Quân Hôn Tham Mưu Trưởng Trêu Ghẹo Vợ

Chương 70: Chương 70: Chương 69.2: Liền lưu manh, như thế nào, cắn anh a!




"Niệm Hề, " Một hôm nọ, sau khi về nhà, Đàm Dật Trạch vừa vào cửa liền bắt đầu tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia.

Nhưng mà, cái người vốn dĩ trong thời gian này sẽ ở trong phòng khách nói chuyện hoặc xem tivi với ông nội, lại không thấy đâu.

"Cả chiều nay Niệm Hề cũng không cuống lầu, chắc lá ngủ quên trong phòng!" Ông cụ từ trong phòng ngủ đi ra, bắt chuyện với anh.

"Vậy sao? Để con lên xem xem cô ấy đang làm gì." Nói xong, anh treo áo khoác ngoài lên giá, rồi đi lên lầu.

Ông cụ thấy vậy, cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Bây giờ Tiểu Trạch, hẳn rất hạnh phúc a?

Nếu không, nụ cười trên mặt nó, sao lại ngày càng nhiều đây?

"Niệm hề, thì ra em trong phòng ngủ!" Trở lại phòng ngủ, anh thấy rõ cô đang ngồi ngẩn người trên giường.

"Làm sao vậy, cả chiều cũng không xuống lầu?" Thấy cô không trả lời mình, anh bỏ quân trang ra, nằm ngã trên giường.

"Lạnh quá. Em không muốn động đậy!" Cô cuộn tròn thân thể lại, thấy anh đến gần, liền trực tiếp đem bàn tay nhỏ bé của mình ôm lấy cổ anh.

Mặc dù bị lạnh, cũng không thoải mái lắm. Nhưng anh luôn tươi cười sủng ái.

Hiện tại mặc dù là mùa xuân, bất quá gió bấc rít gào cùng với tuyết rơi, vẫn rất lạnh. Cũng khó trách, cô chịu không nổi. Dù sao, cô đến từ Giang Nam, nơi chưa từng có tuyết rơi. Cho nên mặc dù trong phòng bật hệ thống sưởi, cô vẫn còn có chút không chịu nổi.

"Rất lạnh, nhưng cũng không thể ngồi in một chỗ!" Anh hôn hít, xoa xoa mái tóc của cô.

Đôi mắt anh khẽ đảo, "Nếu không, chúng ta chơi trò chơi đi!"

"Trò chơi gì? Đều lạnh chết, còn chơi!" Cố Niệm Hề bất mãn.

"Trò chơi này, khi chơi toàn thân sẽ được hâm nóng!" Mắt anh lóe lên vẻ xảo trá.

Bất quá, anh mắt này xẹt qua quá nhanh. Nhoáng cái, đã bị anh che giấu. Thế cho nên, Cố Niệm Hề từ đầu tới đuôi cũng không phát hiện.

"Thật sao? Vậy cũng tốt!" Khí trời lạnh xương cốt đều đau! Chỉ cần có thể làm cho thân thể ấm áp, Cố Niệm Hề rất động tâm."Ông xã, trò chơi gì?"

Cô ôm cổ anh, chủ động cọ xát.

"Ha ha!" Ôm trong ngực tiểu thân thể mềm nhũn, khóe miệng anh dốc hết tà tứ.

Làm cho Cố Niệm Hề nhìn hơi có chút thất thần.

Với điều kiện miệng anh không nói ra lời tà ác!

"Liền chơi kéo búa bao, người nào thua, cởi quần!"

"Ách?" Cố Niệm Hề không nghĩ tới, anh sẽ nói ra lời tà ác này.

Thua sẽ cởi quần?

Lấy sự hiểu biết của cô với anh, chỉ cần cởi quần, bất kể là ai thắng, xui xẻo đều là Cố Niệm Hề - cô!

"Không được!" Nghĩ đến tối qua, anh mới cùng mình làm chuyện tà ác kia, trên khuôn mặt cô ngập tràn sắc đỏ.

Lúc này, cái đầu nhỏ của cô lắc như trống bỏi!

"Nhưng vừa rồi em đã đáp ứng!" Anh vẫn ôm eo cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, không khó để đoán được trong đầu cô đang trình diễn cái gì.

Nước chảy thành sông, là đàn ông không ai có thể buông tha!

