Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 71: Chương 71: Chương 70: Vật nhỏ, anh sẽ đau lòng




Đàm Dật Nam dừng xe, vừa hay đã thấy Hoắc Tư Vũ đang đứng ở một góc, một tay cầm cái bọc nhỏ, một tay có chút mất tự nhiên gẩy tóc của mình. Giống như rất sợ gió bấc rít gào qua, không cẩn thận thổi rối tung mái tóc của mình.

Bộ dạng chờ đợi đó kỳ thực cũng rất xinh đẹp. Bỗng cơn gió thổi tới làm cuộn lên làn váy hồng xinh đẹp, làm cho Hoắc Tư Vũ giống như một cách hoa diêm dúa...

Một màn này, thật sự rất đẹp.

Nhưng người đàn ông ngồi trên xe, trông thấy cảnh tượng đó, đôi mắt lại toát ra hàn quang dị thường!

"Nam, anh đã tới!" Hoắc Tư Vũ thấy được xe anh ta dừng gần đó, liền chậm rãi bước tới. Lúc chui vào xe, tay chân khẽ run. Bất quá ở trước mặt anh, cô ta che dấu vô cùng tốt.

"Ừ, anh nhìn quanh, cũng không thấy em đâu. Còn tưởng rằng... em đã đi trước!" Anh ta nhếch môi cười, hàn quang trong mắt đẫ biến mất không tăm tích.

Thấy Hoắc Tư Vũ run rẩy do đứng lâu trong trời rét, anh ta cũng chỉ cười khinh bỉ.

Kỳ thật, bộ dạng run rẩy vừa rồi của Hoắc Tư Vũ anh ta đã sớm nhìn thấy. Chẳng qua là không tiến lên gặp cô ta thôi. Anh muốn nhìn xem cô ta có thể giả bộ thành cái dạng gì. Rõ ràng trời rất lạnh, cô ta lại vì xinh đẹp, mà ăn mặc phong phanh như thế? Chẳng lẽ, còn hi vọng dùng tư thái này mê hoặc Đàm Dật Nam- hắn sao?

Điều này là không thể!

Nếu lúc trước không phóng túng, hôm nay cũng không xảy ra những chuyện này Cô gái yêu mến, láy anh trai cùng cha khác mẹ. Hiện tại, còn bị cha ép buộc, cưới cô gái này.

Mình sẽ tiên hạ thủ vi cường, đem mọi chuyện cần thiết giải quyết triệt để, xem cha còn có thể lấy cớ gì ép buộc mình!

"Nam, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Tựa hồ quá lâu không có hưởng thụ ôn tình, Hoắc Tư Vũ lên xe cũng không trực tiếp kéo dây an toàn, mà ôn nhu dựa vào trong ngực Đàm Dật Nam.

Mặc dù từ vừa mới bắt đầu, điểm xuất phát chính là vị trí thiếu phu nhân Đàm gia, nhưng khi chung sống với Đàm Dật Nam, cô không ý thức dược mà bị hãm sâu vào. Có lẽ, yêu và thân thể là không thể tách rời!

Chỉ tiếc, cô ta đang sa vào bể ôn tình, hai mắt nhắm nghiền, nếu không chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ nhìn thấy nụ cười lạnh lẽo vô tình của anh ta.

"Chúng ta đi xem phim trước, sau đó đi ăn chút gì đó!" Anh ta che dấu tốt tâm trạng của mình, xoay người nói: "Tư Vũ, ngồi lại, thắt dây an toàn đi. Anh chuẩn bị lái xe!"

"Vâng!" Mặc dù có chút bất mãn, nhưng Hoắc Tư Vũ vẫn nghe theo, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí của mình.

Hoắc Tư Vũ, bởi vì có anh ta ở bên cạnh, nên khóe miệng lúc nào cũng mỉm cười.

Rất giống bọn họ trước kia.

Mặc dù, anh ta không nói rõ lộ trình. Nhưng chuyện này đã thành ước định, cho dù anh ta không nói, Hoắc Tư Vũ cũng có thể đoán được anh ta đang suy nghĩ gì.

Bất quá, mình sẽ không để ý!

Vừa vặn có thể lợi dụng cơ hội này, gột rửa hơi thở người đàn ông xa lạ kia. Còn nữa, tốt nhất có thể mang thai!

Trong sự đắc ý của Hoắc Tư Vũ, xe cũng đúng lúc nhanh chóng chyển bánh.

Mang theo tâm tư của hai người!

Sau khi xem phim, Đàm Dật Nam dẫn Hoắc Tư Vũ đến nhà hàng Tây mà cô ta thích nhất. Nhìn một bàn mỹ vị xa hoa, Hoắc Tư Vũ thật sự có cảm giác sau khi sinh, hôm nay là ngày hạnh phúc nhất.

Trước kia Đàm Dật Nam mặc dù cũng dẫn cô ta đến nhà hàng cao câp ăn cơm. Nhưng mà anh ta chỉ quan tâm đến sở thích của bản thân, chưa từng một lần bận tâm đến cô ta! Nhưng hôm nay, người đàn ông này thế nhưng tỉ mỉ vì cô ta chuẩn bị nhiều đồ như vậy, trên bàn còn có bó hồng đỏ tươi, và một chai rượu đỏ...

