Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 72: Chương 72: Chương 71: Niệm Hề là hàng đã qua sử dụng?




"Niệm Hề, anh không phải có ý này!" Đàm Dật Nam đối mặt cô lúc này, thật sự có chút luống cuống.

Anh ta có cảm cảm giác, kể từ khi bọn họ chia tay, cô đã thay đổi rất nhiều. Trở nên nhanh mồm nhanh miệng, trở nên tinh quái, càng trở nên bén nhọn hơn.

Chỉ cần anh ta đến gần, cô hận không thể đem toàn bộ gai nhọn găm hết lên người anh ta.

Một Niệm Hề như vậy, anh ta thật sự không quen!

"Không phải ý này, vậy có ý gì? Đừng nới với tôi, anh vừa muốn cưới Tư Vũ, vừa muốn mập mờ với tôi. Tôi nói anh biết, tôi căm ghét nhất là chuyện đó. Ăn trong bát còn nhìn đến nồi, tôi ghét nhất!" Nhìn cách đó không xa, Hoắc Tư Vũ chậm rãi bước lại hướng bọn họ, Cố Niệm Hề đột nhiên nhếch môi cười.

Điều này không làm anh ta nghi ngờ, hiện tai, trong mắt và trong lòng anh ta chỉ có Cố Niệm Hề.

Chỉ cần cô tha thứ, đáng giá để anh ta trả giá hết thảy.

"Niệm Hề, anh không nghĩ muốn sống chung với Tư Vũ! Anh cũng nói rõ, anh không muốn kết hôn với cô ấy, cả đời anh muốn kết hôn, duy nhất mình em! Anh hứa, nhất định nhanh chóng xử lý chuyện này- Niệm Hề… " Anh ta muốn bước lên, nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng.

Nhưng tay anh ta còn chưa chạm được vào tay cô, đã bị cô ghét bỏ lẩn tránh.

Một màn này, vừa kích thích anh ta, đồng thời làm nhói lòng Hoắc Tư Vũ.

Cô ta đem Đàm Dật Nam trở thành toàn bộ thế giới của mình, nhưng anh ta lại trước mặt cô xum xoe, hứa hẹn với cô gái khác.

Hơn nữa anh ta còn tình nguyện dây dưa với một cô gái căm ghét chính anh ta, không toàn tâm toàn ý với anh ta.

Thế giới này, thực con mẹ nó châm chọc!

Nhìn Hoắc Tư Vũ chết cứng tại chỗ, khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận, Cố Niệm Hề cảm thấy rốt cuộc đã đạt được mục đích.

Hoăc Tư Vũ, đã từng dùng thủ đoạn hạ lưu vô sỉ nhục nhã cô ngay trước mặt Đàm Dật Nam, nay cô chỉ trả ngược lại thôi.

Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phậm ta, nhất định, trả lại gấp bội!

Nhìn Hoắc Tư Vũ méo mó, cô lăc lắc eo thon, lại chuẩn bị ròi đi.

Nhưng Đàm Dật Nam lại tự cho là đúng, cho rằng, cô nói một hồi kìa, thật sự định tha thứ cho anh ta, cho nên vừa thấy cô xoay người, anh ta tửng rằng mình nói sai rồi, hay là đã làm sai điều gì, lập tức đuổi theo.

"Niệm Hề, có phải em cảm thấy anh làm chưa đủ tốt? Không sao, em cảm thấy nh có chỗ nào không tốt, cứ nói trực tiếp với anh. Anh nhất định sẽ thay đổi!" Mắt thấy Cố Niệm Hề lên lầu, Đàm Dật Nam, ngựa không dừng vó đi theo. Trong miệng kia thỉnh thoảng nhắc tới, vừa vặn làm lộ rõ sự hoảng loạn của anh ta.

"Lời xin lỗi của anh, không cần thiết phải nói với tôi!" Cố Niệm Hề Bị dây dưa bực mình, dừng bước.

Lúc xoay người, khóe miệng cô lại nổi lên nụ cười tao nhã.

Lời của cô, mặc dù nới với anh ta, nhưng tầm mắt lại rơi về phía sau anh ta.

Giống như, đang ám chỉ cái gì.

Theo tầm mắt của cô, anh ta thấy được Hoắc Tư Vũ đang đứng sau lưng mình!

Cô, đứng ở đây từ từ khi nào?

Còn có, cuộc đối thoại vừa rồi, Hoắc Tư Vũ rốt cuộc nghe được cái gì?

Hoắc Tư Vũ vốn không muốn cùng mình chia tay, nếu cô ta nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, thì cô ta càng điên cuồng quấn quýt lấy mình!

Còn có, theo góc độ đứng của cô, đáng lý Hoắc Tư Vũ vừa vào cửa cô phảo thấy ngay mới đúng. Nhưng sao, cô còn nói với mình những lời kia?

Chẳng lẽ, kỳ thật cô đã sớm thấy Hoắc Tư Vũ, còn cố tình nói những lời kia. Nghĩ lại nhừng lời cô nói trước đó, Đàm Dật Nam cảm thấy rất có khả năng.

Nhưng vì sao cô phải làm như vậy?

