Phùng Thanh

Chương 13: Chương 13: Người Dũng Cảm Hơn Sẽ Chiến Thắng!




Trong suốt thời gian học đại học, Triệu Phùng Thanh không hề có mảnh tình vắt vai nào.

Sau khi tốt nghiệp mấy năm cũng chẳng có kết quả gì.

Hai năm qua, nhiều bạn học cũng giới thiệu đàn ông cho cô, cô cũng chọn vài người mặt mũi sáng sủa đi ăn rồi dạo phố. Nhưng dù thế nào cũng không có cảm giác rung động. Cái tâm trạng hạnh phúc vì từng lời nói và cử chỉ của đối phương, cô chẳng thể cảm nhận được nữa.

Hơn nữa gương mặt này của cô là kiểu tiểu tam nhị phu nhân điển hình, khác hoàn toàn với style hiền lương thục đức. Đa số đàn ông thời nay, với cô bọn họ chỉ có ý định chơi bời. Có một hai kẻ, nói chuyện chưa được vài câu đã nhìn cô với ánh mắt dâm đãng, bắt đầu nói mấy lời hoa văn màu mè.

Triệu Phùng Thanh thừa biết.

Nắm tay nhau cùng đi hết cuộc đời, chỉ là chuyện cười trong cái xã hội hiện đại này.

Cũng chỉ có người ngây thơ như cô mới nghĩ rằng cứ chờ đợi rồi sẽ tìm được.

Cho nên đợi mãi mà người đó vẫn chưa đến.

Trước kia mẹ Triệu luôn nghĩ, con gái mình xinh đẹp thế này, tuyệt đối sẽ gả được ra ngoài. Thế nhưng khi tuổi tác Triệu Phùng Thanh càng ngày càng tăng, mẹ Triệu cũng càng ngày càng sốt ruột. Bà nhờ vả bạn bè người thân tìm đối tượng cho con gái, nhưng dù xem mặt bao nhiêu lần cũng không có kết quả gì.

Nhà Triệu Phùng Thanh cách công ty quá xa vì thế cô chuyển ra ngoài thuê một phòng sống tạm. Bình thường cũng chỉ cuối tuần mới về nhà lắc lư trước mặt ba mẹ.

Đối lập với sự lo lắng của mẹ Triệu, ba Triệu lại bình tĩnh hơn nhiều, “Chuyện đó cũng phải xem duyên phận nó đến đâu. Con gái chúng ta cũng đâu phải đứa trẻ ba tuổi, nó tự biết lo cho mình.”

“Biết lo cho mình cái gì. Không phải đứa trẻ ba tuổi mà là gái ế ba mươi tuổi.” Mẹ Triệu quở trách nói, “Đều do ông, cứ luôn mồm không vội không vội, giờ thì hay chưa, cuộc đời cũng trôi qua được một nửa rồi mà vẫn chưa có thằng nào nhòm ngó.”

Ba Triệu đẩy gọng kính, “Vậy bà đi giục con bé đi.” Con nhỏ này từ bé đã không biết nghe lời. Cũng may sau khi tốt nghiệp trung học, cũng không còn ương bướng nữa. Mấy năm nay, cũng bắt đầu hiểu chuyện ngoan ngoãn, khiến ông rất an tâm.

“Ông cũng phải nói mấy câu đi, bằng không nó còn tưởng rằng ông đang cổ vũ cho nó đấy.”

“Rồi rồi rồi.” Ba Triệu ngoài miệng thì nói như vậy, thế nhưng một khi Triệu Phùng Thanh về nhà, ông cũng không nhắc gì đến chuyện này.

Sau đó, ngay cả bà con họ hàng nhà họ Triệu cũng bắt đầu thúc giục cô kết hôn.

Thật ra Triệu Phùng Thanh suy nghĩ rất thoáng.

Có đàn ông hay không, cuộc sống vẫn cứ như vậy.

Đám bà tám này cũng thật rảnh, cuộc sống của người khác thì liên quan gì đến các bà, vậy mà cứ thích ngồi nói lung tung, cứ như một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chưa lấy chồng thì là kẻ tội ác tày trời vậy.

Chỉ là, Triệu Phùng Thanh cũng chẳng quan tâm đến chuyện lải nhải của họ hàng. Cô còn một vấn đề lớn phải giải quyết, đó chính là công việc.