Huống chi, cô gái trong ngực lại kiều mị mê người như thế, ngay cả anh định lực tốt, thiếu chút nữa giữ không được.

"Em..." Cô muốn chối bỏ, nhưng thấy đôi mắt màu đen của anh, lập tức bỏ đi ý nghĩ như vậy.

Bởi vì, cô nhìn thấy đôi mắt sâu như biển của anh đang xoáy sâu trên người cô, bao phủ toàn bộ con người cô. Chỉ sợ nếu cô dám nói một chữ "Không", anh sẽ giống như một con mãnh thú và dòng nước siết, vồ ập lấy cô.

Bất đắc dĩ, Cố Niệm Hề chỉ có thể thỏa hiệp.

Nhưng trong lòng, lại tức giận mắng một trăm lẻ tám lần: lão lưu manh!

Chỉ nhìn ánh mắt thôi, cô cũng đoán được anh đang nghĩ cái gì.

Cái lão lưu manh này, không nên mặc thêm áo ngoài, trò chơi gì chứ! Còn không phải là mặt người dạ thú, muốn ăn hết con thỏ nhỏ sao?

Nếu cô đánh thắng anh, đã sớm trở mặt!

Không còn cách nào khác, ai bảo cô không phải là đối thủ của anh cơ chứ?

Cho nên biết anh chuẩn bị làm gì, cũng chỉ có thể bồi tiếp.

Gần vua như gần cọp!

Chính là tình huống bây giờ của cô.

"Nói trước, ai một mảnh áo cũng không còn, coi như là thua. Thua sẽ phải tiếp nhận trừng phạt!" Anh rất hào hứng, đỡ cô ngồi dậy.

"Vậy... Được rồi!" Kỳ thật lúc này, Cô đem quần áo trên người mình đếm một lần. Sau đó lại tính toán một chút quần áo trên người anh. Hôm nay khí trời mặc dù lạnh, bất quá, sau khi cởi ra quân trang, trên người anh chỉ còn một bộ nội y giữ nhiệt, sau đó thêm cái quần lót, cũng chỉ ba bốn món. Chính mình bên trong bên ngoài cộng lại, có bảy tám món, gấp đôi anh, chắc không đến nỗi thua thảm bại!

Nghĩ tới đây, cô thoáng cười giảo hoạt.

Lúc này, Cố Niệm Hề không chỉ làm tốt công tác chuẩn bị, thậm chí ngay cả nên trừng phạt anh thế nào cũng đã nghĩ kỹ.

Chỉ cần anh thua, đêm nay cô sẽ không để anh đụng vào mình, dù chỉ một đầu ngón tay! Ai bảo gần đây anh tối nào cũng ăn cô đến nghiện, không giày vò cô mê man không bỏ qua? Hại cô sáng nào rời giường, toàn thân nhức mỏi.

Quyết định chủ ý xong, cô liền ngồi xuống.

Nhưng không biết, bộ dạng này, sớm đã tiết lộ hết suy nghĩ của cô.

"Tốt lắm, bắt đầu đi!".

Vật nhỏ, thế nhưng cũng biết giảo hoạt!

Trải qua nửa giờ chiến đấu ác liệt- -

"Thoát đi, vật nhỏ của anh!" Khi anh nói câu kia, , Cố Niệm Hề thật sự có cảm giác đầu óc của mình mê mang.

Vốn cho rằng quần áo của mình nhiều gấp đôi anh, muốn thắng anh rất dễ dàng.

Nhưng bây giờ cô đã biết, muốn thắng tham mưu trưởng Đàm, thật đúng là con mẹ nó khó!

Này không, khi anh liên tiếp thua hai trận, chỉ còn lại cái quần đùi, thế nhưng thừa thắng xông lên, liên tục chiến thắng đến cô chỉ còn một món nội y.

Nhìn anh cười tà tứ, Cố Niệm Hề cảm giác da đầu tê dại.

"Ông xã, hôm nay rát lạnh. Chẳng lẽ anh cam lòng để bà xã anh đóng băng sao?" Cố Niệm Hề vì một món quần áo cuối cùng của mình mà đấu tranh.

"Hôm nay rất lạnh! Bất quá sau khi cởi ra, chồng em sẽ cho em ấm áp, chẳng lẽ không tốt hơn sao?"

Tà ác cười xấu xa, Đàm Dật Trạch từng bước một lấn đến gần cô.