Chẳng lẽ, cô cũng không biết, tính tình Hoắc Tư Vũ càng hận lại càng muốn dây dưa. Sau khi nghe những lời bọn họ vừa nói, chỉ sợ cô ấy càng không chấp nhận phá bỏ cái thai. Hoặc là, Cô căn bản không muốn trở lại bên cạnh mình? Sở dĩ cô làm vậy, chẳng qua là muốn chọc tức Hoắc Tư Vũ!

Càng nghĩ, Đàm Dật Nam càng cảm thấy khả năng sau là rất lớn.

Đúng vậy, anh ta không cam lòng!

Anh ta không tin, lúc trước bọn họ yêu nhau tha thiết như vậy, Cố Niệm Hề trong vòn nửa năm có thể quên anh ta hoàn toàn!

Nhưng Cố Niệm Hề tựa hồ cũng không biết ý tứ của anh ta, thấy anh ta đã phát hiện ra Hoắc Tư Vũ, cô liền xoay người rời đi, còn Đàm Dật Nam thì nhanh chóng đuổi theo.

"Đàm Dật Nam, anh đứng lại đó cho tôi!" Sau lưng, một âm thanh giận dữ vang lên.

Đàm Dật Nam bước tới, nhưng cô gái đằng sau không để anh ta được như ý, cùng anh ta dùng giằng ở chân cầu thang.

"Buông tay!"

"Em không buông! Tại sao em phải dâng anh cho cô gai khác, anh là chồng em, là cha của con em!"

"Rất nhanh, sẽ không còn là gì hết!"

"Em mặc kệ, chỉ cần anh còn là vị hôn phu của em một giây đồng hồ, em sẽ không cho phép anh có bất kì ràng buộc gì với cô gái khác..."

Những tranh cãi sau lưng, Cố Niệm Hề căn bản không thèm để ý, nhìn hai kẻ điên này cãi nhau, cô xoay người liền biến mất ở đầu bậc cầu thang…

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

"Ông, chúng con dự dịnh quay về nhà!" Trên bàn ăn, Đàm Dật Trạch, đột nhiên mở miệng nói ra lời nói này.

Lời này, đưa đến phản ứng khác nhau của mọi người.

Vui nhất, chính là Thư Lạc Tâm và Hoắc Tư Vũ. Kể từ khi biết Hoắc Tư Vũ không phải con gái phó thị trưởng, thái độ của bà ta với Hoắc Tư Vũ, tuột dốc không phanh. Quan hệ giữa hai người vô cùng kém, thường xuyên đấu khẩu nhau, bà ta đôi khi còn nói lời ác ý, nhằm mục đích đuổi Hoắc Tư Vũ không có bối cảnh, không có thân phận ra khỏi nhà.

Tuy nhiên trên phương diện nào đó, họ lại vô cùng nhất trí. Ví dụ như muốn để Cood Niệm Hề cách xa Đàm Dật Nam!

Khác với bọn họ, Cố Niệm Hề lúc này có chút mờ mịt. Bởi vì, cô nhìn ra được, ông nội và cha chồng, sau khi nghe xong ánh mắt rõ ràng ảm đạm rất nhiều.

Đặc biệt là ông nội, ngay cả đũa đang cầm trên tay cũng đánh rơi.

"Tiểu Trạch, kỳ thật các con trở về nhà kia không phải là không được. Suy cho cùng, chúng ta đều là người một nhà, sống cùng nhau không tốt sao? Hơn nữa, nhà bên kia có chút nhỏ, ông sợ, Niệm Hề ở không quen!". Giọng nói của ông chất chứa rất nhiều ưu phiền.

Mà Cố Niệm Hề cũng nhận ra, kỳ thật Đàm Kiến Thiên, không nỡ để Đàm Dật Trạch rời đi. Sở dĩ lôi cô vào, chẳng qua vì muốn giữ Đàm Dật Trạch ở lại.

"Thực ra, hai hôm nữa, Niệm Hề phải đi làm rồi. Trở về nhà, khoảng cách đến chỗ làm cũng gần hơn." Anh tất nhiên nghe ra hàm nghĩa khác trong lời nói của ông. Nhưng, đối với người cha này, hiện tại anh vẫn chưa thân cận đến mức đó.

Dù sao, từ nhỏ anh sống chung với cha rất ít.

Mà anh cũng rất hiểu lòng người, sẽ không cùng ông tranh cãi, càng không để họ có bất kỳ lý do gì để phản bác.

"Đã như vậy, cũng được! Để cho Tiểu Trạch và Niệm Hề, chuyển về đó đi!" Ông nội rất hiểu hàm ý của anh. Ngoài miệng đồng ý rất sảng khoái, nhưng ánh mắt thất lạc đã tố cáo ông.

"Nếu không như vậy đi, cuối tuần là hôn lễ của Tiểu Nam. Hai ngày nay trong nhà sẽ rất bận rộn, các con ở nhà xem có gì cần thì trợ giúp một tay. Kết thúc hôn lễ, các con hãy về!" Thấy cha già mất mát, Đàm Kiến Thiên lại đưa ra đề nghị khác.