Sau khi tốt nghiệp, ba Triệu xin cho cô vào làm một công ty dịch thuật. Làm chưa được bao lâu, cô đã biết trình độ bản thân có hạn. Vì tránh để tương lai làm mất mặt ba Triệu, cô liền chủ động nghỉ việc. Sau đó cô tới một công ty thời trang làm nhân viên hậu cần. Làm chưa được bao lâu, cô lại nghỉ việc. Nguyên nhân là vì gã quản lý thèm thuồng cô, thường nhìn cô với gương mặt dữ tợn cùng nụ cười đáng khinh.

Ba Triệu mẹ Triệu không biết tình hình cụ thể thế nào, chỉ biết nói con gái nhà mình là loại thùng rỗng kêu to. [1]

[1] Nguyên văn là 眼高手低 – nhãn cao thủ đê: ám chỉ những kẻ nói thì hay nhưng làm không ra gì.

Sau đó Triệu Phùng Thanh lại vào làm ở một công ty thương mại, nhưng công ty này có vấn đề về tài chính đã lâu. Vài ngày trước ông chủ công ty đã cuỗm gói bỏ trốn. Vì vậy cô lại quay về thời gian chờ việc mới.

Sau khi thất nghiệp, Triệu Phùng Thanh không dám về nhà.

Hiện giờ mẹ Triệu ngày nào cũng chỉ lo lắng hôn sự của con gái, tìm được việc hay không cũng chỉ là thứ yếu mà thôi. Bà nhờ người hỏi thăm tìm thông tin về các nam thanh niên chưa kết hôn, rồi xin ảnh mang về cho con gái.

Vì muốn thoát khỏi cảnh xem mặt ngày ngày, nên Triệu Phùng Thanh đã tung CV đi phỏng vấn khắp nơi, ra vẻ như rất bận rộn không có thời gian rảnh.

Một ngày nào đó, tiết trời trong xanh, muôn dặm không mây, cô được gọi tới phỏng vấn cho vị trí nhân viên phục vụ quầy của khách sạn.

Cô nộp CV cho rất nhiều công việc. Đọc yêu cầu về vị trí này cũng không cao, lại không cần phải dùng não suy nghĩ nhiều, nên cũng chẳng tìm hiểu thông tin về khách sạn này mà nộp luôn.

Khi nhận được cuộc gọi mời phỏng vấn của khách sạn, cô ngẫm nghĩ thật lâu, đến mức muốn đứng dậy cũng không nổi, là vì rốt cục cô có nộp CV vào khách sạn này không nhỉ.

Khách sạn này là khách sạn năm sao nổi tiếng của thành phố S, cả một tòa nhà sừng sững nằm giữa trung tâm, khí thế cuồn cuộn.

Triệu Phùng Thanh nhìn tòa nhà khách sạn sang trọng với những lát đá hoa lệ kia, trong lòng cũng chẳng đặt nhiều kỳ vọng vào cuộc phỏng vấn này. Cô đang nghĩ đến chuyện chiều nay phải đi chuyến xe nào lúc mấy giờ đến phỏng vấn ở một công ty khác, hay chuyện sau khi phỏng vấn thì đi đâu ăn cơm đây.

Thí sinh tới phỏng vấn không hề ít, tất cả đều được xếp vào một phòng lớn điền thông tin cá nhân.

Triệu Phùng Thanh nhìn xung quanh một vòng, liền phát hiện ra vài mỹ nữ.

Tươi trẻ tự nhiên, thướt tha như hoa.

Vì thế cô càng khẳng định cuộc phỏng vấn này không hề đơn giản. Cô chỉ đeo vài món đồ trang sức trang nhã, hơn nữa cô đã hơn ba mươi tuổi rồi.

Điền thông tin cá nhân xong là khoảng thời gian chờ đợi nhàm chán.

Cậu thanh niên bên cạnh quay sang hỏi cô vài ba câu gợi chuyện, rồi cậu ta bỗng đứng bật dậy.”Chị nói xem, hôm nay tôi ăn mặc thế này, có thể được bao nhiêu điểm?”

Triệu Phùng Thanh nhìn hắn. Áo vest đen, bên trong là sơ mi trắng, mặt chữ quốc [2], mắt nhỏ. Lông mũi trong lỗ mũi bên trái đã lung lay lảo đảo như muốn bắn ra ngoài rồi.

[2] Mặt chữ quốc [国]: như hình

“Soái!” Cô bật ngón cái khen ngợi hắn, cười đến rõ là thật lòng. Cô làm trong ngành dịch vụ nhiều năm rồi, đã nuôi cái thói quen mỉm cười với khách hàng. Theo đánh giá của Nhiêu Tử, khi cô cười như vậy thì yêu khí cũng giảm xuống nhiều.