Quan xát tất cẩ, Hoắc Tư Vũ thấy chóp mũi của mình ê ẩm.

"Tư Vũ, sao không ăn? Những thứ này, anh đã dặn nhà hàng chuẩn bị trước. Đều là những món em thích ăn nhất." Đàm Dật Nam thấy Hoắc Tư Vũ liên tục ngây ngốc nhìn bàn ăn, liền hỏi.

"Chẳng lẽ, anh nhớ nhầm sao? Nhưng anh nhớ rõ, những thứ này em đều thích ăn!"

"Không có, anh không nhớ nhầm! Em chỉ là, quá bất ngờ!" Đàm Dật Nam liên tiếp hỏi, rốt cục làm cho Hoắc Tư Vũ phục hồi tinh thần lại."Nam, em thật không ngờ, anh lại nhớ rõ sở thích của em, làm nhiều chuyện cho em như vậy..."

Hoắc Tư Vũ đột nhiên cảm khái, làm cho Đàm Dật Nam có chút lúng túng. Không tự giác né tránh tầm mắt Hoắc Tư Vũ, sau đó hắn mới mở miệng: "Nhanh ăn đi. Ăn nóng mới tốt! Trước kia là anh không tốt, để em chịu khổ, thật xin lỗi em!"

Nói xong, anh ta còn lần đầu tiên gắp thức ăn cho Hoắc Tư Vũ.

"Không... Trước kia đều là em không tốt. Nếu không phải tại em nói dối thì..." Hoắc Tư Vũ vốn muốn nói gì.

Nhưng lời này, lại giống như đạp trúng ranh giới cuối cùng của người nào đó. Anh ta đột nhiên quay mặt đi: "Em nói cái gì đó? Hôm nay quan trọng nhất là vui vẻ, không nên nói chuyện trước kia."

Kỳ thật, vừa nhắc tới chuyện trước kia, anh ta không phải lo lắng Hoắc Tư Vũ thương tâm rơi lệ. Mà lo lắng, chính mình không khống chế nổi tức giận trong lòng, trực tiếp lật tung bàn, sau đó hung hăng cho Hoắc Tư Vũ vài cái bạt tai.

Mặc dù trong lòng anh ta có vô số lần muốn làm như vậy, nhưng vì chưa đạt mục đích, anh ta cố gắng chịu đựng.

"Tốt, hôm nay chúng ta không nhắc chuyện cũ!" Nói xong, Hoắc Tư Vũ cũng săn sóc gắp thức ăn cho Đàm Dật Nam.

Quá mừng rỡ, nên Hoắc Tư Vũ không chú ý tới, những món mà cô ta gắp, Đàm Dật Nam cũng không đụng đến.

Tóm lại, hôm nay bữa ăn này Hoắc Tư Vũ ăn rất vui vẻ, khẩu vị cũng vô cùng tốt. Đàm Dật Nam gắp thức ăn, cô ta sẽ ăn hết. Mà anh ta, ngoại trừ ngẫu nhiên cùng cô ta nói chút chuyện, cũng chỉ nhấp nhẹ vài ngụm rượu đỏ.

Đối với anh ta, bữa ăn này chính là dày vò. Anh ta căn bản không muốn nhìn cô ta, nếu không phải tiếp theo còn có chuyện phải làm, anh đã sớm bỏ đi!

"Ăn xong rồi sao? Ăn xong rồi chúng ta đi đi!" Nhìn thoáng qua bộ dạng hớn hở của Hoắc Tư Vũ, trong lòng một hồi chán ghét.

"Tốt lắm. Nhưng mà, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

Cầm lên túi sách, Hoắc Tư Vũ đi sau lưng Đàm Dật Nam, rời khỏi nhà hàng.

Mà khi hỏi điều này, đôi mắt hiện lên vẻ mong đợi.

Bình thường ăn cơm xong, Đàm Dật Nam sẽ dẫn cô ta đi quán rượu mà anh ta hay đến...

Nghĩ đến chuyện nóng bỏng mập mờ trước kia, trong mắt cô la lại hiện lên sự mong đợi.

"Tiếp theo, anh dẫn em đến một nơi!" Anh ta nhếch môi cười, giao bó hoa hồng trên tay mình cho Hoắc tư Vũ.

"Đến đâu, anh nói cho em biết trước được không?" Có lẽ là trước mặt người yêu, Hoắc Tư Vũ cũng lộ ra ít tư thái của một cô gái. Một đôi mắt đẹp, tràn trề mong đợi nhìn chằm chằm Đàm Dật Nam.

Bất quá, kỳ thật trong lòng cũng đoán được, Đàm Dật Nam thật ra là muốn đưa mình đi quán rượu?

Trước kia bọn họ mỗi một lần cơm nước xong, anh ta cũng sẽ thần bí như vậy. Sau đó, nơi mà bọn họ đến, chính là quán rượu. Tiếp theo, bọn họ sẽ ở trong phòng riêng, làm chuyện thân mật nhất trên thế giới.

Vừa nghĩ tới chuyện xảy ra sau đó, Hoắc Tư Vũ ngăn không được xôn xao trong lòng.

