Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 18: Chương 18: Bị vứt bỏ




“Tiểu thư, vậy người tính xử trí nữ nhân này như thế nào?” A Lục hỏi.

Nhìn bóng dáng bận rộn của bọn thị vệ phía trước, Thượng Quan Vũ Điệp bất giác buồn cười, a, đúng là một đám ngu ngốc! “Xử trí như thế nào? Ngươi chỉ cần ném nàng ta ra bãi tha ma ở ngoài thành, bây giờ nàng ta chỉ còn một chút sức lực, vậy còn chút sức lực này đợi tuyết rơi nhiều thỉ sẽ chết vì bị đóng băng! Vừa đúng lúc, đã chết trực tiếp mà còn có thể làm bạn với những Cô Hồn Dã Quỷ này! Đến nơi Địa phủ nàng cũng sẽ không cô đơn. Ha ha…..”

“Dạ, Tiểu thư. Người về trước đi, nô tỳ lập tức đi làm!” Trên khuôn mặt Thượng Quan Vũ Điệp và A Lục cùng lóe lên nụ cười lạnh lẽo ngấm vào xương tủy người khác!

Lạc Tuyết và cánh tay cụt bị ném vào trong bụi cỏ dại, máu tươi nhuốm toàn thân, mắt phượng hẹp dài không mở ra. Trong đêm tối yên tĩnh, nàng lẳng lặng nằm nơi đó, bong tuyết rơi đầy thân, tan ra cùng máu tươi, là hoa mai nàng yêu nhất sao?

Sau một canh giờ, trong đêm đột nhiên có một bóng dáng lướt qua rất nhanh, sở dĩ nói là lướt, bởi vì thân hình người này nhanh như tia chớp, nhắm mắt lại mở mắt ra, đã thấy phóng đi vài dặm, người như vậy lại đáp xuống bãi tha ma chỉ có người chết này, xung quanh chỉ có tuyết, đúng là một ông lão tóc trắng xóa, xem ra đã rất lớn tuổi, chạy trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, ổn định lại hơi thở đều đều, xem như trên đường không có ai, ngồi xuống nơi này.

Chỉ thấy ông lão này đại khái đánh giá xung quanh một chút, sau đó sờ sờ râu dài, nói “Âm khí nơi này càng ngày càng nặng nha! Chỉ là, Phệ Hồn thảo cũng dễ dàng hái, coi như lão phu không uổng công đến một chuyến!”

“Hắc! Thật đúng là cho tìm rồi!” Ông lão đi về phía bụi cỏ bên trái tìm kiếm, một gốc cây màu đỏ giống như trên cây Diệp đen nở ra bông hoa màu trắng, mùa đông đến ở đây vô cùng lạnh, vô cùng kì lạ, kì lạ hơn đó là ông lão lại lấy đóa hoa đó xuống, xem cây Diệp như bảo bối cho vào trong túi gấm, treo bên hông, đây chính là Phệ Hồn thảo mà ông nói.

Ông lão đang chuẩn bị dùng khinh công rời đi, đột nhiên nghe được một hơi thở mỏng manh như có như không truyền đến lỗ tai ông, dù ông có bảy mươi năm công lực, nhưng cũng không nghe rõ ràng lắm, tâm trạng trầm xuống, chẳng lẽ trong đám người chết này, còn có người sống? Vểnh tai lên nghe một lần nữa, thúc giục “Nghe tâm công” nghe thêm mấy giây, sau đó bay lên trời, hướng đến nơi phát ra âm thanh mà đi, thân thể vững vàng đáp xuống, ông lão nhíu nhíu mày, “Không ngờ lại là một cô nương? Làm sao lại bị người khác dùng kiếm chém cánh tay trái? Là ai mà lại hạ thủ thâm độc như vậy?”

Ông lão nghĩ bụng, bỗng vươn tay phải ra chỉ điểm lên mấy chỗ huyệt vị trên người nữ tử đang nằm trên mặt đất, sau đó từ trong người lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một viên thuốc màu đen, tách miệng của nữ tử ra, đem viên thuốc bỏ vào trong miệng nàng. Nữ tử này không phải là ai khác, chính là Lê Lạc Tuyết.

“Xem ra lão phu nên chiếu cố rồi!” Ông lão lẩm bẩm, sau đó ôm lấy Lạc Tuyết và cánh tay cụt của nàng, bay đi.

