật tôi cho tới bây giờ cũng không thích vô duyên vô cớ lấy tiền của người khác. Nhưng chồng tôi nói, trưởng bối đưa cho chúng ta, phải nhận lấy. Trên thực tế, anh ấy cũng biết dì Thư thích lấy tiền trợ giúp bọn tiểu bối." Nói ra những lời này thời điểm, Cố Niệm Hề thấy tận mắt chứng kiến một người sắc mặt từ đỏ chuyển xanh mướt, lúc sau xanh lục biến thành đen.

Đem phẫn nộ của bà ta, toàn bộ quét thu vào mắt, Cố Niệm Hề mới tiếp tục mở miệng nói: "Tốt lắm dì Thư, thời gian hơi trễ, Niệm Hề còn có chút việc, phải đi trước. Không quấy rầ dì Thư uống cà phê nữa."

Nói xong lời này, Cố Niệm Hề xách theo trên tay túi sách ly khai.

Bước đi nhẹ nhàng, khóe miệng tung bay, không có bất kỳ cảm giác tội ác.

Nói thật, nhìn sắc mặt Thư Lạc Tâm bây giờ biến hó từng chút một, tâm tình của cô phi thường khoái trá.

Về phần một trăm năm mươi vạn này, cô còn chưa nghĩ kỹ nên xử lý như thế nào.

Điều này cũng không có vấn đề gì, tham mưu trưởng Đàm không phải đã nói rồi sao? Chuyện gì anh cũng sẽ gánh vác thay mình, mình mới không cần quan tâm những thứ này được hay không.

Hai ngày nay khí trời cũng không tệ lắm, mình cần phải ra ngoài làm một số chuyện...

____________________________________________

Hai ngày nay không biết làm sao, Đàm Dật Trạch mỗi ngày giống như đều có chuyện gấp rút làm không xong. Mỗi ngày đều rất khuya mới trở về nhà.

Buổi tối hai hôm trước, Cố Niệm Hề chống đỡ không nổi, ngủ thiếp đi.

Tối nay, cô nhất định muốn đợi anh về nhà.

Hôm trước cầm tiền của Thư Lạc Tâm, hai ngày nay bà ta vừa thấy Cố Niệm Hề đều một bộ hận nghiến răng nghiến lợi. Giống như hận không thể đem Cố Niệm Hề trực tiếp nuốt chửng.

Bà ta đương nhiên đau lòng tiền của mình.

Một trăm năm mươi vạn, đây chính là tích cóp cả đời bà!

Thế nhưng lại bị Cố Niệm Hề cầm đi, bà ta giống như người câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói được. Cũng không có thể cùng Đàm Kiến Thiên và ông nội Đàm nói rõ, sợ bị bọn họ chỉ trích bà ta luôn lấy tiền nhục nhã người khác, lại không thể cùng Dàm Dật Nam nói. Bà ta không có quên, mỗi một lần cùng anh ta nói đến Cố Niệm Hề, anh ta luon luôn đứng về phía cô. Điều này làm cho Thư Lạc Tâm tức tối không thôi, càng quyết tâm muốn Cố Niệm Hề rời khỏi Đàm gia!

Cho nên hai ngày nay, mỗi một lần gặp Cố Niệm Hề, đều tìm cách gây khó dễ cho cô. Điều này làm cho Cố Niệm Hề có chút ủy khuất, đồng thời càng thêm nhung nhớ Đàm Dật Trạch.

Nhưng chưa đợi anh trở về, mí mắt cô đã bắt đầu đánh nhau.

Vì bảo trì đầu óc thanh tỉnh, cô chỉ có thể chui vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt.

Rốt cục, hơn mười một giờ, cửa chính phòng ngủ vang lên.

Người cô nhung nhớ hai ngày nay, rốt cục xuất hiện ở trước mặt cô.

"Ông xã!" Ngăn không được rung động trong lòng, Cố Niệm Hề giống như một con thỏ, trực tiếp từ trên giường nhảy tới trong ngực Đàm Dật Trạch, đôi bàn tay nhỏ bé cũng sít sao vòng ở cổ anh.

"Ơ, vật nhỏ còn chưa ngủ?" Cố Niệm Hề luôn luôn ngủ sớm. Cho nên hai ngày nay chờ lúc anh hết bận về nhà, Cố Niệm Hề cũng đã ngủ.

Mà hôm nay, cô còn tỉnh, hơn nữa còn nhiệt tình như vậy, điều này rất mới lạ.

"Em đang đợi anh!" Muốn cùng anh nói chuyện, mình nhận một trăm năm mươi vạn của Thư Lạc Tâm, càng muốn trông thấy anh...

"Sao tay lại lạnh thế? Có phải mặc không đủ ấm không?" Thuần thục đem tay Cố Niệm Hề để lên cổ của mình, để cô sưởi ấm, Đàm Dật Trạch lại ôm cô đến trên giường, để cô ngồi ở trên đùi của mình.

"Vừa rồi luôn mệt rã rời, sợ ngủ thiếp đi lại không gặp được anh, nêm em dùng nước lạnh rửa mặt."