Nói thật ra, thời gian rảnh rỗi của cô ta rất nhiều. Nhưng đã lâu bọn họ chưa làm chuyện ấy, Cho dù ở trên giường ngủ, anh ta cũng nằm gọn một bên. Cho dù Hoắc Tư Vũ đem tất cả vón liếng, cũng không làm anh ta nảy sinh hứng thú. Về phần chuyện xảy ra lúc say rượu, đã bị Hoắc Tư Vũ ném ra sau đầu. Dù sao say rượu xảy ra tình một đêm, trong xã hội cũng không có gì lạ. Bây giờ Hoắc Tư Vũ, chỉ muốn trầm luân trong thế giới của người đàn ông này.

"Đến đó, em sẽ biết!" Đàm Dật Nam vẫn như cũ, vẻ mặt thần bí khó lường nói.

Tới đây, Hoắc Tư Vũ cho là mình đã đoán trúng tám chín phần.

Bởi vì biểu hiện của anh ta hôm nay không khác gì so với trước kia, có khác chăng là hôm nay anh ta dễ nói chuyện hơn một chút, quan tâm dến cảm thụ của Hoắc Tư Vũ nhiều hơn một chút.

Nhưng không thể không thừa nhận, biểu hiện đơn giản mà hiệu quả này của anh ta thật sự làm cho Hoăc Tư Vũ rung động.

Ngày này, Hoắc Tư Vũ cười vui vẻ nhất, cũng là một ngày rực rỡ nhất.

Đặc biệt khi ngồi trên xe, cô ta cảm giác trái tim của minh sắp vọt ra khỏi nồng ngực. Không nghĩ đến, Đàm Dật Nam sủng ái mình giống như một công chúa. Tất cả đều rất chân thật.

"Nam, đây là đâu?"

Nhưng vui vẻ không được bao lâu.

Khi xe dừng trước cổng bệnh viện, tươi cười liền vụt tắt. Thay vào đó, là mê hoặc, và hoảng loạn.

Vì sao đêm hôm khuya khoắt, Đàm Dật Nam không đưa mình tới quán rượu, lại dẫn mình đến bệnh viện?

Anh ta, chuẩn bị làm gì?

"Bệnh viện!" Lúc này trời đã về đêm, ánh sáng từ xe hắt ra cũng chỉ chiếu sáng một mảng nhỏ. Bên trong xe ánh sáng càng ít ỏi ảm đạm hơn. Cho nên, Hoắc Tư Vũ nhìn không rõ khuôn mặt của anh ta.

Nói chính xác hơn là cô ta không hiểu vẻ mặt này của anh ta. Bởi vì hôm nay đối với Hoắc Tư Vũ mà nói, giống như là một giấc mơ tốt đẹp, cô ta không muốn, cũng không cần tỉnh lại!

"Anh biết rõ đây là bệnh viện, nhưng mà, nửa đêm anh dẫn em đến chỗ này làm cái gì? Khí trời trở lạnh, chúng ta về nhà đi!" Nhìn ánh sáng ít ỏi hắt lên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng kia, trái tim Hoắc Tư Vũ không tự chủ được mà lỡ mất một nhịp. Bất an, giống như một loại rắn độc, lặng lẽ len lỏi vào trong lòng, quấn quanh thân thể cô ta. Để cô ta cảm thấy, u ám lại đáng sợ như vậy!

Trên mặt cô vẫn tươi cười nhưng so với trước thì cứng nhắc miễn cưỡng hơn nhiểu.

Sự nhượng bộ này rõ ràng không làm người đàn ông hài lòng.

Nghe Hoắc Tư Vũ nói, anh ta xoay người lại: "Đương nhiên là để giải quyết một ít chuyện, chẳng lẽ tới nơi này yêu đương hay sao?"

Sắc mặt Đàm Dật Nam, lãnh khốc hơn so với tưởng tượng.

Gương mặt tinh xảo kia, trong ánh sáng yếu ớt, càng thâm thúy mê người.

Chỉ tiếc, cảnh đẹp như thế, Hoắc Tư Vũ lại không có bất kỳ ý niệm thưởng thức nào trong đầu. Bởi vì cô ta cảm thấy, Đàm Dật Nam lúc này thật đáng sợ!

Rõ ràng đang cười, nhưng Hoắc Tư Vũ lại cảm thấy, trong mắt anh ta tràn đầy khinh thường, phảng phất trong mắt anh ta, cô chỉ là một vở hài kịch, một người dựa vào bán đứng bản thân, đến tranh thủ sự ủng hộ của người khác.

"Nam, đến nơi đây có chuyện gì cần giải quyết!" Bởi vì quá khẩn trương, giờ phút này hai tay Hoắc Tư Vũ đã nắm chặt thành quyền, các đốt ngón tay bởi vì dùng lực lớn mà trắng bệch. Cô ta cũng chỉ biết nỗ lực duy trì nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, bởi vì cô thật sự khó có thể tưởng tượng được người đàn ông này chuẩn bj làm gì!