"Ông xã, hay cứ như vậy đi! Chờ kết thúc hôn lễ, chũng ta hãy về" Thông minh như Cố Niệm Hề, tự nhiên biết rõ dụng ý của ông, lúc này cũng nắm chặt tay Đàm Dật Trạch, cho ông một bậc thang.

"Vậy cũng tốt, chờ Tiểu Nam kết hôn xong, chúng ta sẽ về nhà!" Kỳ thật, ý tưởng của cô, chỉ cần không quá vô lý, anh đều đồng ý tất cả.

"Ừ, tốt lắm! Chúng ta tiếp tục ăn cơm đi!" còn có thể ở chung với cháu nội và cháu dâu vài ngày, ông nội bắt đầu vui vẻ hẳn lên.

Nhưng rơi vào tai Đàm Dật Nam, lại cực kỳ chói tai, đặc biệt khi chứng kiến Cố Niệm Hề và Đàm Dật Trạch nắm chặt tay nhau...

Tâm, không hiểu lại đau nhói.

Xem ra, có một số việc anh ta cần phải trao đổi với Đàm Dật Trạch!

Đêm nay, Cố Niệm Hề ngồi xem TV với ông nội đến hơn chín giờ, lúc chuẩn bị về phòng lại gặp Đàm Dật Nam ở đầu bậc cầu thang.

Một thân tây trang phẳng phiu, mái tóc cũng được chải chuốt cẩn thận Lại là một thân thẳng tây trang, còn có tóc chảy ngược cẩn thận tỉ mỉ sợi tóc. Tây trang màu đen, cộng với bộ dáng hoàn mỹ, làm anh ta nhiều hơn một phần lạnh lùng.

Đàm Dật Nam xuất sắc bên ngoài, tốn một số tiền lớn tạo dựng hình ảnh, thật sự làm anh ta so với diễn viên Hàn Quốc có phần xuất sắc hơn. Chỉ tiếc, bộ dáng này trong mắt Cố Niệm Hề cũng chỉ có một loại đó là: làm ra vẻ!

Rõ ràng chính là một con chim Khổng Tước, lại giả bộ đau thương. Phảng phất, anh at chính là người bị cả thế giới vứt bỏ.

Thấy anh ta, cô trưc tiếp vượt qua!

Nhưng khi bước qua người, lại bị anh ta nắm tấy tay.

Rất may, anh ta chỉ nắm tay, không cho cô bước tiếp, chứ không làm ra hành gđọng gì khác.

"Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!" Hung hăng rút tay mình ra khỏi tay anh ta, ngay cả một cái quay đầu cô cũng lười cho anh ta.

Kỳ thật, cô cũng không thích nói lời thô tục.

Nhưng đối mặt anh ta, cô rốt cuộc vẫn nhịn không được.

Bởi vì trên thế giới này, có rất nhiều người, bạn chỉ có thể dùng lời thô tục để tiếp đãi.

"Niệm Hề..." anh ta tựa hồ cũng không dự liệu được, cô sẽ khoa trương biếu đạt sự khinh thường anh ta rõ rệt như vậy. trong nhất thời, anh ta không biết nên đối mặt như thế nào.

"Niệm Hề, anh nhớ em. Em, có phải cũng như anh?" Kỳ thật, anh ta có rất nhiều lời muốn nói với cô. Giống như là, anh ta không ngừng tự trách bản thân, giống như là: anh ta vô cùng không muốn cưới Hoắc Tư Vũ, hay như, anh ta dự định thoát khỏi áp chế của cha, sau đó chạy trốn trong hôn lễ các loại…

Chẳng qua, sau khi gặp cô, vô vàn lời nói, lại hội thành một câu như vậy.

Anh nhớ cô!

Thật sự nhớ, cho dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, nhưng toàn thân cẫn thấy đau nhức.

Đàm Dật Nam vốn muốn dùng cảm giác chân thực của mình, bày tố với Niệm Hề. Nhưng anh ta không thể ngờ được phản ứng của cô, đối với nhung nhớ của anh ta, cô chỉ lạnh lùng đáp lại: “Đàm Dật Nam, nhớ thương sau khi chia tay, không thể gọi là nhớ thương, đó gọi là coi thường!"

Một thoáng kia, anh ta lại kinh ngạc nhìn cô, không thể tin được lời nói ác dộc này lại từ chính miệng cô phát ra.

Chẳng qua nghi hoặc này, cô không có ý định giải đáp. Cô lạnh lùng thu hết toàn bộ kinh ngạc của ah ta vào mắt, lại lần nữa mở miệng: "Anh cho rằng, tôi cũng như anh, bị người coi thường sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, phảng phất như đây là lời tỏ tình êm tai nhất!

"Anh..."

"Sẽ không! Vĩnh viễn không! Cho nên, thu hồi tất cả nhớ thương của anh lại, không cần phải ở trước mặt tôi lặp đi lặp lại nhiều lần sự vô sỉ của anh!" Nhìn vẻ mặt thống khổ của anh ta, ngay cả một cái nhíu mi cũng không có.

Nói xong, cô trực tiếp đấy anh ta, sải bước lên lầu.

Gần đây, thời tiết có vẻ ấm dần.

