Phương Bắc Của Tôi

Chương 53: Chương 53: Bị mẹ ruột đánh cho một trận




Tôi ngủ một đêm không mộng mị, lúc tỉnh dậy còn được nghe tiếng mẹ ruột hát trong sân. Tôi nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, mẹ chắp tay sau lưng đứng tựa vào gốc táo, chăm chú hát như chốn không người. Giọng của mẹ là giọng nữ trung khàn, khúc dân ca Mông Cổ du dương như dòng sông lấp lánh dưới ánh mắt trời ban sớm.

Nơi nào đó trong lòng tôi lập tức mềm mại, rất muốn ôm mẹ vào trong ngực. Ngao Đăng Cách Nhật Lặc không giống với bất kỳ người phụ nào tôi từng gặp, bà kiên cường mà đơn thuần, phóng khoáng lại dịu dàng, tôi bỗng lén cảm thấy, dáng vẻ ca hát không muộn phiền kia của bà, hẳn là mẹ ruột tôi. Tuy bố Tập có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình muốn, nhưng để người phụ nữ mình từng yêu tha thiết cô độc trên thảo nguyên vắng vẻ, thi thoảng mới nhớ tới, liệu ông có thấy đau lòng không? Tôi lại nghĩ, nếu như Tập Hiểu Bắc thật lòng yêu tôi, tôi bỏ lại anh một mình, phải chăng cũng là sai lầm? Biết nghĩ tiếp sẽ rơi vào hỗn loạn, tôi mau chóng vẫy tay với mẹ ruột: “Phu nhân Ngao Đăng Cách Nhật Lặc, người lại đây một chút.”

Chắc mẹ ruột chưa từng gặp người đàn ông nào vô lại như tôi, bà lơ mơ đi tới.

“Làm ồn tới con sao?”

“Không ạ. Mẹ, mẹ đồng ý với con được không, đừng nói với Tháp Lạp con ở đây.”

“Không được, Tháp Lạp về mà không thấy con, nó sẽ rốt ruột lắm.”

“Mẹ, con muốn cho anh ấy một khoảng thời gian để suy nghĩ thật kỹ, biết đâu nghĩ thông rồi anh ấy sẽ tìm cho mẹ một cô con dâu xinh đẹp, đẻ được một nhóc Tiểu Tháp Lạp.”

Mẹ ruột cúi đầu không nói, tôi biết chuyện này là một cám dỗ không nhỏ đối với người làm mẹ.

“Vậy còn con, con định ở lại đây cả đời với bà già này sao, mùi vị cô đơn không dễ chịu đâu!” Mẹ ruột ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt như xuyên thủng trái tim tôi: “Mẹ có thể đồng ý với con, nhưng hẳn người cần suy nghĩ kỹ nên là con chứ?”

Dù có chuyện gì đi chăng nữa, nghỉ hè vừa qua, thấy đám trẻ con vui mừng hò reo vây quanh lúc tôi tới, tôi quên hết tất cả buồn phiền. Gộp hết trẻ con mấy lớp ở đây cũng không đông bằng một lớp ở thành phố, tôi dạy thêm cả toán, bận không thấy trời đất, thế nhưng rất vui vẻ, thật sự rất vui vẻ, nhất là lúc nhìn thấy mẹ ruột đeo vòng ngọc tôi tặng, nhàn nhã ngồi cũng những người dân du mục xung quanh xem chúng tôi dá bóng, chợt cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.

Thế nhưng ngày qua đêm lại tới, tôi gian nan trải qua một đêm dài, phản ứng của thân thể vẫn là thành thật nhất. Nỗi nhớ tôi dành cho Tập Hiểu Bắc cứ dâng lên theo ánh trăng như thủy triều cuộn trào, vậy mà tôi chẳng thể làm gì: Sao tôi dám tự an ủi trong nhà mẹ ruột với trong ký túc xá trường học chứ? Không phải tôi không muốn làm, nhưng sáng sớm rời giường sẽ phải giặt quần lót, không giặt sẽ bị mẹ ruột lục ra giặt, ôi, cứ nghĩ đến giặt lại buồn bực, rồi bắt đầu nghĩ vẩn vơ. Phu nhân Ngao Đăng Cách Nhật Lặc à, người thành thật như vậy làm gì, con không nói thì người cũng không nói thật luôn ư…

Kỳ phát tình của tôi kéo dài nhiều ngày, may là lúc tôi nghĩ mình sẽ chết nghẹn thì truyền đến một tin không biết nên vui hay buồn: Tập Hiểu Bắc muốn tới thảo nguyên dự lễ động thổ hạng mục phát điện bằng sức gió ở Mỏ thông. Phản ứng đầu tiên của tôi là gói gém quần áo tiếp tục chạy trốn, thể nào mẹ cũng sẽ nói với anh tôi đang dạy học ở trường, nhưng anh không tim được tôi đâu, tôi cảm thấy có lý, thuyết phục mình phải bình tĩnh, bình tĩnh.