"Ông xã, hôm nay người ta mệt chết đi! Không thể tiến hành vận động kịch liệt!" Cô tất nhiên nhìn ra ngọn lửa trong mắt anh.

"Mệt chết đi? Không quan hệ, anh mát xa toàn thân cho em! Còn nữa, vật nhỏ anh chưa nói là anh muốn làm chuyện gì, anh chẳng qua là muốn giúp em ấm giường thôi! Đương nhiên, nếu như em muốn anh làm chuyện gì đó, anh cũng sẽ không để ý! Nhất định tận tâm tận lực, khiến quân hài lòng!"

Nụ cười của anh, như tắm gió xuân. Phảng phất, Đàm Dật Trạch- anh thật sự vô hại!

Nhưng Cố Niệm Hề biết rõ, tham mưu trưởng Đàm kỳ thật chính là một con sói sám. Xuyên tạc ý người, là chuyện anh thành thạo nhất!

"Ông xã, đừng nhìn em như vậy, em sẽ sợ hãi !"

Cố Niệm Hề sợ hãi nói.

"Yên tâm đi vật nhỏ, anh sẽ không đánh em. Anh chỉ biết... Thương emi!" Hai chữ cuối thốt xong, anh một tay kéo cô đặt dưới thân, đem mảnh vải cuối cũng trên người cô xé rách.

Vóc dáng cô, không phải loại da bọc xương, mà rất đầy dặn, khẩn trương khẩn trương . Làm cho anh vừa nhìn, càng muốn hưởng thụ cảm giác gặm nhấm cô.

Nhìn bộ dạng nũng nịu của cô, anh đang chuẩn bị khai đao.

Không nghĩ tới, ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng vang.

"Niệm Hề, anh! Ông nội bảo em gọi hai người xuống ăn cơm!" Là giọng Đàm Dật Nam.

Giọng anh ta cũng không lớn lắm. Nhưng đột nhiên truyền vào, khiến hai người cũng có chút đột ngột.

Cố Niệm Hề, vốn vẫn muốn chạy thục mạng, lúc này có cơ hội, liền nhảy xuống giường, cầm quần áo từng món một mặc trên người.

Thoáng sau, cô đã ăn mặc chỉnh tề.

Mà bên ngoài phòng ngủ, âm thanh kia cũng biến mất!

Do trực giác nhạy bén, anh có thể xác định, Đàm Dật Nam vẫn còn đứng ngoài cửa, không có rời đi! Thậm chí, tầm mắt anh ta cũng vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa này, ánh mắt nóng bỏng chỉ hận không thể xuyên thủng cánh cửa này, chứng kiến hết thảy mọi chuyện bên trong!

Mà ánh mắt nóng bỏng này, làm cho Đàm Dật Trạch không thể không hoài nghi, vừa rồi Đàm Dật Nam cố ý!

"Ông xã, nhanh chóng mặc quần áo, ông nội đang đợi chúng ta đấy!"

Cố Niệm Hề mặc quần áo xong, vội vàng đến bên người anh, chớp chớp đôi mắt to. Vẻ mặt như thế, phảng phất cô vừa rồi cũng không có việc gì trái với lương tâm.

Thịt béo tới tay, ăn không được, nên vô cùng tức giận.

Cái người đứng bên cạnh mình, được tiện nghi còn khoe mẽ, càng làm anh nóng ruột. Mà người đứng ngoài cửa, càng làm anh căm tức.

Dù tức, anh vẫn phải mặc quần áo, cùng cô ra ngoài.

Thân ảnh cao lớn kia, càng chứng minh suy đoán của anh là chính xác.

"Hai người... Đã ra? Chúng ta cùng nhau đi xuống đi!"

Nhìn thấy Đàm Dật Trạch cùng Cố Niệm Hề nhanh chóng đi ra, chắc hẳn vừa rồi bọn họ cũng không phát sinh chuyện gì. Mặc dù có chút lúng túng, nhưng Đàm Dật Nam vẫn cảm thấy thật cao hứng.

Nhìn anh ta nhướng mày vui vẻ, tâm trạng Đàm Dật Trạch ảm đạm rất nhiều.

Xem ra, Đàm Dật Nam tựa hồ còn chưa chết tâm, Đàm Kiến Thiên đã bắt đầu thu xếp hôn sự của hắn và Hoắc Tư Vũ.

Như vậy, mình có phải hay không nên làm chút chuyện?