Nhưng vào đêm, vẫn có chút lạnh.

Hiện tại, cô muốn đi tắm, chờ Đàm Dật Trạch quay lại phòng ngủ, sẽ mượn thân thể của anh làm gối ôm ấm áp!

Mặc dù anh đúng là lão lưu manh, chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối sẽ không buông tha. Nhưng trong ngày đông giá rét, anh đúng là một cái lò sưởi, vô cùng thích hợp!

Mà cô cũng phát hiện, chính mình tựa hồ bắt đầu yêu thương thân thể ấm áp của anh ...

Chỉ tiếc, lúc này Cố Niệm Hề quá mức vội vàng muốn trở lại phòng ngủ của bọn họ. Nên không phát hiện ra, ngoài cô và Đàm Dật Nam ra, kỳ thật còn có một người.

Vừa rồi, đối thoại của hai người, toàn bộ lọt vào trong con ngươi của người đó...

Mà nhìn cô tuyệt tình rời đi, Đàm Dật Nam lại lần nữa không cam lòng nắm chặt hai tay.

Dựa vào cái gì...

Rốt cuộc dựa vào cái gì!

Cố Niệm Hề vốn là của mình. Đàm Dật Trạch tại sao có thể trong thời gian ngắn như vậy, để cô gả cho anh ta, thậm chí giống như, đã chiếm cứ tâm của cô.

Nếu không, Cố Niệm Hề dựa vào cái gì đối với mình khinh thường Nếu không, vì sao mình có cám giác cô cách mnhf ngày càng xa?

"Em, đứng đây làm gì?" Đang khi Đàm Dật Nam trút giận lên tay vịn cầu thang, muốn đem tất cả bất mãn của mình phát tiết ra ngoài, trên đầu anh ta vang lên âm thanh trong trẻo lạnh lùng.

Trên cái thế giới này, có một sỗ người như vậy, luôn có tố chất lãnh đạo thiên bẩm trong người. cho dù chỉ một câu nói đơn giản, cũng đủ để người đối diện cảm thấy áp lực.

Mà Đàm Dật Trạch, chính là người như vậy.

Đàm Dật Nam ngẩng đầu, đã thấy Đàm Dật Trạch đứng ở trước mặt anh ta. Cởi ra một thân quân trang xanh biếc, đã không còn sắc bén trong ngày thường, ngược lại càng nhiều thêm phần hiền hoà. Một tay đút tút, một tay khẽ vuốt qua tay vịn cầu thang Đàm Dật Nam vừa đấm. Rất có thâm ý liếc anh ta.

Giống như, đang ám chỉ cái gì!

Chỉ tiếc, đèn mờ trong đại sảnh không đủ rõ, nên Đàm Dật Nam căn bản không nhìn rõ mặt anh, càng không nhìn thấy đôi mắt đen tối kia rốt cuộc lại đang tính kế gì.

Anh ta chỉ có thể cảm giác được, lúc này đây đôi mắt của anh, giống như một dòng nước xoáy, đang dùng một tốc độ quỷ dị, thôn tính linh hồn anh ta.

Ngay lúc anh ta còn kinh ngạc, thì nghe được anh nói một câu như thế này:

"Trời lạnh, về phòng sớm một chút! Đi đêm nhiều, không tốt!"

Không biết có phải nguyên nhân nhiệt độ chợt giảm xuống hay không, Đàm Dật Nam giống như rơi vào hồ tuyết, sự rét lạnh kia, tước đoạt một chút lý trí còn sót lại của anh ta.

Bởi vì, anh ta nghe hiểu lời này của anh.

Nửa câu đầu nhìn như quan tâm, nhưng nó chỉ làm nền cho câu sau. Dụng ý thật sự của câu nói là ngầm cảnh cáo anh ta!

Nói xong, anh sải bước vòng qua Đàm Dật Nam, chuẩn bị rời đi.

“Đợi chút!" ngay khi anh vòng qua, Đàm Dật Nam đột nhiên mở miệng."Em có chuyện muốn nói với anh!"

Mặc dù anh ta cố tỏ ra bình thường, nhưng các khớp ngón tay trắng bệch đã tiết lộ rõ sự khẩn trương của anh ta.

"Nói gì, nói luôn đi!" Xoay người, Đàm Dật Trạch nhìn về phía anh ta. Bởi vì, anh cao hơn Đàm Dật Nam nên cũng chỉ cần nhàn nhạt liếc mắt qua.

Chỉ có đôi mắt sắc lạnh trong bóng đêm, không khỏi khiến nội tâm người ta run lên.

"Em biết, những lời em nói ra, có thể sẽ khiến anh giật mình. Nhưng xin hãy tin em, những lời em nói tất cả đều là sự thật!"

"Sự thật?" Phản ứng của anh cũng chỉ là khẽ nhấc môi, tại một góc mà người ta không thấy, nét mặt lười biếng, lộ ra vài phần lạnh nhạt cùng khinh thường.

Điều này, Đàm Dật Nam không phát giác được.

Nếu anh ta sớm thấy nét mặt này, cõ lẽ anh ta sẽ không ở trước mặt anh trình diễn một tiết mục dở khóc dở cười như thế.