"Đương nhiên là muốn... Đem món nợ của chúng ta tính toán thật tốt!" Nhìn khuôn mặt càng lúc càng tái nhợt của Hoắc Tư Vũ, anh ta đột nhiên nhếch môi. Nụ cười quá chói mắt! Anh ta giống như Tu La đến từ địa ngục, hận không thể hủy diệt toàn bộ thế gian này, anh ta thề không bỏ qua!

Mà tầm mắt anh ta, lại rơi vào bụng Hoắc Tư Vũ...

Khi chú ý thấy tầm mắt anh ta, thân thẻ cô không ngừng run rẩy!

"Nam, hổ dữ không ăn thịt con, anh sẽ không làm chuyện thương tổn bảo bảo, đúng không?" Bởi vì run rẩy nên giọng nói cũng trở nên lập cập.

"Đúng vậy, hổ dữ không ăn thịt con. Nhưng mà đứa nhỏ này thật sự xuất hiện không đúng lúc, cho nên chỉ có thể ủy khuất em!" Thanh âm rất nhẹ, nhưng lời nói lại giống như sấm sét giữa trời quang, không ngừng nứt ra trong đầu Hoắc Tư Vũ.

"Không đúng lúc? Vậy lúc nào thì, đứa bé mới nên xuất hiện đây? Hoặc là, anh căn bản cảm thấy không phải đứa bé này xuất hiện không đúng lúc, mà là mẹ của đứa bé không phải là người kia đúng không?" Nếu đã muốn một lần nói rõ ràng, Hoắc Tư Vũ cũng không che đậy nữa. Cô ta thật sự không cam lòng!

"Cũng có thể nói như thế." Đàm Dật Nam không phủ nhận, kỳ thật trong cảm nhận của anh ta người phụ nữ duy nhất có thể mang cục cưng, chỉ có thể là Cố Niệm Hề . Nếu Hoắc Tư Vũ đã đoán được, anh ta cũng không cần che đậy!

"Tư Vũ, em biết trong lòng anh chỉ có cô ấy, cho dù anh nghe lời cha kết hôn với em, sau khi cưới anh cũng không thể nào đối tốt với em, cũng không thể đối tốt với con chúng ta, như vậy hạnh phúc cả đời của chúng ta, chẳng phải đều bị chôn vùi sao? Đã như vậy, còn không bằng sớm giải thoát, chúng ta cũng có thể đi tìm hạnh phúc thuộc về chúng ta, em nói có đúng hay không?"

Kỳ thật, từ lúc biết được cha tự mình chuẩn bị hôn lễ, Đàm Dật Nam đã làm tốt chuẩn bị, muốn cùng Hoắc Tư Vũ nói những lời này. Chẳng qua, vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp.

"Tìm được hạnh phúc? Là anh muốn trở về tìm Cố Niệm Hề! Anh không chịu nổi khi cô ấy và Đàm Dật Trạch cùng một chỗ, cho nên anh định dứt bỏ em, không có buồn phiền để theo đuổi cô ây, phải hay không?"

Kỳ thật, Đàm Dật Nam đột nhiên ôn nhu, trong lòng Hoắc Tư Vũ sớm đã có chút ít mơ hồ bất an.

Chẳng qua không nghĩ tới, anh ta xấu xa như thế!

Chiếm hết tất cả tiện nghi của mình xong, bây giờ lại dự định bỏ rơi mình, phá bỏ "Cục cưng", sau đó đi tìm Cố Niệm Hề?

Chưa bao giờ, Hoắc Tư Vũ cảm thấy mình không mang thai thật may mắn giống như lúc này!

Nếu không, cô ta thật sự biết nên làm thế nào, khi đứa trẻ sinh ra lại không được cha nó thương yêu!

"Đúng. Anh thật sự không quên được, cũng không bỏ được cô ấy, chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu anh toàn bóng dáng cô ấy. Nếu không phải em xuất hiện, anh còn thật sự không biết, Niệm Hề đối với anh mà nói lại quan trọng như vậy. Cho nên, Tư Vũ van cầu em buông tha anh, cũng buông tha chính mình được chứ?"

Niệm Hề, Niệm Hề, Niệm Hề...

Trong lòng của hắn, chỉ có một mình Cố Niệm Hề!

Vậy còn mình, rốt cuộc anh ta đã từng liếc mắt nhìn qua?

Một lần nữa, nghe chính miệng người đàn ông mình yêu, nói yêu người phụ nữ khác, Hoắc Tư Vũ thật sự cảm thấy, thế giới này thực con mẹ nó châm chọc.

Hoắc Tư Vũ dùng hết hết thảy thủ đoạn, đoạt người đàn ông này trên tay Cố Niệm Hề. Cuối cùng, trong lòng anh ta chỉ có Cố Niệm Hề? anh ta vẫn muốn trở lại bên người Cố Niệm Hề.

Mình sao có thể chấp nhận điều này!

"Nam, em không quan tâm anh có yêu e, hay không, cũng không để ý trong lngf anh là ai, em chỉ hy vọng có thể cùng anh sống tốt. Nam, đừng tách em khỏi anh, được không? Em thật sự yêu anh, con của chúng ta cũng cần anh, cho nên xin anh đừng từ bỏ chúng em được không?" Nước mắt, sớm đã đã ươn ướt khuôn mặt của cô. Cô ta thật không có nghĩ đến, tất cả tốt đẹp hôm nay, cũng chỉ là một hồi Hồng Môn yến.