*****

Long Ngạo Thiên trở lại Kinh thành đã là chuyện của mười ngày sau. Sai Lý Tắc tiến cung trình lên sổ sách, còn bản thân thì nhanh chóng chạy về Trang vương phủ, chuyến đi này, không có Lạc Tuyết bên người, trong lòng hắn giống như khuyết mất đi cái gì đó, rất trống trải. Lý Tắc nói rất đúng, ít nhất hắn nên nghe Lạc Tuyết nói, ít nhất hắn nên cho Lạc Tuyết đầy đủ sự tin tưởng, hắn cũng biết rõ trái tim của mình, hắn yêu Lạc Tuyết, cho dù chuyện kia là sự thật, hắn vẫn yêu nàng, sẽ không để nàng đi, trước kia bởi vì Lạc Tuyết xinh đẹp mà khiến hắn trầm luân, bây giờ hắn đã lún sâu vào tình yêu của nàng, đã không còn liên quan gì đến dung mạo nữa rồi. Cho nên, hắn xử lý thỏa đáng chuyện của sứ giả Nam Chiếu quốc, lại ra roi thúc ngựa chạy về, hắn nghĩ đầu tiên hắn muốn nhìn thấy nàng, nói với nàng tiếng “xin lỗi!”

Khi Long Ngạo Thiên bước vào cửa lớn Vương phủ, hắn liền cảm thấy vô cùng yên tĩnh và bất an. Bọn đầy tớ hướng về phía hắn thỉnh an, thân thể run run, đầu cũng không dám ngẩng lên, sau khi thỉnh an xong liền chạy đi, Long Ngạo Thiên đi vào đại sảnh, quản gia vội vàng dâng trà, đầy tớ đứng hầu hạ. “Vương phi đâu?”

“Thỉnh Vương gia, Vương phi và Tiểu Quận Chúa ở cùng một chỗ, nghe nói Vương gia hồi phủ, đang từ đại sách đi tới.” Quản gia cúi đầu nói.

“Bổn Vương đi đến ‘Hà Nguyệt trai’ trước, kêu Vương phi không cần đến đây, tối nay Bổn vương sẽ đến ‘Thanh Tâm các’ tìm nàng.” Long Ngạo Thiên đứng dậy một bên phân phó còn mình thì đi ra ngoài, quản gia gấp gáp bước lên phía trước nói: “Vương gia, Trắc vương phi…….Trắc vương phi nàng……Nàng bị người khác cướp đi rồi!”

Long Ngạo Thiên đứng lại, quay đầu, lạnh lùng nói: “Ngươi nói cái gì? Làm sao Lạc Tuyết lại bị người khác cướp đi?” Tất cả đầy tớ đều ‘bụp’ quỳ rạp xuống đất, quản gia mồ hội đầm đìa, không ngừng dùng tay áo xoa trán, “Thỉnh Vương gia, màn đêm buông xuống, có người lẻn vào địa lao, đả thương thủ vệ, sau đó cướp Vương phi đi rồi! Nô tái đã phái đi nhiều đội ngũ, nhưng bây giờ còn chưa có tin tức, nghĩ muốn báo cho người, nhưng không biết người ở đâu……”

Đôi mắt Long Ngạo Thiên càng ngày càng lạnh, trong cơn giận dữ, bước vài bước vào ‘Hà Nguyệt trai’, hô lớn: “Lạc nhi? Lạc nhi?” Đáng tiếc không có ai đáp lại, lúc này hắn mới tin, Lạc Tuyết của hắn không thấy đâu nữa! Khi Thượng Quan Vũ Điệp đuổi tới ‘Hà Nguyệt trai, chỉ thấy Long Ngạo Thiên một chưởng chặt đứt cây hạnh trong viện, toàn thân tản ra tức giận, nhìn thấy nàng, lộ ra sự lạnh lùng dị thường, chất vấn: “Vì sao không nghe theo mệnh lệnh của Bổn vương, đem Lạc Tuyết giam lỏng ở ‘Hà Nguyệt trai’?”

Thượng Quan Vũ Điệp chỉ vì một câu của Long Ngạo Thiên mà chấn động, nàng chưa bao giờ nhìn thấy Long Ngạo Thiên như vậy, như một con sư tử bị thương, nguy hiểm mà đáng thương. Hận ý nhất thời trào lên trong lòng, chẳng lẽ trong lòng hắn chỉ có một mình Lê Lạc Tuyết sao? Vậy thì nàng là cái gì? Bình tĩnh nói: “Thỉnh Vương gia, thiếp chỉ là vâng theo mệnh lệnh của Vương gia, nhưng khi thiếp muốn đến cạnh Lạc Tuyết muội muội, nghe hạ nhân báo lại, đã không thấy nàng đâu nữa rồi! Cho nên thỉnh Vương gia giáng tội!”