Nhưng bởi vì anh ta không nhìn thấy, nên nghe lời anh nói, anh ta tưởng anh mình không gây được sự chú ý của anh, nên mở miệng: "Đúng vậy, là sự thật!"

"Kỳ thật, em cùng Niệm Hề, từng có thời gian yêu nhau!" Nhéo chặt lòng bàn tay của mình, Đàm Dật Nam nói: "Kỳ thật, hai năm trước em và cô ấy quen nhau, rồi yêu nhau. Khi đó, em và cô ấy cùng học một trường, mỗi ngày dều gặp nhau, chúng em rất yêu nhau. Chiều nào học xong, em cũng đợi cô ấy, sau đó mua cho cô ấy hạt dẻ mà cô yêu thích nhất. Khi mùa đông đến, cũng như thế. Có đôi khi hai đứa cùng nhau ngồi dưới tán cây anh đào, thoải mái tán gẫu với nhau về cuộc sống lý tưởng!"

Đàm Dật Nam tận lực dùng hai chữ "Chúng em", ý đồ kích thích Đàm Dật Trạch. Cùng là đàn ông, anh ta hiểu lòng đố kỵ của đàn ông cũng rất mạnh. Nếu nhân cơ hội này, chia rẽ anh ta và Cố Niệm Hề, mình lại có thêm nhiều cơ hội.

Nhưng, anh ta không ngờ, dù bản thân đã dùng mọi cách để kích thích anh, cũng chỉ đổi lại một cái liếc mắt lạnh lùng, anh nói: "Vậy thì sao?"

Đàm Dật Nam không thể đoán được ý của anh, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Em muốn nói, em và Niệm Hề tình cảm trước kia thật sự sâu đậm, chúng em cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, những chuyện đó đều không có anh!"

"Em cũng biết, đó là chuyện trước kia. Nếu tình cảm của các người thật sự tốt, vì sao cô ấy lại gả cho anh, mà em, vì sao lại muốn cưới cô gái khác? Ánh sáng ít ỏi hắt vào anh, làm cho Đàm Dật Nam, không thể rõ được vẻ mặt của anh lúc này. Chỉ có âm thanh lạnh lùng, đủ khiến Đàm Dật Nam co rút con ngươi.

"Đừng bảo là, Em yêu cô ấy và cô ấy cũng yêu em, nên em em không thể buông tay các loại… Cũng không cần nói cho anh biết, cô ấy sở dĩ gả vào cái nhà này, bởi vì thấy cái thứ hỗn trướng như em! Em đừng cho rằng, những chuyện mà em đã làm, anh không biết. Em cho rằng, em có thể gạt anh sao?" Đàm Dật Trạch giống như không nhìn thấy sự khiếp sợ của anh ta, nên tiếp tục mở miệng, lời nói tuôn ra như nước chảy mây trôi.

Anh không mặn không nhạt nói một hồi, lại khiến Đàm Dật Nam vốn dĩ có chút đắc ý, lại lần nữa rơi vào hoảng loạn.

"Anh, em không tin. Em không tin những gì anh nói! Niệm Hề từ trước đến bây giờ, chỉ thích một mình em, tất cả của cô ấy, cũng chỉ của một mình em! Anh đừng tưởng rằng, dùng lời nói, có thể châm ngòi ly gián em với cô ấy!"

Bởi vì quá độ hoảng loạn, Đàm Dật Nam tự nhiên cũng cần dựa vào phương thức nào đó phát tiết bất mãn của mình.

Anh ta không ý thức được, chính mình từ lúc bắt đầu cây ngay không sợ chết đứng khiêu khích, biến thành hiện tại đáng thương lại thật đáng buồn cầu khẩn:

"Anh, bằng năng lực và tài hoa của anh, muốn cô gái nào cũng có, vì sao lại cứ phải là Niệm Hề - hàng đã qua sử dụng? Trả Niệm Hề lại cho em, được chứ?"

Câu nói của anh ta, tựa như điểm trúng huyệt cười của anh.

Lập tức, tiếng cười sảng khoái liên tiếp từ miệng anh bật ra.

Thế cục nghịch chuyển, làm cho Đàm Dật Nam trong nhất thời không rõ chuyện gì đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn anh.

Thật lâu, tiếng cười rốt cục cũng ngừng, anh than nhẹ một tiếng: "Niệm Hề là hàng đã qua sử dụng?" Trong nháy mắt, anh đột nhiên nghiêng về phía Đàm Dật Nam, nhẹ giọng tuyên bố:

"Sao anh không biết, hàng đã qua sử dụng, sao lại còn “nguyên tem”!" [Quá hay].

Sự hoảng loạn của anh ta ngày càng rõ ràng, sự trần trụi phô ra trước con mắt sắc lạnh của anh.

Thậm chí, ngay cả bàn tay vịn cầu thang, cũng không ngừng run rẩy!

Thời điểm bắt đầu yêu cô, anh ta luôn muốn có được cô, nhưng mỗi lần, đều bị cô thẹn thùng cự tuyệt. Hơn nữa Cố Niệm Hề thật sự rất thông minh, mỗi một lần anh ta nổi ham muốn, cô liền bỏ trốn mất dạng. Cho nên, hai năm yêu nhau, anh ta ngoại trừ hôn đôi môi cô, những cái khác đều không có chạm qua. Cô toàn vẹn, anh ta là người biết rõ nhất.