Những điề anh ta làm, chẳng qua là gậy ông đập lưng ông...

Dù vậy, cô ta cũng chỉ hy vọng một chút may mắn, có thể thức tỉnh anh ta, hy vọng anh ta hồi tâm chuyển ý!

"Em không ngại, nhưng anh để ý! Hoắc Tư Vũ, anh không có biện pháp đối mặt với em, chỉ cần nhìn đến em, anh sẽ không ngừng nhớ tới, những chuyện dơ bẩn kia, không ngừng nhắc nhở mình vì cái gì, mới khiến anh đánh mất Cố Niệm Hề! Cuộc sống như vậy, anh thật sự cũng không chịu được nữa. Cho nên anh cũng vậy cầu xin em xin thương xót, cùng anh đi vào, đem con lấy xuống đi! Cái bệnh viện này bác sĩ mổ chính, là anh mời từ nước ngoài về. Sẽ không để cho em bị đau một chút, càng sẽ không ảnh hưởng đến khả năng sinh đẻ sau này của em!" Đàm Dật Nam nói đạo lý rõ ràng, ngữ điệu ôn nhu trước đây chưa từng có.

Nhưng những lời này, lại làm Hoắc Tư Vũ rét lạnh tận đáy lòng.

Đáng chết, anh ta thật sự muốn phá bỏ “cái thai”!

Anh ta, cứ như vậy yêu Cố Niệm Hề.

Nên làm gì bây giờ?

Anh ta càng muốn có được Cố Niệm Hề, mình sẽ càng không cho anh ta đạt được. cho nên, dù anh ta cố gắng mền dẻo, nhưng Hoắc Tư Vũ vô cùng kiên quyết mở miệng:

"Em không đồng ý!"

Phá bỏ “Cái thai:, mình sẽ không còn gì cả!

Mình sẽ không ngu như vậy!

Mình trước giờ không phải người hiền lành gì, lại càng không muốn anh ta hạnh phúc, trong khi cả đời mình đau khổ.

Nhất định phải lôi kéo anh ta trở lại, cho dù dây dưa cả đời, cho dù cả hai không hạnh phúc, mình cũng không thể buông tay!

"Em thật sự không đồng ý, cho dù anh cầu xin em, cũng không chịu sao?" Đáp án của Hoắc Tư Vũ tựa hồ làm anh ta vô cùng thất vọng. Giọng nói cũng tăng thêm vài phần lãnh liệt.

Điều này làm cho Hoắc Tư Vũ không thể không hoài nghi, vừa rồi anh ta chỉ đang diễn xuất một tuồng kịch.

"Em tuyệt đối không đồng ý, Đàm Dật Nam, mặc kệ anh nói dê nghe thế nào, em sẽ không để anh phá bỏ con của em. Cho dù cả đời không hạnh phúc, em cũng muốn dây dưa với anh cả đời! "

Mình không chiếm được hạnh phúc, vậy thì tất cả mọi người đừng mong có được hạnh phúc!

"Phải không?" Nghe được Hoắc Tư Vũ trả lời, anh ta dường như trấn tĩnh lại. Chỉ chốc lát sau, khóe miệng anh ta từ từ nở nụ cười yếu ớt. Trong ánh sáng lay lắt, nhìn không ra hư thật.

Anh ta như vậy, càng làm Hoắc Tư Vũ bất an.

Anh ta không thể nào dễ dàng bỏ qua chuyện này như vây.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ chốc lát sau, anh ta lại mở miệng: "Tất cả lời nên nói anh đã nói, về phần em có nghe hay không, anh cũng không quản. Nhưng, quyết định này không phải em có thể thay đổi."

Nói xong, Đàm Dật Nam đột nhiên đến gần Hoắc Tư Vũ.

Còn chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh ta nắm lấy ta, sau đó đá cửa xe, bất chấp sự phản kháng của cô, cũng không để ý hành động của mình có làm tổn thương đứa bé hay không, trược tiếp lôi cô ta xuống xe!

"Đàm Dật Nam, anh điên rồi! Buông em ra, anh không được đối xử với em như vậy" Mặc kệ cô ta có gào thét, giãy giụa thế nào, cũng không thoát khỏi bàn tay anh ta.

"Anh không có quyền đối với em như vậy, nhưng anh đây là đang suy nghĩ cho hạnh phúc của chúng ta, cho nên em nhất định phải phá bỏ cái thai này." Trong lúc nói chuyện, rất nhanh anh ta đã đưa Hoắc Tư Vũ đi qua bãi đậu xe.

"Hạnh phúc của chúng ta? Đàm Dật Nam, anh chỉ vì bản thân anh! Đừng cho rằng tất cả mọi người đều ngu?" Mắt thấy sắp đến cửa bệnh viện, Hoắc Tư Vũ càng dãy dụa nhiều hơn. Nhưng vẫn không thể thoát.

Làm sao bây giờ?

Bây giờ cứ thế đi vào, anh ta nhất định sẽ biết, căn bản mình không mang thai, như thế anh ta càng không có khả năng cưới mình!

