Phượng Tê Thần Cung

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Lòng vua khó lường






Lộ Ánh Tịch thoáng dừng bước, nàng khẽ ngẩng đầu nhìn Bạch Lộ cung dát vàng lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Đây là tẩm cung Hoàng đế đã ngự ban cho Hạ Như Sương. Trong Kinh Thi có câu:

Kiêm gia thương thương,

Bạch lộ vi sương.

Sở vị y nhân,

Tại thủy nhất phương. [1]

[1] Câu thơ trong "Kiêm gia 1" (Lau lách 1).

Lau lách xanh tươi và rậm rạp,

Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.

Người mà đang nói hiện thời,

Ở vùng nước biếc cách vời một phương.

Người dịch: Tạ Quang Phát


Qua câu thơ trên cũng đủ thấy rõ vị Hoàng Quý Phi này được vua sủng ái vô cùng.

Lộ Ánh Tịch mỉm cười, chậm rãi cất bước vào trong.

"Hoàng hậu nương nương cát tường!" Vàng được dát khắp mọi nơi trong điện, cung tỳ và thái giám đều rũ mắt quỳ xuống vấn an.

"Đứng lên cả đi." Giọng Lộ Ánh Tịch trong vắt, ánh mắt nhìn thẳng vào chiếc giường mềm mại đằng sau tấm bình phong bằng gấm.

Hạ Như Sương đứng sau nàng, khẽ nói: "Hoàng hậu tỷ tỷ, Từ thái y đang khám nghiệm thi thể cung nữ."

Lộ Ánh Tịch gật đầu, không chút cấm kỵ bước qua tấm bình phong.Trên chiếc giường dài, lộ ra một gương mặt thanh tú trắng bợt, thoạt nhìn diện mạo chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, song hơi thở đã không còn. Lộ Ánh Tịch kìm không được mà thở dài. Trong chốn cung đình này, mạng người còn không bằng cả cỏ rác.

“Lão thần Từ Tấn khấu kiến Hoàng hậu nương nương.” Từ thái y kính cẩn hành lễ rồi nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, cung nữ này trúng độc ‘Phong Hầu huyết’. Loại độc này chỉ cần một lượng nhỏ cũng sẽ mất mạng ngay tức khắc.”

“Ừ.” Lộ Ánh Tịch lãnh đạm cất giọng, rồi cúi người quan sát cổ họng của tỳ nữ. Quả nhiên, trên đó vẫn còn đọng lại vết máu nhỏ. Hậu cung tranh đấu với hàng trăm thủ đoạn, hạ độc chỉ là chuyện bình thường. Nhưng phần lớn chỉ dùng độc mãn tính, còn loại kịch độc này rất ít người dùng.

“Hoàng hậu tỷ tỷ….” Hạ Như Sương cầm quạt lụa che mặt mình, không đành lòng nhìn tiếp thi thể tỳ nữ, nàng ta liền quay đầu sang hướng khác.

Lộ Ánh Tịch xoay người bước khỏi tấm bình phong, đứng ngay giữa chánh điện, nàng lướt nhìn cung nữ và thái giám đang quỳ cạnh cửa, giọng nói nàng trong trẻo mà lạnh lùng vang lên: “Thực thiện của Hạ Quý phi do người nào phụ trách, nguyên liệu nấu ăn do người nào mang đến?” Hạ Quý phi mang long thai, nên Bạch Lộ cung có hẳn một gian bếp nhỏ của riêng mình, giống Phượng Tê cung.

“Hồi… hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, là nô tỳ phụ trách…” Một cung nữ lớn tuổi run rẩy đáp, “Nguyên liệu nấu ăn do Tiểu Lương Tử mang từ Ngự thiện phòng về Bạch Lộ cung…”

“Bẩm Hoàng hậu nương nương, nô tài là Tiểu Lương Tử. Tất cả nguyên liệu đều được đích thân ngự trù ở Ngự thiện phòng nghiệm chứng kĩ càng. Sau đó, nô tài mới dám mang về cung ạ.” Tiểu thái giám lanh lợi đáp lời.

Tầm mắt Lộ Ánh Tịch rơi vào một cung nữ, giọng nói nàng càng thêm lạnh lùng: “Ngươi tên là gì? Trước khi vào Bạch Lộ cung, ngươi hầu hạ chủ tử nào?”

“Nô…nô tỳ tên Phương Phi…. Trước kia nô tỳ hầu hạ ở cung của Hàn thục phi….” Cung nữ run rẩy vội vàng quì xuống đất.

Thần sắc nghiêm nghị của Lộ Ánh Tịch thoáng dịu lại, khẽ thở dài một hơi, ánh mắt lộ rõ bất đắc dĩ. Ai hạ độc vẫn là một câu đố chưa có lời giải. Nhưng Hạ Như Sương lại cố ra vẻ vô tình điều tra chân tướng nhằm hướng nghi ngờ về Hàn thục phi.

“Hoàng thượng giá lâm…”

Một giọng nói the thé từ ngoài cung chợt vọng đến.

Lộ Ánh Tịch chớp nhẹ mắt theo thói quen, len lén liếc nhìn vẻ mặt hớn hở như một nữ tử nhỏ bé của Hạ Như Sương.

“Hoàng thượng thánh an!” Cung nữ và thái giám khắp cung nơm nớp lo sợ quỳ xuống.