Cậu thanh niên tít mắt cười như không thấy tổ quốc đâu, “Tôi thi đại học không tốt lắm nên mới phải vào đại học Y, thật ra tôi rất có thực lực.”

“Tôi thi đại học vượt xa năng lực người thường, vào học viện Z.” Triệu Phùng Thanh tùy tiện trả lời.

Mắt híp nhìn cô với vẻ miệt thị, nhất thời tự tin tăng lên nhiều.

“Lý Tại Miên.” Nhân viên hướng dẫn nở nụ cười mỉm, nhẹ giọng gọi tên cậu ngoài cửa.

“Có mặt.” Mắt híp quay đầu nói, “Tôi đi.” Lời nói có vẻ lưu luyến chiến sĩ ở lại.

“Đi đi.” Nói xong, cô bắt đầu nghịch điện thoại.

Mười lăm phút sau, mắt híp mặt vô cùng tự tin đi ra, “Tôi cảm thấy nhất định tôi sẽ trúng tuyển!” Nụ cười toe toét ngoác đến tận mang tai.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng gọi dịu dàng, “Triệu Phùng Thanh.”

“Có.” Triệu Phùng Thanh lên tiếng, khi đi thoáng qua cậu thanh niên kia, cô nói, “Tôi nghĩ chắc cậu sẽ được chọn thôi. Tạm biệt, chàng trai, cậu trông rất ổn đấy.”

Chàng trai ngơ ngác không hiểu gì, nhìn theo bóng lưng cô rời đi.

Triệu Phùng Thanh bước vào phòng phỏng vấn, cảm thấy cuộc chiến này cũng khoa trương quá đi.

Có ba nhà tuyển dụng ngồi trước mặt cô.

“Triệu Phùng Thanh?” Người ngồi giữa là nhà tuyển dụng Giáp đang cúi đầu đọc CV của cô, mới nhìn hai dòng đầu tiên, ông đã chau mày, “Học viện Z à?”

Cô mỉm cười, “Đúng vậy.” Không có cách nào, danh tiếng của học viện này quá tệ. Mỗi lần cô đi phỏng vấn luôn bị hỏi về trường mình. Cô đã quen rồi.

Nhà tuyển dụng Giáp thả CV của cô xuống, nhìn thẳng vào mặt cô, vẻ mặt nghiêm túc không chút thân thiện, “Cô có thể làm gì?”

“Đánh máy, nhận điện thoại.” Triệu Phùng Thanh trước kia làm bên dịch vụ thì làm những công việc đó. Hiện giờ các công ty đang quản trị theo kiểu mỗi người đều có nhiệm vụ riêng của mình, nên mấy việc vặt vãnh cũng phải có người làm, cho nên cô không cảm thấy chuyện đó thì có gì mất mặt. Hơn nữa, tốc độ đánh máy của cô thật sự rất nhanh.

“...” Vẻ mặt nhà tuyển dụng Giáp bỗng chốc cứng lại, “Còn gì nữa không?”

“Kiên trì tuân theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế.” Áp lực của xã hội hiện đại quá lớn, thỉnh thoảng cũng có vài khách hàng gọi điện tới chửi rủa, nếu cô vào phải trưởng hợp đó, cô sẽ không trả lời. Mặc kệ để đối phương chửi mắng thế nào, cô cũng chưa từng cãi lại một lời.

Ba vị giám khảo không hài lòng câu trả lời của cô, nét mặt của bọn họ đã nói với cô như vậy.

Triệu Phùng Thanh thầm nghĩ, tiêu chuẩn nhân viên phục vụ của khách sạn này hẳn là vô cùng cao.

“Triệu Phùng Thanh.” Nhà tuyển dụng Ất thấy mặt ông Giáp ngồi bên cạnh đen như đít nồi thì ngay lập tức giải thích, “Chúng tôi đang tuyển Thư ký tổng giám đốc.”

Triệu Phùng Thanh nhếch lông mày. Tuy rằng cô nộp CV tứ tung khắp nơi, nhưng cũng không thần kinh đến mức chấp nhận lời mời phỏng vấn vị trí cao cấp thế này.”Vậy khách sạn các ông còn tuyển nhân viên phục vụ quầy lễ tân không?”

Cả hội trường im lặng.

Cô đoán là nhân viên hướng dẫn đã đưa cô tới nhầm phòng rồi.”Mấy anh có thể xem lại giúp tôi chuyển CV qua bộ phận nhân viên phục vụ quầy lễ tân không?”

Cả hội trường lại im lặng.

Nhà tuyển dụng Giáp không còn kiên nhẫn nữa, ông ta nhăn mặt như muốn đuổi người rồi.