Bỗng dưng, Hoắc Tư Vũ đột nhiên nhớ tới trong túi mình có dùi điện. Đó là lần trước sau khi sảy ra quan hệ sau khi say rượu, cô ta mua để trong túi, để phòng sự kiện kia lại tái diễn.

Nhưng không ngờ, mình lại dùng cái này để đối phó Đàm Dật Nam...

"..." Hoắc Tư Vũ dùng tay khô bị Đàm Dật Nam nắm, từ trong túi lấy dùi điện, nhắm mắt hung hăng đâm tới sau lưng Đàm Dật Nam...

Trong chốc lát, anh ta liền vô lực, ngã xuống đất.

Khuôn mặt tại nhợt của Hoắc tư Vũ đột nhiên nở nụ cười!

Vô cùng quỷ dị!

Đàm Dật Nam, là anh ép tôi!

Vốn hôm nay thấy anh vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi thật sự muốn cùng anh sống tốt phần còn lại. Nhưng tại sao anh lại lừa tôi đến bệnh viện để phái thai?

Khuất nhục này, tôi tuyệt đối sẽ không quên!

Nếu anh muốn thoát khỏi tôi, đi tìm hạnh phúc riêng, tôi hết lần này đến lần khác sẽ không để anh được như ý!

Hoắc Tư Vũ – tôi, không chiếm được hạnh phúc, vậy thì mọi người cùng nhau xuống địa ngục, như thế nào?

Sớm muộn có một ngày, tôi nhất định sẽ đòi lại từ hai mẹ con các người!

Các người, chờ đó cho tôi!

Ngắm nhìn bốn phía, lúc này đã vào đêm. Cửa chính Bệnh viện, cũng không có người nào đi qua. Hoắc Tư Vũ hung hăng lau nước mắt, cất bước ly khai...

"Niệm Hề?" Sau khi vào phòng Dàm Dật Trạch không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia dâu.

Nhìn quanh phòng, anh phát hiền ra cô đang nằm sấp trên bàn đọc sách.

Trên bàn còn bật đèn, không biết cô đang đọc gì?.

Bước đến gần, anh mới phát hiện thì ra cô đã ngủ thiếp đi rồi.

Cảnh tượng vô cùng ấm áp này, anh hy vọng có thể nắm giữ cả dời...

Tuy nhiên, sau khi cúi xuống định đánh thức cô, anh lại phát hện trên khóe mắt cô vương vấn chút nước.

Giọt nước trong suốt kia, giống như một lưỡi dao sắc bén, cứa sâu vào lòng anh.

Chuyện gì khiến cô ấy khóc?

Chết tiệt, vật nhỏ này chỉ thuộc về một mình anh.

Bất luận kẻ nào, không được sự chấp thuận của anh, không thể lấy của cô một giọt nước mắt!

Mà anh, cũng đã tìm được đầu sỏ!

Trên tay cô còn đang cầm một phong thư.

Lá thư này, nhìn có chút quen mắt!

Dường như lần trước khi cô mất khống chế phát hỏa với Dật Nam, trong tay cô cũng cầm lá thư này!

Suy nghĩ một chút, mắt anh đã híp thành đường chỉ nhỏ.

Sẽ không phải là, có liên hệ với Đàm Dật Nam!

Nghĩ tới đây một chút, anh liền cầm lấy lá thư, nhìn thoáng qua cô một chút, sau đó lặng lẽ mở ra.

Anh tin chắc, cách làm này tuyệt đối không phải là anh hẹp hòi.

Mà gọi là, biết người biết ta trăm trận trăm thắng!

Nếu như bị anh phát hiện Đàm Dật Nam có chút nào đó không thích đáng, sẽ ấp chế sớm, chấm dứt hậu hoạn!

Nhưng vừa mở thư, anh cũng có chút bất ngờ, vốn dĩ anh nghĩ trong đó là thư tình, nhưng lại là một cuốn sổ tiết kiệm.

Trên sổ tiết kiệm mang tên cô, bên trong cũng chỉ có bốn vạn năm ngàn!

Làm cái gì vậy?

"Mẹ... Mẹ, là con không tốt..." Ngay khi anh đang ngây ngốc, cô đột nhiên nỉ non trong khi ngủ.

Như vậy cũng đủ để ngực anh một hồi ngột ngạt.

Bởi vì, cùng với âm thanh nỉ non, nước mắt cô lại lần nữa chảy ra.

Chẳng lẽ, cái này là mẹ cô gửi?

Chẳng qua giờ phút này anh không nghĩ được nhiều, bởi vì lại nừa nước mắt cô làm rối loạn lòng anh.

Anh chỉ có thể bất đắc dĩ đặt sổ tiết kiệm xuống bàn, ôm cô về giường của bọn họ.

Mãi cho đến khi anh nắm chặt bàn tay cô, đôi lông mày cau chặt nãy gờ mới thoáng giãn ra một chút.

Ngắm cô một lúc, anh liền cúi xống, đặt lên trán cô một nụ hôn.

"Vật nhỏ, mặc kệ là vì ai, vì chuyện gì, cũng không nên dẽ dàng rơi lệ như thế chứ. Như vậy, anh sẽ đau lòng..."