Nghĩ tới đây, Đàm Dật Trạch ở trong vô hình nở nụ cười sắc bén.

"Ông xã, chúng ta đi nhanh đi!" Đàm Dật Nam nói xong, đã đi trước bọn họ một bước. Mà Cố Niệm Hề cũng lôi kéo anh, chuẩn bị theo sau.

Nhưng đúng lúc đó, Đàm Dật Trạch đột nhiên dừng lại.

Nghiêng người, đột nhiên kéo tay cô, lôi cô vào trong ngực của mình.

"Ông xã?" Cố Niệm Hề có chút khó hiểu, anh đột nhiên như thế là có ý gì.

Mà lời nói của anh, càng làm cho cô có chút không hiểu.

Đem Cố Niệm Hề kéo vào trong ngực của mình, anh ghé môi vào tai cô nói: "Bà xã, anh rất hà lòng biểu hiện vừa rồi của em!"

Rõ ràng nhìn như động tác kề tai nói nhỏ, thanh âm lại có chút cường điệu. Thế cho nên, thanh âm này truyền vào tai Đàm Dật Nam rất rõ ràng.

Nếu không, tại sao anh ta lại sững lại?

Đôi bàn tay cũng nắm chặt thành quyền, giống như đang cực lực ẩn nhẫn điều gì?

Đàm Dật Trạch nhìn thấy rõ bộ dạng luống cuống của anh ta, lại nhếch môi, hôn lên trán Cố Niệm Hề. Tùy ý vuốt sợi tóc rối của của cô, anh lại nói: "Tốt lắm, chúng ta đi xuống đi!"

Nói xong lời này, bàn tay của hắn lại thả xuống eo của cô, để cô cảm nhận được hơi nóng trên người anh.

Lúc này, Cố Niệm Hề cuối cùng cũng hiểu dụng ý của anh.

Anh làm thế là cảnh cáo Đàm Dật Nam không nên tới gần mình!

Về điểm này, cô vô cùng đồng ý với cách làm của anh!

Dù sao hiện tại cô đã bõ qua đoạn kí ức kia. Nếu là bỏ mặc Đàm Dật Nam với ánh mắt luôn bừa bãi, sau này nhất định sẽ bị miệng lưỡi người đời chỉ trích!

Nhưng hành động của Đàm Dật Trạch, lại làm cô ảo não. Rõ ràng vừa rồi, bọn họ không làm chuyện gì, dưới hành động mập mờ, rồi lại giống như là cái gì cũng làm!

Chọc cô đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhán.

Đến bàn ăn, cũng chưa hết đỏ.

Hơn nữa, mặc dù đang ăn cơm, Cố Niệm Hề cũng có thể phát giác được tham mưu trưởng Đàm bởi vì xế chiều hôm nay không được thỏa mãn nên vô cùng khó chịu. Nếu không, hắn vì sao khi ăn, một tay anh đặt dưới gầm bà, véo bắp đùi của mình đây?

Đối với hành vi bỉ ổi lần này, Cố Niệm Hề bày tỏ chính mình vô cùng khinh thường. Kết quả là, cô hung hăng trợn mắt nhìn tham mưu trưởng Đàm một cái.

Lại không nghĩ, tham mưu trưởng Đàm vô cùng tà ác trừng lại: vật nhỏ, chuyện này chưa xong! Tối nay, xem anh như thế nào thu thập em!

Đối với tham mưu trưởng Đàm ở dưới mặt bàn tiến hành hết thảy, Cố Niệm Hề chỉ có thể thầm mắng: lão lưu manh!

Anh đáp trả: lưu manh, như thế nào, cắn anh sao? Kỳ thật, anh vô cùng vui lòng!

Nhìn anh ngẫu nhiên, Cố Niệm Hề chỉ có thể nghiến răng, không nói được một chữ.

Quả nhiên, ông xã của cô thật sự không tầm thường.

Bên ngoài tài trí bất phàm, bên trong nội tâm bỉ ổi, vô sỉ!

Một đêm này, nhất định là một đêm kích tình.

Buổi chiều, tham mưu trưởng Đàm không được như ý nguyện, dĩ nhiên sau khi ăn cơm tối xong, vừa lôi vừa kéo đem Cố Niệm Hề kéo đến trên giường hung hăng gặm nhấm mấy lần.