Long Ngạo Thiên lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, nhìn về phía quản gia: “Đem thủ vệ đêm đó đến cho Bổn vương!” Nghe xong, trong lòng Thượng Quan Vũ Điệp vô cùng hồi hộp, gắt gao nắm lấy khăn, A Lục lấy cùi chỏ ý bảo nàng yên tâm, lúc này nàng mới bình tĩnh trở lại, làm bộ như không có chuyện gì.

“Vương gia, thuộc hạ có tội! Thỉnh Vương gia giáng tội!” Người thủ vệ mang theo vết thương quỳ xuống nói.

“Ngươi nói chi tiết cho Bổn vương, tình huống ngay lúc đó, nếu như có một câu nói dối, Bổn vương lập tức phế ngươi!” Trong đôi mắt Long Ngạo Thiên tản ra ý lạnh, toàn thân thủ vệ run run, “Người thích khách kia võ công vô cùng lợi hại, thuộc hạ còn chưa phát giác ra, đã bị đâm một kiếm, tiếp theo liền té xỉu, sau khi tỉnh lại, phát hiện đã không thấy Trắc vương phi đâu!”

“Có thấy rõ diện mạo không?” Long Ngạo Thiên hỏi tiếp. “Thỉnh vương gia, không có nhìn thấy, người đó che mặt.” Thủ vệ cao giọng nói, để che dấu sự chột dạ của chính mình.

“Bổn vương nuôi các ngươi có ích lợi gì? Người đâu, đánh 100 trượng, nhốt vào chuồng ngựa!” Bàn tay Long Ngạo Thiên vung lên, hai người đi lên kéo tên thủ hạ này xuống. Thủ vệ này cũng không có cầu xin tha thứ, không có trảm hắn là đã đặc biệt khai ân rồi!

Lý Tắc phụng mệnh trở về, Long Ngạo Thiên hạ lệnh nói: “Lập tức tìm sao thủ cho Bổn vương, báo tin cho tất cả nha môn Châu huyện phủ, toàn lực tìm kiếm Trắc vương phi, người nào tìm được, Bổn vương sẽ trọng thưởng, nhưng nếu ai biết chuyện không báo, giết không tha!”

“Dạ, thuộc hạ tuân lệnh!”

“Đợi đã nào!” Long Ngạo Thiên đột nhiên nói, sau đó nhìn về phía một đám người trong viện đang run cầm cập, “Toàn bộ các ngươi lui xuống!”

“Dạ!”

Khi trong ‘Hà Nguyệt trai’ rộng lớn chỉ còn lại một mình Long Ngạo Thiên và Lý Tắc, Long Ngạo Thiên từ trong người lấy ra một khối kim bài, thần sắc nghiêm nghị nói: “Nhanh đi tìm “12 ưng”, truyền lệnh của Bổn vương, đi thăm dò tất cả sự tình về Trắc vương phi, mà quan trọng nhất là chuey65n yêu đương vụng trộm và chuyện vị uy hiếp. Có tin lập tức hồi báo!”

Vẻ mặt Lý Tắc giật giật, kinh sợ không thôi, “12 ưng” này là một tổ chức bí mật được Long Ngạo Thiên bồi dưỡng nhiều năm, do 12 người tạo thành, chỉ nghe mệnh lệnh từ Long Ngạo Thiên, chuyên thu thập mật tình báo thiên hạ, cung cấp cho hai người là Hoàng đế Long Ngự Thiên và Long Ngạo Thiên, trù phi có chuyện trọng đại, nếu không sẽ không chủ động phát lệnh, bây giờ vì Lạc Tuyết mà dùng đến kim bài, cũng đủ thấy được sức nặng của Lạc Tuyết trong lòng Long Ngạo Thiên rồi!

Mặc dù Lý Tắc kinh ngạc, nhưng nếu là mệnh lệnh của chủ tử, hắn trịnh trọng gật đầu, “Dạ, thuộc hạ đã rõ rồi! Thuộc hạ lấp tức đi làm!”

Long Ngạo Thiên nhìn buồng ngủ vắng lặng của Lạc Tuyết, giống như nói nhỏ giống như thề nói: “Lạc nhi, cho dù Bổn vương có lên chầu trời, nhất định cũng phải tìm ra nàng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.