Kỳ thật, anh không biết nới như vậy cô có nghe thấy không, nhưng anh cố chấp, muốn cô hiểu rõ lòng mình.

Chỉ có cô, mới có thể làm anh dễ dàng thả lỏng, chỉ có cô, mới có thể làm anh muốn chủ động thân cận, cũng chỉ có cô, mới có thể khiến anh trả giá vì cô nhưng lòng lại tràn đầy vui vẻ, cũng chỉ có cô...

Niệm Hề, chẳng lẽ đây chính là tình yêu trong truyền thuyết?

Anh không xác định rõ lắm, chỉ có bàn tay đang nắm tay cô lại xiết chặt thêm vài phần...

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

"Du Du, có muốn ra ngoài đi dạo không?" Ngày hôm đó, Cố Niệm Hề nhàn rỗi không có chuyện gì, ngoài trời thời tiết đẹp, sau khi ngây ngốc trong nhà vài ngày, kìm lòng không được lại gọi cho Tô Du Du.

Kỳ thật vài ngày trước, Cố Niệm Hề muốn thừa dịp nghỉ đông, muốn gặp mặt Tô Du Du, nói một chút tâm sự trong lòng. Nhưng trong khoảng thời gian này, bão tuyết không ngừng rơi, cô vốn sợ lạnh, nên chỉ có thể núp trong nhà.

Hôm nay, khí trời chuyển tốt, cô lập tức tìm Tô Du Du. Khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên sự vui mừng mong đợi cuộc gặp mặt.

"Gặp mặt a... Niệm Hề..." Bởi vì biết lúc trước Cố Niệm bị cướp mất, đối với việc đột nhiên gặp mặt Cố Niệm Hề, cô tràn đầy lo lắng. Cô không biết nên đối mặt với Niệm Hề như thế nào.

"Nhóc con, chị hôm nay phải tăng ca, hai ngày nay vẫn đang bận rộn. Chi bằng, đợi thêm hai ngày nữa, được không?" Mình vẫn nên chuẩn bị tốt tinh thấn, trước khi gặp cô ấy!

"Vậy sao? Tốt lắm, không có việc gì. Chờ bạn rảnh rỗi, lại gọi điện thoại cho mình."

"Ừ, cứ vậy nhé, bên này sắp có ca giải phẫu, mình phải đi chuẩn bị!"

"Tốt, bye bye!" Cố Niệm Hề cúp điện thoại, không gặp đực Tô Du Du, có chút buồn.

Thu hồi điện thoại, vốn dự định ra ngoài sân, chơi với nhị hoàng, lại bắt gặp một người.

Là Đàm Dật Nam!

Hôm nay anh ta, không mặc tây trang, chải chuốt cẩn thận Mà mặc bộ quần áo thể thao màu trằng, tóc tai cũng rối loạn.

Nhưng nhìn anh ta, lại trẻ ra mấy tuổi, rất giống tân sinh viên.Bất quá như vậy hắn, nhìn qua trẻ tuổi mấy tuổi, rất giống là đại học giáo viên tân sinh. Chẳng qua, đối với Cố Niệm Hề lại vô cùng chướng mắt.

"Niệm Hề, có phải định ra ngoài chơi?" Anh ta tươi cười chào đón cô, ý đồ đem toàn bộ tư thái mê người của mình phô ra trước mặt cô.

Chẳng qua, khi nhìn thấy anh ta cô lại càng tăng thêm cảnh giác.

Xung quanh không có một ai, cô bèn lùi về sau một bước, đứng ở chỗ cô cảm thấy an toàn.

"Anh, sao lại ở đây?" Cố Niệm Hề hỏi. anh ta nên ở công ty mới đúng. Cho nên, cô mới không kiêng dè gì mà mặc đồ ngủ, khoác áo bông ra ngoài. Tại sao hôm nay anh ta lại ở nhà?

Âm thanh của cô bình thường, trong trẻo, không chút cảm xúc dành cho anh ta. Nhưng không hiểu sao, lọt vào tai anh ta, lại trở thành âm thanh dễ nghe nhất.

"Hôm nay anh không đi làm!" Kỳ thật, anh ta sớm thay trang phục, chuẩn bị ra ngoài, nhưng thấy cô đang nói chuyện qua điện thoại trong phòng khánh, anh ta liền dừng bước.

Đã không có những trang phục nghiêm túc thường ngày, cô mặc đồ ngủ màu hồng, càng giống thiên sứ thuần khiết. Đặc biệt là bộ ngực ngạo nghễ kia, càng hiển lộ trước mắt anh ta.

Thấy vây, anh ta càng khát vọng nhiều hơn, vì thế anh ta liền quay lại phòng ngủ, thay đổi trang phục.

Đương nhiên, những thứ này anh ta sẽ không nói cho cô biết.

Anh ta chỉ muốn làm cho cô hiểu được tình yêu mà anh ta dành cho cô, là được!

"A, vậy tôi trở về phòng!" Thấy anh ta chuẩn bị bước, cô xoay người muốn lên lầu.