“Con phải lái xe đưa mẹ đi.” Mẹ ruột khoác một cái áo choàng Mông Cổ mới tinh màu tím, đầu đội khăn tam giác vàng, “Mẹ mặc đẹp như này, phải có tài xế chứ.”

Tôi không để ý tới vẻ ngại ngùng của bà: “Có chuyện gì thế mẹ?”

“Con trai của mẹ à, vùng thảo nguyên này sắp rực rỡ lên rồi, cuộc sống của mọi người cũng sẽ thay đổi, có một phần công lao của Tháp Lạp đó!”

Tôi cũng rất tự hào, hạng mục phát điện bằng sức gió này sẽ không phá hủy hệ sinh thái của thảo nguyên, lại còn mang tới lợi ích kinh tế to lớn, đồng thời biến nơi đây thành khu du lịch, mở ra không ít cơ hội việc làm, vô số người dân quanh đây sẽ được hưởng lợi. Tập Hiểu Bắc là người làm chuyện lớn, từ một tên xã hội đen lăn lộn ngoài đường lại có thể trở thành người có trách nhiệm xã hội to lớn như vậy, không thể không nói cái chết của bạn anh có ảnh hưởng cực kỳ quan trọng. Vậy chuyện tôi xuất hiện trong cuộc đời anh có ảnh hưởng gì đây? Đến nơi mới biết, tôi khiến cho anh gầy.

Tôi đỗ xe cách xa đám đông, nhìn thấy đài chủ trì mới dựng treo lụa đỏ, mẹ ruột được chính quyền địa phương mời lên đó ngồi, tôi trà trộn vào đám đông, điên cuồng tìm kiếm bóng dáng cao lớn kiên cường của Tập Hiểu Bắc. Chẳng mất bao nhiêu sức lực, anh đã xuất hiện trong tầm mắt tôi, chỉ một chút thôi mà nước mắt đã tuôn giàn giụa.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tập Hiểu Bắc mặc âu phục, lập tức nghĩ tới Keanu Reeves, không phải trong Speed, mà là vị luật sư ưu tú luôn khoác trên mình bộ âu phục phẳng phiu trong The Devil’s Advocate, thế nhưng tôi chẳng có chút tâm tư si mê nào, bới vì anh quá gầy. Cằm nhọn hoắt, mắt cũng mở lớn hơn, từ đầu tới cuối hơi nhíu mày. Tôi muốn xông tới vuốt trán anh, muốn ôm chặt anh vào lòng, thế nhưng chỉ có thể sụt sùi đứng khóc trong ánh mắt soi mói của những người lạ xung quanh, khẽ kêu lên: “Anh, anh…”

Mẹ ruột cũng chỉ nán lại với Tập Hiểu Bắc một lúc, nhìn từ xa thấy bọn họ nói mấy câu rồi ôm nhau một hồi, sau đó Tập Hiểu Bắc vội vàng rời đi với lãnh đạo tỉnh, thành phố. Trên đường về nhà, tôi với mẹ ruột đều đỏ mắt, ai cũng không nói gì. Tôi vốn muốn về thẳng trường học, thế nhưng mẹ ruột bảo tôi ăn tối rồi hẵng đi, thấy tâm tình mẹ không ổn, tôi bèn liều mạng ăn, muốn mẹ thấy vui vẻ, vui như lúc dỗ Tập Hiểu Bắc vậy.

“Ăn no rồi?”

“Vâng.” Tôi gật đầu, thức ăn nghẹn ở cuống họng.

“Vậy về đi.”

Tôi bước cẩn thận ra ngoài sân, có dự cảm không tốt. Quả nhiên, vừa ra tới đó, mẹ ruột nhặt lên một cây chổi, đánh mạnh vào mông tôi.

“Man tử con thật xấu, mấy ngày vừa qua con ăn ngon ngủ say ở đây, còn không cho Tháp Lạp biết, nhìn Tháp Lạp bị mẹ hại kìa, gầy trơ xương …”

Tôi vừa trốn đằng đông vừa nấp đằng tây tránh cây chổi, vừa ấm ức giải thích: “Mẹ, con cũng có tốt chỗ nào đâu…”

“Nói bậy! Da dẻ hồng hào tai to mặt lớn như này, khó chịu ở đâu chứ!”

Mẹ ruột tức phát khóc, giữ tay tôi lại để đánh mông, tôi không chạy được cũng không dám đánh lại, chỉ đành xin tha: “Mẹ bớt giận, xin mẹ bớt giận, mai con còn có lớp…”

Vất vả mãi mới trốn thoát được, tôi vừa vuốt cái mông nóng bỏng vừa tố khổ với chú chó căn cừu Đức lần nào cũng hộ tống tôi về trường: “Bảo bối à, phu nhân Ngao Đăng Cách Nhật Lặc chẳng đáng tin chút nào…”

Hắc bảo bối gừ gừ vài tiếng, tôi sờ đầu nó thở dài, “Mày nói không sai, nói cho cùng, bà ấy vẫn là mẹ ruột Tập Hiểu Bắc…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.