Mãi cho đến khi cô mệt mỏi rã rời, anh mới buông tha cô, sang thư phòng, , bắt đầu sửa sang lại một chút chuyện quan trọng.

Kỳ thật, không phải anh không lưu luyến cái ổ ấm áp kia, không tưởng niệm thân thể mềm nhũn kia. Mà anh sợ chỉ cần lưu lại một lát thôi, sẽ lại hung hăng ăn sạch cô.

Vật nhỏ đã mệt muốn chết rồi, anh dừng lại cô đã ngủ mất, ngay cả anh rời phòng cũng không biết.

Nhìn vật nhỏ đang rúc trong chăn, có cảm giác nói không ra lời, từ trong lòng anh lan tỏa.

Đúng lúc này, di động của cô vang lên tiếng tút tút, là tiếng chuông tin nhắn.

Vốn anh không có ý định theo dõi đời tư người khác.

Nhưng khi nhì màn hình hiện lên chữ "Mẹ", anh phát hiện ngón tay của mình thế nhưng không tự chủ được ấn xuống.

Anh tự nói với mình, đây không phải là anh hẹp hòi, cũng không phải là anh. Mà là, anh thật sự rất quan tâm vật nhỏ...

Tin nhắn đến, chỉ có mấy chữ ngắn gọn, nhưng bao hàm vô hạn ôn nhu:

Bảo Bối, trong khoảng thời gian này có ổn không? Cha con tuần sau sẽ phải đến Thành A, mẹ nhất định thuyết phục cha đến gặp con. Không cần phải lo lắng, trong nhà hết thảy đều tốt, quan trọng nhất là con phải chăm sóc mình thật tốt.

Đọc xong tin nhắn, khóe miệng anh lại quyến rũ nụ cười quen thuộc.

Xem ra, bố mẹ vợ của anh sắp đến rồi!

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Ngày này, Hoắc Tư Vũ một mình rong ruổi trên đường cái, đi dạo khắp các cửa hàng quần áo. Chân đi giày cao gót mười phân. Trên người là áo váy kết hợp quần da. Bên ngoài, khoác áo lông kiểu dáng mới nhất. Kiểu ăn mực này là trào lưu thịnh hành nhất.

Cách ăn mặc cộng thêm sự tô son điểm phấn, làm cho cô ta trẻ trung hơn so với tuổi.

Kỳ thật, trang phục như vậy, dưới thời tiết tuyết vừa tan là rất dẽ trơn trượtt .

Nếu là trước kia, Thư Lạc Tâm nhìn thấy cô ta ăn mặc như thế nhất định sợ tái mặt,. SẼ dây dưa với cô ta, dùng đủ loại lý do dụ dỗ, để cô ta thay đổi trang phục.

Nhưng kể từ lầ trước bà ta biết rõ thân thế Hoắc Tư Vũ, thái độ đối với cô ta đã xoay ba trăm sáu mươi độ.

Hơn nữa, Đàm Kiến Thiên, bất chấp sự phản đối của bà ta, tự mình đứng ra xử lý hôn sự, Thư Lạc Tâm đối với cô ta càng bất mãn hơn.

Bà ta hận không thể đưa Hoắc Tư Vũ đến bệnh viện phá thai, làm sao có thể đẻ ý cô ta ăn mặc như thế nào, để ý “Đứa Bé” trong bụng cô ta chết hay sống!

Không chừng, bà ta còn ước gì Hoắc Tư Vũ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất ngay cả đứa bé cũng không có!

Chỉ là như vậy cũng tốt.

Cùng Thư Lạc Tâm xé toang da mặt, Hoắc Tư Vũ cũng không cần phải dè dặt gì nữa.

Giống như lúc này đây, ăn mặc trang điểm xinh đẹp, ở bên ngoài đi dạo phố, quá mức tự do tự tại!

"Đô đô đô..." Ngay khi Hoắc Tư Vũ nhìn trúng một chiế áo da thời thượng, đâng chuẩn bị vào cửa hàng, thì điện thoại di động vang lên.

Là Đàm Dật Nam gọi tới!

Nhìn màn hình nhảy nhót, trong lòng lại không mấy vui vẻ.

Kể từ khi đính hôn, anh ta rất ít khi chủ động gọi điện thoại cho mình.

Cho nên giờ phút này gọi tới, khiến cô ta rất mừng rỡ. Cho dù thái độ của anh ta ra sao, thì đây vẫn là người đàn ông mà cô đã chọn.

