Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 402: Chương 402: Tư lệnh, mau trở lại đi, người phụ nữ của anh bị thương




Chương 403: Tư lệnh, mau trở lại đi, người phụ nữ của anh bị thương

Hoắc Vi Vũ đứng lên, cầm túi xách, đi về phía cửa.

Hoắc Thuần dừng một chút, trong đầu nghĩ đến, Hoắc Vi Vũ tính kế cô ta cái gì.

Đột nhiên phát hiện, điện thoại di động của mình bị Hoắc Vi Vũ cầm đi.

Trong điện thoại di động của cô ta có đồ vật quan trọng đó.

Cô ta vội vàng đuổi theo chạy ra ngoài.

Vừa mới chạy tới cửa, Hoắc Thuần đã bị nhân viên phục vụ ngăn lại, “Xin lỗi, tiểu thư, cô còn chưa trả tiền.”

“Có lầm hay không, anh muốn tiền lại đến đòi phụ nữ, là cô ta mời tôi uống trà, anh không ngăn cản cô ấy, mà lại đi ngăn tôi?” Hoắc Thuần tức giận nói.

“Trước khi vị tiểu thư đó ngồi xuống đã tính tiền rồi, hơn nữa giải thích rõ là cô ấy chỉ có một người.” Nhân viên phục vụ giải thích nói.

Hoắc Thuần ý thức được bị Hoắc Vi Vũ chơi, chỉ vào bàn ăn mắng: “Trợn to mắt chó của anh lên nhìn thật kỹ, tôi còn chưa gọi cái gì đâu, anh muốn đòi tiền tôi! Biết người phụ nữ vừa rồi cướp điện thoại của tôi không, anh chính là đồng phạm.”

“Xin lỗi, chúng tôi không biết.” Nhân viên phục vụ thối lui.

Hoắc Thuần nhìn mắng những nhân viên phục vụ này cũng không làm nên chuyện gì, cô ta cần phải nhanh chóng lấy điện thoại lại.

Lao ra cửa, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ trước cửa xe của cô ta.

“Hoắc Vi Vũ, cô thật sự rất ngây thơ, có phải cô ...... Nghèo đến điên rồi hay không, chuyện cướp bóc đều làm được, thật đúng là không biết xấu hổ.” Hoắc Thuần hùng hùng hổ hổ đi qua.

Hoắc Vi Vũ đưa di động cho cô ta, bình tĩnh nói: “Nghèo đến điên, cướp bóc, đó là đương nhiên, ngược lại là cô, ba mẹ ở bên cạnh, có ông nội cưng chiều, có nhà, có ăn có uống có cuộc sống giàu có, lại muốn đi theo đuổi một số đồ vật không thể chạm vào, cẩn thận sẽ gặp quả báo.”

“Tôi còn chưa tới phiên cô giáo huấn!” Hoắc Thuần đoạt lấy điện thoại di động của mình, kiểm tra video trong điện thoại.

Cô nhìn thấy điện thoại của mình bị xóa toàn bộ dữ liệu rồi, đôi mắt căng ra, giậm chân, chất vấn: “Cô làm gì với điện thoại của tôi?”

Hoắc Vi Vũ lười biếng cười cười, “Làm chuyện tôi nên làm, chúc cô may mắn.”

Cô đi về phía trước.

Hoắc Thuần bị tức đến không còn lý trí, mắng: “Cô và ba cô đều giống nha, khiến cho người ta ghét bỏ, giống nhau chỉ biết ra vẻ thanh cao, giống nhau ngu không ai bằng!”

Hoắc Vi Vũ không để ý tới cô ta, trực tiếp đi tới.

Hoắc Thuần nắm chặt nắm đấm, xoay người nói với bóng lưng Hoắc Vi Vũ ,tiếp tục mắng: “Trước khi mẹ cô gả cho ba cô, đã sinh ra một đứa bé cho người đàn ông bên ngoài, cô cũng không phải mặt hàng nào tốt, đáng đời bị Ngụy Ngạn Khang vứt bỏ, bị Cố Cảo Đình đùa bỡn.”

Hoắc Vi Vũ dừng bước lại, lạnh lùng nhìn về phía Hoắc Thuần.

Hoắc Thuần có thể mắng cô, nhưng không thể dính dáng đến mẹ cô.

“Cô nói thêm một câu nữa, tôi sẽ làm cho cô hối hận đến chết!” Hoắc Vi Vũ cảnh cáo nói.

“Cô cho rằng tôi sợ cô sao?” Hoắc Thuần đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, nâng cằm, không để ý nói: “Sauk hi mẹ cô gả cho ba cô, còn dây dưa không dứt với người đàn ông khác, bị ba của cô bắt gian tại giường, ba của cô là một người hèn nhát. Đáng đời bị cô tức chết.”

Hoắc Vi Vũ quăng một cái tát vào mặt Hoắc Thuần, “Tôi không cho phép cô làm bẩn mẹ tôi.”

Hoắc Thuần bụm mặt quát: “Tôi nói đều là sự thật, nếu không cô cho rằng vì sao ông nội chán ghét cô như vậy! Cũng bởi vì mẹ cô không tuân thủ nữ tắc, ba của cô vô dụng, cô còn là đứa con hoang của người đàn ông khác với mẹ cô!”

Trong mắt Hoắc Vi Vũ đỏ bừng như máu, “Cô sẽ trả giá thật nhiều cho lời nói của mình.”

“Trả giá lớn là gì, cô giết tôi sao? Tôi nói sự thật, không tin cô có thể kiểm tra AND với ông nội, kỳ thật ông nội đã sớm làm, nếu không phải vì danh dự và thể diện Hoắc gia, chuyện này đã sớm công bố với nhiều người!” Hoắc Thuần không chút ý thức nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.