Nhưng hôm nay, Đàm Dật Trạch thế nhưng nói ra một phen như vậy, vậy có phải hay không cũng đại biểu cho, anh và Cố Niệm Hề đã...

Bọn họ đến đây nhiều ngày như vậy, có ngày nào mà anh ta không đứng trước phòng ngủ của bọn họ? Mặc dù, anh ta có thể được một vài tiếng động, cũng nhìn thấy một số dấu vết trên cổ cô, trong lòng cũng có dự cảm, cô và Đàm Dật Trạch đã làm gì đó. Nhưng không nghĩ tới, khi chân tướng phơi bày, tâm anh ta lại không ngừng run rẩy, đau đớn tràn ngập... [Không biết trân trọng nó thế].

Cô ấy, đã bị Đàm Dật Trạch...

Nội tâm đau đớn, nhưng Đàm Dật Trạch cũng không cho anh ta bất kỳ cơ hội thở dốc.

Khi thấy vẻ mặt thống khổ đó, anh tiến lên trước, tiếp tục nói: "Cho nên, ngày hôm nay, cô ấy đã danh chính ngôn thuận là chị dâu của em! Nếu để anh thấy em bất kính với chị dâu, vậy thì đừng trách anh, không nể tình anh em!"

Ánh mắt ngoan độc, âm thanh lạnh lùng, đã không còn chút nào bộ dáng lười biếng lúc trước.

Giờ phút này Đàm Dật Trạch, giống như một vị đế vương mang theo nụ cười thị huyết. Anh dùng phương thức của mình, cảnh cáo Đàm Dật Nam!

Những ngày qua, bọn họ chuyển về đây sống, anh không phải không thấy Đàm Dật Nam ân cần đối với cô ấy, anh không phải không thấy, Đàm Dật Nam chưa dập tắt hy vọng, chẳng qua, anh ta vẫn luôn chờ đợi thời cơ.

Đến thời cơ thích hợp, anh sẽ dùng phương thức của mình, cho Đàm Dật Nam một kích. Buộc anh ta, thu hồi tất cả tình cảm đối với Cố Niệm Hề.

Mà bây giờ, cảnh cáo đã phát ra, một kích trúng đích, giết chết không tha!

Đem tất cả biểu hiện của Đàm Dật Nam thu vào tầm mắt, anh liền xuay người lên lầu!

Hiện tại, thu thập xong bức tường, anh nên trở về phòng thu thập Hồng Hạnh kia thật tốt!

Xem cô, về sau còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt nữa không!

Anh đã rời đi nên không biết, người đàn ông kia bởi vì quá thất thần nên ngã xuống cầu thang...

_________________________________________________

"Ông xã, mau tới đây!"

Vừa thấy anh đi vào phồng ngủ, Cố Niệm Hề rất nhiệt tình vẫy gọi. Vừa tắm xong, nên cô mặc ột thân đồ ngủ mềm mại, không khí trong phòng, tràn ngập mùi sữa tắm tươi mát.

Điều này, đã làm cho người đàn ông nào đó, tê tê dại dại!

Thật muốn, hiện tại liền trực tiếp đưa cô lên giường, sau đó hung hăng gặm nhấm một phen. Vừa tắm xong nên toàn thân cô tỏa ra một mùi thơm ngào nhạt.. Cắn, vị cũng sẽ vô cùng không tệ. Vừa nghĩ tới cặp đùi trắng nõn kia quấn trên người của mình, Đàm Dật Trạch cảm giác một cổ nhiệt huyết trực tiếp xông thẳng lên não.

Nhưng nghĩ đến chuyện phát sinh ngoài hành lang lúc nãy, nghĩ tới việc Đàm Dật Nam liên tục kể chuyện hai người bọn họ, nghĩ đến vẻ mặt dương dương tự đắc kia, tim anh lại rầu rĩ.

Kỳ thật, anh không phải là không để ý những lời Đàm Dật Nam nói.

Anh biết, dây dưa qua lại, đối với anh và cô đều không tốt. Đặc biệt khi bây giờ cô đã hoàn toàn thuộc về anh.

Nhưng vừa nghĩ đến một vài hình ảnh mà Đàm Dật Nam mô tả, anh lại ngăn không được chua xót trong lòng. Không ngăn được mà nghĩ, nếu cô ấy gặp mình đầu tiên. Những chuyện đã từng kia, có phải hay không liền thuộc về hai người bọn họ?

"Ông xã, anh vẫn còn mè nheo cái gì đây!" thấy anh vẫn không tiến lên, Cố Niệm Hề nằm ở trên giường có chút không vui.

"Ông xã..."

Vốn tưởng rằng, chính mình bốc đồng, vểnh lên cái mông, sẽ khiến cho anh chú ý. Nhưng cuối cùng, Cố Niệm Hề phát hiện, mình làm những thứ này, anh tựa hồ cũng không có phát hiện.

