Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ

Chương 475: Chương 475: Cô là vợ duy nhất của tôi




Chương 476: Cô là vợ duy nhất của tôi

Cố Cảo Đình không nói gì.

Hoắc Vi Vũ có chút hoảng hốt.

Từ trước tới giờ không yêu đến yêu, chuyện này không quan trọng.

Cái cô sợ nhất chính là, từ yêu chuyển thành không yêu.

Là người từng trải, lúc ấy cảm thấy như mọi thứ sụp đỗ.

Hận không thể chết, có thể tan thành mây khói , không cần chuyển kiếp nữa.

“Nếu như anh không thích tôi, vậy tôi cũng sẽ không thích anh, coi như cắt lòng đi mất, xóa sạch sẽ trí nhớ, tôi cũng sẽ không thích.” Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.

“Đồ ngốc, tôi không nói, chỉ làm. Cô là vợ duy nhất của tôi, nên cô không được yêu ai ngoài tôi! Sau khi kết hôn, sẽ có chút cãi vả va chạm, chúng ta nhường nhịn lẫn nhau.” Cố Cảo Đình lý trí nói.

Anh nói không phải là tình thoại, nhưng là lời chân thành nhất.

Cho nên, bước đầu tiên, cô nhất định phải gả cho anh.

Đôi mắt Hoắc Vi Vũ cong lên, dựa vào người anh.

Nhớ ngày đó, vì không muốn gả cho anh, chạy khắp nơi, trốn tránh đủ kiểu, hận không thể giết được anh.

Hiện tại, vô cùng vô cùng muốn gả cho anh.

Cái thế giới này tràn đầy bất ngờ.

“Về sau, chúng ta chỉ có thể lén lút yêu đương thôi.” Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói.

Cố Cảo Đình hôn thật sâu vào tóc của cô.

Đó là trầm mặc, là ẩn nhẫn, là không thể làm gì, cũng là chua xót.

Rất muốn rất muốn, lập tức lấy cô về, tuyên bố với thế giới, cô là của anh!

Nhìn thấy ai ngấp nghé phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ mời hắn ăn kẹo đồng.

Hai người bọn họ lẳng lặng rúc vào nhau.

Không nói lời nào, cái gì cũng không làm, nhưng thật giống như làm rất nhiều chuyện, nói rất nhiều.

Bời vì biết lén gặp mặt cũng không dễ dàng, phải đối mặt với nhiều nguy hiểm, cho nên, từng giây từng phút không muốn lãng phí.

“Cốc, cốc, cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.

Mắt Cố Cảo Đình quét về phía cửa.

Người nào không có mắt đến gõ cửa.

“Đừng để ý.” Cố Cảo Đình hạ giọng nói, xoay người, gặm nuốt lấy môi của cô.

Chậm rãi dời xuống, đến cổ của cô.

Gặm cắn da thịt của cô.

Rất ngứa, một cỗ tê dại xâm chiếm lấy cơ thể.

“A...” Hoắc Vi Vũ yêu kiều rên lên.

Giống như ái muội, mập mờ, kiều diễm, uyển chuyển.

Môi của anh đến gần tai cô, khàn khàn trầm giọng nói:

“Rất muốn bên cô.”

Tim Hoắc Vi Vũ nhảy loạn.

Anh nói có chút sắc, nhưng là, không có chút nào phản cảm, còn có chút kích động.

Anh phun ra khí tức, ở bên tai của cô, trêu chọc cô ngứa ngáy khó nhịn, trong đầu cơ bản không thể suy nghĩ.

“Đông đông đông. Cổ Mẫn Tử, mở cửa, cô có ở bên trong không?” Âm thanh của Duật Nghị truyền tới.

Cố Cảo Đình cắn vành tai của cô.

“A.” Đột nhiên đau đớn, Hoắc Vi Vũ che lỗ tai của mình, oán hận nhìn anh.

Cố Cảo Đình nguy hiểm nói:

“ Cổ Mẫn Tử là ai? Là tên giả của cô à.”

“Không muốn quan tâm anh ta, nên tùy tiện nói ra một cái tên giả.” Hoắc Vi Vũ giải thích nói.

Cố Cảo Đình trở mình.

Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, thân thể anh nóng hổi bao phủ phía trên.

Bên tai cô khàn khàn nói:

“Không quan tâm đến anh ta là tốt, cho địa chỉ là sai, cô muốn tôi trừng phạt cô sao đây.”

“Tôi có thể giải thích.” Hoắc Vi Vũ nhìn anh.

Anh khẽ cắn môi của cô:

“Cảm thụ cho tốt.”

“Cái gì?” Hoắc Vi Vũ không hiểu anh nói gì, chỉ thấy anh rút thắt lưng ra.

Hoắc Vi Vũ: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.