Mặc dù biết rõ trong lòng anh ta chỉ có Cố Niệm Hề, nhưng Hoắc Tư Vũ vẫn ôm hi vọng vơi anh ta.

Hi vọng anh ta có thể quay đầu lại, hi vọng anh ta có thể một lần nữa nắm tay mình, đi hết cuộc đời.

"Nam, hôm nay sao lại gọi cho em?" Cô ta tươi cười nói.

Con ngươi dán thật dầy lông mi giả, cũng mang theo chờ mong.

"Tư Vũ, anh hôm nay xử lý xong chuyện công ty. Phát hiện, còn có chút thời gian, nếu không chúng ta ở bên ngoài gặp mặt đi! Thuận tiện, đi ăn một bữa!"

Giọng anh ta, giống như làn gió nhẹ mùa hè thổi qua ruộng lúa. Cũng nhẹ nhàng, trêu chọc tiếng lòng Hoắc Tư Vũ!

Đã lâu...

Thật sự nhớ không rõ, người đàn ông này đã bao lâu rồi, không nói ôn nhu với mình như hiện tại.

Chóp mũi, không hiểu sao lại ê âm, Hoắc Tư Vũ nghèn nghẹn nói: "Nam, anh có chuyện gì không?"

Không nên trách cô ta e dè như vậy!

Dù sao, khi thân phận cô ta bị vạch trần, người thờ ơ lạnh nhạt nhất chính là Đàm Dật Nam.

Mà hôm nay, anh ta đột nhiên ôn nhu, thật sự làm cho Hoắc Tư Vũ thích ứng không kịp.

"Làm gì có chuyện gì, chẳng lẽ anh muốn gặp em, cũng cần lý do hay sao?" Nghe cô ta nói năng đề phòng, anh ta cười sảng khoái nói.

Thanh âm này, quả nhiên làm Hoăc Tư Vũ mê loạn.

Tiếng cười sang sảng như thế làm cô ta nhớ tới cuộc sống của bọn họ trước kia khi Cố Niệm Hề còn chưa tới thành phó này.

Khi đó, bọn họ cũng chung sống ấm áp như thế,. Ngẫu nhiên, Đàm Dật Nam cũng sẽ giống như bây giờ, trước khi tan tầm hẹn cô ta ra ngoài, đi dạo phố, ăn cơm, sau đó thuê phòng...

Nhưng mà ôn nhu ấm áp như thế, đã bao lâu chưa xuất hiện?

Hôm nay, nghe Đàm Dật Nam lại lần nữa cười sảng khoái đối với mình, Hoắc Tư Vũ có chút hoảng hốt. Hoảng hốt khi nhớ lại trước khia, hoảng hốt khi nhận ra trước khia bọn họ từng rất tốt...

"Em, hiện tại ở đâu, anh qua đón em!" Thấy Hoắc Tư Vũ vẫn luôn không trả lời, Đàm Dật Nam lại mở miệng.

Người đàn ông này rất lão luyện, lão luyện trong việc khống chế âm điệu cao thấp của mình, để phát ra ôn nhu tình cảm nhất.

Nhu tình vừa đủ để khiến cô gái động lòng.

Mà Hoắc Tư Vũ, là một người trong số đó.

Nhu tình này đủ để Hoắc Tư Vũ tháo bỏ phòng bị. Hoắc Tư Vũ khẽ mở môi mỏng: "Em đang ở phố thời trang."

"Tốt, chờ anh hai mươi phút, anh lập tức đến!".

Nghe anh ta muốn đến đón mình, Hoắc Tư Vũ lập tức sửa sang lại Còn khvào cửa hàn phụ cận chọn cho mình chiếc váy dài màu hồng phấn, và một đôi giày cùng màu.

Trong lúc chờ Đàm Dật Nam đến, cô ta liên tục dùng gương nhỏ chau chuốt lại bản thân.

Kỳ thật, dù Đàm Dật Nam có một chút thật lòng đối đãi, Hoắc Tư Vũ đều cam nguyện làm một cô gái tốt, cho hắn hồi tâm.

Đối lập với Hoắc Tư Vũ đang vui vẻ chờ đợi. Người đàn ông đang ngồi trong văn phòng kia, đôi mắt bình thản lạ kỳ. Phảng phất, chưa từng từng có một nụ cười...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.