Lộ Ánh Tịch chỉ im lặng cúi người hành lễ. Người bẩm báo Hoàng đế chính là nàng. Chuyện này liên quan đến nhân mạng, lại liên quan đến cả hoàng tự, nàng không thể gánh vác, không khéo sẽ vác họa vào mình.

Gương mặt tuấn tú của Hoàng đế hờ hững. Hắn mím môi, phất nhẹ tay, rồi trầm giọng nói: “Bình thân.”

“Hoàng thượng!” Hạ Như Sương nghẹn ngào, mềm yếu bước lên trước, đôi mắt nàng ta ươn ướt, “Thần thiếp, Thần thiếp…” Lời còn chưa thốt ra, nàng ta đã run run xúc động.

Lộ Ánh Tịch cười thầm, thở dài đánh giá.

Thần sắc Hoàng đế điềm tĩnh, ôn hòa lên tiếng: “Có Trẫm ở đây, ái phi yên tâm.” Dường như lúc này hắn mới thấy Lộ Ánh Tịch, nhàn nhạt nói, “Hoàng hậu đã vất vả.”

Lộ Ánh Tịch cười dịu dàng, “Thần thiếp bất tài, làm kinh động tới Hoàng thượng.”

Nào ngờ hắn lại cười to, lời nói đầy thâm ý: “Trưởng công chúa Ô quốc sao lại là người bất tài. Hoàng hậu, nàng quá khiêm nhường rồi.”

Lộ Ánh Tịch không đáp lời, một mực cười nhu hòa. Chuyện hắn đề phòng nàng không phải ngày một ngày hai, muốn được hắn tín nhiệm, thật sự quá khó khăn. Phụ hoàng ơi Phụ hoàng, chuyện ngài muốn nữ nhi làm, còn khó hơn lên trời.

Trong cung điện yên ắng, chỉ nghe giọng nói Hoàng đế vang vọng: “Vụ án này cứ giao cho Hình bộ thẩm tra. Dám có ý đồ thương tổn long tự của Trẫm, Trẫm quyết không khoan dung!”

“Hoàng thượng thánh minh.” Lộ Ánh Tịch ôn nhu phụ họa theo, ánh mắt thoáng hiện lên châm biếm.

Đôi mắt trầm tĩnh của hắn thoáng trào phúng, thờ ơ nói: “Trẫm vừa nhớ lâu rồi Trẫm chưa đến Phượng Tê cung của Hoàng hậu. Hay là bây giờ Trẫm đưa Hoàng hậu hồi cung.”

“Hoàng thượng…” Hạ Như Sương sửng sốt. Có làm thế nào nàng ta cũng không ngờ được Hoàng đế chẳng những không an ủi người đang sợ hãi là nàng đây, mà lại muốn đưa Hoàng hậu đã bị cô quạnh lâu ngày hồi cung.

“Trẫm sẽ trở lại thăm ái phi sau. Ái phi, nàng nghỉ ngơi đi." Lời nói Hoàng đế ấm áp trấn an nàng ta. Nói xong liền bãi giá rời đi.

Lộ Ánh Tịch bước chậm lên kiệu, không nói lời nào ngồi cạnh Hoàng đế.

Hoàng đế biếng nhác dựa lưng vào đệm lót mềm mại, bỗng hờ hững nói: “Hoàng hậu nếu muốn gặp Trẫm, nàng cứ phái người báo một tiếng. Hà tất gì phải hao tổn tâm trí nhiều như vậy.”

Lộ Ánh Tịch bật cười, không lên tiếng.

Hoàng đế bỗng dưng ngồi thẳng, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng nàng, nhấn mạnh từng chữ: “Thứ mà Trẫm ghét nhất chính là kiểu người khôn lỏi bày trò đùa giỡn trước mặt Trẫm.”

Lộ Ánh Tịch cười càng thêm tươi, dung mạo tuyệt mỹ rực rỡ như tỏa nắng dưới ánh mặt trời, ung dung nói: “Hoàng thượng, kì thật khắp thiên hạ đều là kiểu người như vậy.”

Khuôn mặt anh tuấn của Hoàng đế lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm: “Những kẻ giở tiểu xảo khôn lõi thường bị chính thông minh của mình làm hại. Còn những kẻ có trí tuệ chân chính thì khiến Trẫm không thể không đề phòng.”

Lộ Ánh Tịch nhìn hắn một cách ngây thơ vô tội, “Theo Thần thiếp thấy, trên thế gian này, người có trí tuệ chân chính ngoại trừ Hoàng thượng ra, thì chẳng còn ai.”

Hoàng đế khẽ cong môi cười nhưng không cười, nói: “Hóa ra Hoàng hậu của Trẫm lại có một cái miệng xinh xắn ngọt ngào đến vậy.”

Lộ Ánh Tịch cúi đầu như đang ngượng ngùng.

Cái cúi đầu này để lộ ra chiếc cổ sáng bóng với đóa hoa thược dược đỏ nở rực rỡ xăm phía sau gáy, càng tôn thêm làn da trắng mịn như tuyết đầy mê người.

Đôi mắt đen thẳm của Hoàng đế sa sầm. Hắn xoa nhẹ chiếc cổ nhỏ thon của nàng, rồi tay hắn bỗng xòe rộng, từ từ bóp chặt.

Lộ Ánh Tịch sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, lòng nàng bỗng chấn động.

Sát khí!

Hắn nổi sát tâm với nàng?!

Hết chương 2


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.