"Vật nhỏ, lần tới muốn ngủ thì ngủ, nếu muốn gặp anh trở về sẽ đánh thức em. Trời lanh thế, dùng nước lạnh rửa mặt, bị cảm thì làm sao?"

Anh hung hăng hôn môi của cô, bày tỏ trừng phạt của mình. Nhưng cô lại thấy được, sự sủng ái tràn ngập trong đôi mắt anh.

"Lần sau không làm là được!" Cô cầu xin tha thứ.

"Nói đi, hôm nay chờ trễ như vậy, có chuyện gì?"

"Ông xã, em hôm trước làm một chuyện xấu."

"Chuyện gì xấu, chỉ cần ta có thể giúp em, đều không có vấn đề, cứ thẳng tay mà làm!" Tay của anh, không an phận thăm dò vào vạt áo trong Cố Niệm Hề.

Liếc người nào đó đang làm ác, hiển nhiên không có đem lời của mình bỏ vào trong đầu, Cố Niệm Hề đứng dậy, từ trong túi lấy ra một tờ giấy, đặt lên tay anh.

"Đây là..." Bởi vì thân thể mềm mại trong ngực rời đi, anh có vẻ cũng không cao hứng, cầm lấy tờ giấy kia cao thấp nhìn trong chốc lát, mới mở miệng: "Thì ra chuyện xấu em nói, là cái này?"

"Chẳng lẽ, anh còn thấy đây chưa được coi là chuyện xấu?" Cố Niệm Hề đã hiểu, ngữ điệu hiển nhiên có chút bất mãn.

"Đây coi là xấu chuyện gì? Bà ta lại lấy tiền đuổi em khỏi anh sao?" Anh hỏi.

Cố Niệm Hề gật đầu, chính là như vậy.

"Cho nên căn bản cũng không tính là chuyện xấu, ai bảo bà ta luôn lấy tiền nói chuyện? Bà ta luôn là như vậy, cần phải để bà ta nếm thử chút tư vị có tiền cũng không làm được gì." Nói xong, anh tùy ý ném tờ giấy qua một bên, trực tiếp túm cô, đè lên giường.

Mấy ngày nay anh đều về muộn, mỗi một lần khi về nhà, Cố Niệm Hề đều đã ngủ. Cho nên, anh đã có vài ngày cũng không có chạm qua cô. Hiện tại chỉ ôm cô, anh cảm giác toàn thân đều vận sức chờ phát động.

"Đúng vậy, em nhận lấy số tiền kia làm sao bây giờ? Nếu không, em trả lại bà ta?" Tiền, cô bây giờ còn thật sự không thiếu. Mặc dù Đàm Dật Trạch mỗi tháng tiền lương cũng không nhiều, nhưng cộng thêm tiền lương của cô, hai người bọn họ cũng có thể sinh sống tương đối ổn.

"Không cần, có rảnh sẽ đem chút ít tiền sang tên chuyển vảo tài khoản của em. Cho em làm tiền tiêu vặt cũng được, tương lai tính sau." Nói xong, Đàm Dật Trạch đột nhiên nhếch môi một chút, từ từ đến gần Cố Niệm Hề.

"Ông xã, anh muốn làm gì?" Cố Niệm Hề gặp nụ cười xấu xa của anh, cũng có chút khẩn trương.

"Vật nhỏ, chúng ta vài ngày cũng không có gặp mặt. Chẳng lẽ em không biết chúng ta phải làm chút chuyện gì, biểu đạt nỗi khổ tương tư của em với anh?" Môi của anh khẽ nhúc nhích, gần trong gang tấc nàng, có thể nghe thấy được từ trong miệng anh tỏa ra mùi thơm ngát.

Có như vậy trong nháy mắt, cả phòng nhiệt độ bắt đầu tăng lên.

"Người ta không nghĩ đến anh."

"Cũng chờ anh trễ như vậy, còn nói em không nghĩ đến anh? Tốt lắm, đừng nghĩ phủ nhận. Hở đầu giấu đuôi, không có ích lợi gì!" Anh lại lần nữa tà ác đưa tay thăm dò vào vạt áo cô: "Vật nhỏ, chúng ta bắt đầu đi. Làm xong mới có thể đi ngủ sớm một chút, nếu không đối với thân thể không tốt!"

Nói xong, anh hướng phía cô đè ép qua...

Cô cũng biết, anh rất biết cách xuyên tạc ý mình!

Người xấu!

Bất quá vì cái gì, cô chính là thích điểm xấu xa này của anh đây?

Đêm này, tham mưu trưởng Đàm quá lâu không có khai trai, có chút lỗ mãng. Giằng co vài hiệp, anh lúc này mới ăn lửng dạ. Vốn đang dự định tiếp tục ăn, lại nhìn vật nhỏ mê man trong ngực, chỉ có thể đau lòng đem cô ôm vào trong ngực của mình, cọ vành tai của cô nói:

"Vật nhỏ, có phải hay không chờ anh về nhà có chút mệt mỏi? Sắp xong rồi, chờ anh ở trước mặt nhạc phụ đại nhân lưu vài cái ấn tượng tốt, mỗi ngày sớm một chút về nhà với em..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.