Anh liên tục cúi đầu. Một đôi con ngươi đen, lúc sáng lúc tối nghĩ cái gì.

Có lẽ, trong ngày thường bị anh nuông chiều. Thấy mình không được chú ý, cô đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất.

Nhìn anh không để ý tới mình, Cố Niệm Hề đột nhiên vén chăn, đi tới trước mặt anh, thoáng cái đặt bàn tay của mình lên cổ anh, đôi chân, cũng quấn lên eo thon của anh. Hình tượng này, rất giống với gấu koala, treo ở trên người anh.

"Làm sao vậy?" Cử động lớn như thế, khiến anh phục hồi lại tinh thần.

Nhìn thân thể nhỏ nhắn không an phận trong ngực mình, anh có cảm giác năng lượng một chỗ của mình đang dần hồi phục.

"Ông xã, sao anh không để ý đến em!" Cô treo ở trong ngực anh, nhớ nhung cằn nhằn biểu đạt bất mãn của mình."Có phải, anh có tâm sự gì?"

"Nhìn ra được?" Anh ôm cô lại giường, đặt cô ngồi trên đùi của mình.

"Đương nhiên nhìn ra được, lông mày anh đã nhăn tít như ông già. Quá mức khó coi!" Đưa tay, cô rất không nể mặt lôi kéo da mặt tham mưu trưởng Đàm.

"Nhanh như vậy, liền ghét bỏ anh già rồi?" anh chẳng những không tức giận, còn tùy ý để cô giày xéo trên mặt mình.

"Đúng vậy, anh so với em lớn rất nhiều tuổi đấy. Nếu hiện tại liền bắt đầu già yếu, vậy chẳng phải em rất thua thiệt." Cô quệt miệng, dựa vào trong ngực anh.

Kỳ thật, cô chỉ muốn thay đổi đề tài, khiến cho anh chú ý tới mình.

Nhưng, cô không nghĩ tới, đây lại là đề tài mà anh để ý nhất.

"Thua thiệt? Chẳng lẽ em sợ anh già, sẽ không thể ấy ấy?" Nói ra những lời này, âm thanh của anh đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Đôi mắt đen híp lại tròng, tản ra từng trận hàn khí.

Kỳ thật, nếu là trước kia Cố Niệm Hề nhắc tới những thứ này, anh tuyệt đối sẽ không như vậy. Nhưng hôm nay, bởi vì Đàm Dật Nam kích thích, làm cho anh ý thức được, anh và cô còn bị chênh lệch về tuổi tác. Tương lai, anh già đi, cô vẫn còn rất trẻ tuổi...

Đúng vậy, hiện tại nếu muốn anh buông cô ra, đó là chuyện không thể.

Bởi vì, anh đã trúng dộc của cô, đã bị hãm sâu vào trong đó...

"Ông xã, sao đột nhiên anh lại tức giận? Người ta vừa rồi chẳng qua nói giỡn." Được anh ôm ở trong ngực, không trốn thoát. Mắt thấy anh nổi giận, cô chỉ có thể co lại thành một đoàn!

"Anh mặc kệ em nói giỡn hay không nói giỡn, đêm nay anh muốn trừng trị em!" Trị cô ghét bỏ anh già hơn cô, trị bộ dạng xinh đẹp quá mức của cô, đi trêu hoa ghẹo nguyệt!

Nói xong lời này, anh liều lĩnh đem cô đặt ở trên giường, cầm tay, thăm dò vào làn váy. Môi, lại càng gắt gao ngăn chặn cô.

Một đêm điên cuồng, thật sự bắt đầu.

Ngay từ đầu, Cố Niệm Hề còn có chút phản kháng. Bất quá, động tác của anh mặc dù thô thiển chút ít, nhưng còn ân nhắc đến cảm thụ của cô, không khiến cô quá mức thảm thiết. Nhưng cái tên xấu xa này, lại dùng đủ loại thủ đoạn cưỡng bức, buộc cô làm ra đủ loại tư thế xấu hổ. Mãi cho đến khi trời bắt đầu hửng sáng, mới buông tha cô...

Nhìn trán cô ướt đẫm mồ hôi, anh đau lòng vạt tóc cô ra, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn: "Niệm Hề, mặc kệ trước kia em và anh ta từng có cái gì, cũng khó có khả năng thay đổi quan hệ của chúng ta. Em phải nhớ kỹ, em đã gả cho anh, em chỉ của một mình anh ..."

Oa oa tiếng nói, nhàn nhạt đau thương.

Nương theo ánh bình minh, anh rốt cục ôm lấy cô ngủ thật say.

________________________________________________

"Ông xã, ngày mai em chồng sẽ phải kết hôn. Chúng ta không phải cần đi mua trang phục sao?"

Cách hôn lễ Đàm Dật Nam một ngày, Cố Niệm Hề vừa về tới phòng ngủ, liền dè dặt lẻn đến bên cạnh anh hỏi.

Không phải cô ái mộ hư vinh, cũng không phải là cô ham muốn tài sản của anh, mà cô muốn tìm đề tài, cùng anh trò chuyện.

