Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 150: Chương 150: vất vả dụng tâm, vị ngọt có đủ




Chương 150:vất vả dụng tâm, vị ngọt có đủ

Y Phương Phương?

Kia cùng cô trò chuyện không phải Cố Cảo Đình.

Nói cách khác, cô thích chính là người khác.

Cố Cảo Đình nói mang cô ta đi khách sạn là chuyện khác, đó chính là sự thật.

Hoắc Vi Vũ trong lòng xẹt qua một cảm giác nhẹ nhàng, tâm tình rộng mở thông suốt.

được rồi, oan uổng anh.

Cô vào ngân hàng công thương, chuyển cho Hoắc Thuần ba vạn sáu, ra tới, liền nhìn thấy trung tá Thượng vẻ mặt đau khổ bức bách ngăn ở cửa.

“Tôi nói rồi sẽ trở về, liền sẽ trở về.” Hoắc Vi Vũ từ ngân hàng ra tới.

“nhiệm vụ tôi là đưa phu nhân về đến nhà, phu nhân đừng làm khó cho tôi.” Trung tá Thượng bất đắc dĩ nói.

Hoắc Vi Vũ mĩm cười, tâm tình thoải mái, không cùng anh so đo, tới cửa sau xe, ngồi lên, nhìn ngoài cửa sổ, nổi lên cười nhỏ.

“Phu nhân là nhặt được tiền sao? vui vẻ như vậy.” Trung tá Thượng khó hiểu hỏi, chuẩn bị thám thính nội dung đúng lúc báo cáo cùng tư lệnh.

Hoắc Vi Vũ hơi ngừng lại.

Cô cũng không biết vì cái gì tâm tình như vậy, không có trả lời trung tá Thượng.

Chỉ chốc lát, cô liền về đến nhà.

Trung tá Thượng đem thuốc đều đặt ở trên bàn trà, lại không có đi, cười hì hì nói với Hoắc Vi Vũ: “Tư lệnh dặn dò tôi nhìn cô uống thuốc.”

đôi mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống, liếc xéo hướng trung tá Thượng, trầm tĩnh làm người đoán không ra cô suy nghĩ cái gì.

Cô không có phản bác, cằm liếc về phía phòng bếp, “Cho tôi nước.”

“được.” Trung tá Thượng chạy nhanh vào phòng bếp rót nước.

Anh cảm thấy phu nhân khá dễ nói chuyện, tư lệnh lo lắng nhiều.

lúc anh rót nước, nghe được tiếng bồn cầu xã nước, chờ anh bưng ly nước ra tới.

Hoắc Vi Vũ cũng từ toilet ra tới, vỗ tay.

Trung tá Thượng nhìn về phía trên bàn trà, thuốc đều không có, dư lại bao nilon trống rỗng.

Anh lúc ấy chờ biểu tình là cái dạng này: “……”

*

Nửa đêm, Hoắc Vi Vũ đang ngủ ngon lành, chỉ cảm thấy bị người nào đỡ ngồi dậy.

Cô bực bội, lại không muốn tỉnh, nhíu mày, tay lung tung đẩy.

Đẩy ra……

Cố Cảo Đình lỗ mãng cầm tay cô, bất đắc dĩ nói: “cô cũng thật không ngoan.”

Hoắc Vi Vũ giống như nghe được có người nói chuyện, cho rằng nằm mộng, giãy giụa, lại ngủ rồi.

Cố Cảo Đình thật sâu nhìn cô bởi vì ngủ mà khuôn mặt trở nên ửng hồng, trong mắt có mềm mại.

Trên tủ đầu giường thả ba cái muỗng, hai cái bên trong là anh đem thuốc hòa tan, một cái khác là hòa tan nước với đường phèn.

Anh trước đem thuốc ngậm vào miệng, đỡ lên mặt Hoắc Vi Vũ, đem thuốc mớm trong miệng cô.

Hoắc Vi Vũ không biết là cái gì, nuốt xuống, đắng quá, mày đều nhăn lại.

Cố Cảo Đình lại đem một loại thuốc khác đút cho cô.

Hoắc Vi Vũ vị giác nếm đến thuốc đắng, trong tiềm thức đem thuốc nhổ ra, tới trong miệng anh, anh lại thổi vào.

Hoắc Vi Vũ bị ép uống vào, xấu tính bùng nổ.

Cố Cảo Đình lại uống nước đường phèn ngọt ngào, nhắm ngay môi cô mềm mại, đem nước đút đi vào.

Hoắc Vi Vũ mơ hồ cự tuyệt, dừng một chút, hình như là ngọt.

đầu lưỡi cô nhỏ duỗi vào trong miệng anh, tìm kiếm phần mềm mại ngọt ngào, loại trừ vị thuốc đắng trong miệng.

Cô ngậm lấy đầu lưỡi của anh, tưởng pudding ăn ngon.

Hút, hút, hút.

Như là trẻ con mới đẻ, môi bám lấy, đáng yêu làm anh xúc động.

Tuy rằng bị cô hút có chút đau, anh cũng luyến tiếc làm cô rời ra.

Thân thể đã sớm bị cô đẩy của anh, liền căng chặt.

Trướng rất đau, sắp nổ mạnh.

Giống như trúng độc, anh yêu cầu thuốc giải, mà thuốc giải, cũng chỉ có cô có thể cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.