Bọn họ đã chia tay, anh ta không đi làm, tự nhiên muốn trò chuyện riêng với mình, quan tâm mình làm gì?

Hơn nữa, trong tiềm thức của cô cũng không muốn cùng anh ta đứng chung một chỗ.

Nhưng khi cô xuay người rời đi, anh ta lại bước đến chặn ngang.

Anh ta vì cô mà ở lại, làm sao có thể để cô rời đi?

"Anh làm cái gì?" Bị chặn bước cô có chút tức tối. Bởi vì không lường trước được việc anh ta đột nhiên bước tới, nên cô không cẩn thận đụng vào ngực anh ta.

"Không có gì. Niệm Hề, anh chẳng qua cảm thấy hôm nay khí trời rất tốt, lãng phí ở trong nhà, thực đáng tiếc. Chi bằng, anh dẫn em ra ngoài tản bộ. Em vừa tới nơi này, chắc chắn không biết nhiều địa điểm vui chơi tốt, anh làm hướng dẫn viên du lịch, dẫn em tham quan khắp nơi, sau đó chúng ta đi ăn hạt dẻ rang đường, được không?"

Cơ thể cô thật sự rất mềm mại.

Vừa rồi đụng vào người, anh ta cảm nhận được một sự mềm mại hấp dẫn, mà hương thơm trên tóc cô, càng làm anh ta vấn vương.

Nếu như có thể, anh ta thật sự muốn đè cô dưới người, hung hăng tàn sát bừa bãi một phen. (Vô sỉ)

Chẳng qua như vạy sẽ làm cô chán ghét, cho nên anh ta nỗ lực đè nén cảm xúc.

"Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú!" Có thời gian cùng anh ta đi dạo khắp nơi, chi bằng ở nhà trêu chọc nhị hoàng!

"Niệm Hề, đừng như vậy! Anh không có ác ý, anh chỉ muốn dẫn em thăm thú địa phương một chút." Anh ta đương nhiên nhìn thấy sự phòng bị trong mắt cô.

Làm đau nhói tâm can.

Là anh ta làm tổn thương co, nên cô mới thành con nhím xù lông. Cho nên, mặc dù cô có đối với anh ta vô lễ, anh ta cũng không dám chỉ trích.

Anh ta chỉ mong cô nhanh bỏ ác ý với mình, sau đó lại một lần nữa nghênh đón anh ta.

"Không cần. Cùng đi với anh, tôi không có hứng thú! Nếu cùng ông xã đi, tôi sẽ vô cùng vui lòng." Có đôi khi, có vài người được nước lại lấn tới.

Nên cô không cần phải nể mặt anh ta?

Nhìn anh ta chặn trước mặt mình, cô đột nhiên nhếch môi cười.

Bất quá nói đến đây, cô lại nhớ tới, cô và Đàm Dật Trạch hình như chưa có hứa hẹn gì?

Nếu không, chờ anh nghỉ phép, cô sẽ quấn quít lấy anh, để anh đưa cô ra ngoài đi dạo!

"Niệm Hề, anh... Anh biết anh sai rồi. Hiện tại anh biết, em quan trọng nhất với anh, em không nên đối xử với anh như vậy, được không? Anh biết, em luôn ở trước mặt anh, nhắc đến anh trai, không phải muốn kích thích anh sao? Nhưng Niệm Hề, phép khích tướng vô dụng với anh. Anh biết, em không yêu anh ấy..."

"Đàm Dật Nam, anh nói đủ chưa?" Đàm Dật Nam tự cho là đúng, khiến cô nhịn không được mở miệng, cắt đứt."Anh mặt dày không biết xấu hổ? Tôi đã lập gia đình, đã là gái có chồng. Phiền anh, đừng tới đây dây dưa không dứt. Anh không biết xấu hổ, nhưng tôi biết!"

"Niệm Hề, anh không phải không biết xấu hổ! Anh biết, em còn đang để ý chuyện của Tư Vũ, em còn đang giận anh. Anh đảm bảo với em, sẽ xử lý chuyện giữa anh và cô ấy thật nhanh, cả chuyện đứa bé kia. Cho nên, em không cần đưa những lý do nhàm chán kia ra, đẩy anh ra xa, được không? Anh thật sự không thể không có em, Niệm Hề!"

Đàm Dật Nam bất lực mà thâm tình, trong mắt cô lại buồn tẻ vô vị. Đặc biệt giọng nói tự cho mình là đúng kia, thật sự làm cô muốn cho anh ta vài bạt tai, chẳng qua co sơ bẩn tay mình, nên thôi!

"Đàm Dật Nam, anh còn không biết xấu hổ? Lúc trước, cùng những cô gái khác lăn ga giường muốn chia tay chính là anh, hiện tại tôi kết hôn, còn mặt dày mày dạn tiến tới, cũng là anh! Chẳng lẽ, anh không thấy mình rất vô sỉ?"

Đang nói, cô phát hiện ra Hoắc tư Vũ đang đi vào nhà. Mà anh ta vì quay lưng về phía cửa nên không biết được điều này.

Chứng kiến tầm mắt Hoắc Tư Vũ cùng lúc hướng về đây, trong mắt cô chợt lóe lên xảo trá...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.