Liên tiếp mấy ngày, Đàm Dật Trạch đều đối với xa cách. Có đôi khi, cô hỏi anh vài câu, cũng không thấy anh tả lời một câu.

Thấy anh tập trung xem tài liệu, Cố Niệm Hề cảm thấy mũi ê ẩm. Bởi vì cô thật sự không biết, mình rốt cuộc không tốt điểm nào, khiến anh không để ý đến mình.

Hình như, bắt đàu từ cái hôm, mình nói giỡn, ghét bỏ anh già hơn so với mình?

Nhưng hôm đấy mình cũng đã nhỏ nhẹ, hơn nữa anh ấy cũng đã trừng phạt mình cả đêm rồi, sao vẫn không để ý đến mình?

Chẳng lẽ, mình còn làm chuyện gì không đúng sao?

"Tùy tiện mặc bộ y phục nào đó là được, cũng không phải là trường hợp trọng yếu gì. Hơn nữa, chúng ta cũng không có nhiều tiền như vậy!" Tầm mắt của anh, từ đầu đến cuối chỉ nhìn tài liệu, ngay cả một ánh mắt, cũng không cho cô!

Khuôn mặt mong đợi của cô biến mất ngay lập tức: "Không mua thì không mua!"

Cô căn bản cũng không định mua quần áo, chỉ muốn cúng anh đi dạo, sau đó bình thường hóa quan hệ.

"Ông xã, tài liệu kia rất trọng yếu sao?" Nhìn bộ dáng xa cách của anh, cô lại hỏi:."Nếu như không trọng yếu, có muốn đi ngủ hay không?"

"Nếu em mệt mỏi, thì đi ngủ trước đi! Anh xem xong phần tài liệu này, sẽ đi ngủ!

"A!" Cô bất đắc dĩ, chui vào trong chăn.

Xem ra, anh vẫn không để ý tới mình!

Đêm nay, không có thân thể anh làm túi sưởi, Cố Niệm Hề thật sự cảm thấy ủy khuất vô cùng. Bất quá, cô luôn luôn dễ ngủ, đầu hơi dính gối liền ngủ mất.

Trong giấc mơ, cô mơ thấy có một cái gì đó ấm áp nhét vào trong ngực của mình, cô đem cái mũi nhỏ đụng lên trước khẽ ngửi, còn có thể ngửi thấy mùi thơm quen thuộc...

Cô tham luyến vòng tay ấm áp này, cho nên trong giấc mộng, cô không nhịn được mà xích lại gần.

Nhưng sáng sớm hôm sau, vật thể ấm áp kia lại biến mất.

Vị trí bên cạnh lại trống rỗng. Nhưng làm cô vui mừng là vị trí bên cạnh vẫn còn ấm, trong không khí vẫn còn vương mùi thơm quen thuộc.

Chứng tỏ, vòng tay ấm áp hôm qua là chân thật!

Không phải anh ấy không quan tâm mình! Anh ấy không biết đang tức giận thứ gì!

Nghĩ tới đây, Cố Niệm Hề đột nhiên nhếch môi cười, đô mắt xinh đẹp, chợt lóe lên xảo trá.

Chuyện này, dễ giải quyết!

Chỉ cần anh ấy còn quan tâm đến mình, mình sẽ có một ngàn phương pháp, để anh cởi bỏ tất cả khúc mắc.

Nghĩ tới đây, Cố Niệm Hề lập tức đứng dậy.

Hắc hắc, Đàm Dật Trạch anh chờ đó cho em!

Từ trên lầu đi xuống, Cố Niệm Hề có chút bất an giữ áo choàng màu trắng. Khí trời vẫn còn có chút lạnh, hiện tại mặc thành như vậy, đối với nàng Cố Niệm Hề mà nói, thật sự là quá lạnh.

Nhưng vì khiến cho người náo đó chú ý, vì sự hài hòa trong cuộc sống vợ chồng. cô có thể bất chấp mọi thứ.

Hôm nay là hôn lễ của Đàm Dật Nam. Bởi vì biết được Hoắc Tư Vũ không phải là thiên kim nhà thị trưởng, cũng sợ mất mặt mũi của mình, Thư Lạc Tâm chủ trương muốn mời người thân và một ít bạn bè là được. Đàm Kiến Thiên rất hiểu tính bà vợ của mình, khó khăn lắm bà ta mới thỏa hiệp, nên cũng đồng ý. Hoắc Tư Vũ đương nhiên không hài lòng cách làm như vậy, nhưng vì có thể mau chóng gả vào đây, cô ta cũng chỉ có thể nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Về phần Đàm Dật Nam, đối với hôn lễ từ đầu tới cuối cũng chưa từng đưa ra ý kiến. Phảng phất, đây không phải là hôn lễ của mình.

Sáng sớm, cả nhà bắt đầu chuẩn bị đến lễ đường. Còn dư lại Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch, cũng bị thúc giục mau chóng tới đó. Cố Niệm Hề lúc xuống lầu, vừa hay nhìn thấy Đàm Dật Trạch đang bị cha gọi điện thúc giục.

Chờ anh cúp điện thoại, cô kiên trì, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới!

"Ông xa, anh thấy hôm nay em mặc thế này có đẹp không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.