Ngay lúc này, cửa phòng bỗng mở ra, có một người đàn ông đi vào.

Triệu Phùng Thanh quay đầu lại.

Chỉ cần liếc mắt một cái, cô đã biết, đó là người bạn trai trong ảo tưởng thời trẻ của cô.

Vẫn là kiểu đẹp trai rạng ngời, khí thế hiên ngang như ngày ấy. Còn năm tháng lại ưu ái tặng hắn một thân khí chất trầm tĩnh.

Thế giới này không lớn cũng không nhỏ.

Có thể lớn đến mức sau khi tốt nghiệp cấp ba cũng chẳng để hai người gặp lại nhau lần nào, cũng có thể nhỏ đến mức cô nhận bừa một lời mời phỏng vấn thì lại có thể gặp hắn.

Trên đời có những điều thật kỳ lạ, cô và hắn đã không gặp mặt mười hai năm rồi nhưng cô vẫn có thể liếc mắt một cái là nhận ra con người ấy. Nếu hồi còn đi học cô có được trí nhớ siêu phàm thế này, chắc giờ cũng không phải bôn ba đi kiếm việc làm nữa.

Ba nhà tuyển dụng đứng dậy chào hỏi Giang Tấn.

Giang Tấn gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn sang cô.

Trong nháy mắt đó, Triệu Phùng Thanh thầm nghĩ đến một câu ‘Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng’.[3]

[3] Ý nghĩa: hai đối thủ gặp nhau trên con đường hẹp, người dũng cảm hơn sẽ chiến thắng.

Vì vậy cô đứng dậy, cúi đầu lịch sự nói, “Cám ơn các vị, tôi về trước.”

Ba nhà tuyển dụng không giữ cô lại.

Giang Tấn lại càng không.

Cô đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Đứng ngoài cửa ba giây sau đó cô xoay người rời đi.

Triệu Phùng Thanh cười tươi bước ra khỏi khách sạn.

Thời gian quả là liều thuốc giảm đau hữu hiệu. Trong những năm tháng dài đằng đẵng ấy, nhiều ký ức cũng dần trở nên mơ hồ. Nỗi đau ấy nay chỉ còn lại vết sẹo mờ nhạt.

Thỉnh thoảng cô còn lật nó ra ngẫm lại thì bỗng có cảm giác rất khác.

Ví dụ như hiện tại, sau khi gặp lại Giang Tấn, điều đầu tiên cô nghĩ là gu thẩm mỹ năm ấy của cô thật tốt. Đã nhiều năm trôi qua rồi nhưng người đàn ông cô từng thích vẫn đẹp trai rạng ngời như vậy.

Thanh xuân của cô quả nhiên rất rực rỡ.

***

Vài ngày sau, Triệu Phùng Thanh nhận được một cuộc điện thoại.

Đối phương là nhân viên phòng HR của khách sạn. Anh ta liên tục xin lỗi, nói rằng hôm phỏng vấn đó đã xếp nhầm CV của cô và một người khác.

Cô cười cười đáp lại. Hóa ra khách sạn năm sao cũng có thể phạm phải lỗi sai cơ bản như vậy.

Nhân viên quản lý xin lỗi xong thì hỏi cô thời gian phỏng vấn.

Cô uyển chuyển nói lời từ chối. Từ khi cô biết công ty kia có Giang Tấn thì cô không còn muốn vào nữa.

Triệu Phùng Thanh cẩn thận mà ngẫm lại, hóa ra bản thân cô lại vô tình như vậy.

Ví như khi Tương Phù Lị thất tình, thật lâu sau đó cô nàng vẫn chưa quên được.

Còn cô chỉ mất ba tháng để quên nó, sau đó cái gì nên tới cũng tới. Thậm chí, cô còn rất thích kể lại câu chuyện đó cho mọi người để làm phong phú thêm lịch sử yêu đương của mình.

Lần này cô có thể thêm vào câu chuyện của mình vài tình tiết rồi, nam chủ hiện đang là tổng giám đốc, còn cô thì đang ở nhà tìm việc. Nhìn đôi này xem, nữ chính quả là nhân vật vô dụng mà.

Triệu Phùng Thanh vẫn luôn biết cuộc đời mình chẳng có mục tiêu nào lớn.

Trong những năm tháng thanh xuân, cô từng gặp rất nhiều đàn ông. Hồi đại học, bạn cùng phòng cũng thường đề cử cho cô vài ông đại gia hơn năm mươi tuổi, nói là chơi qua đường thôi.

Triệu Phùng Thanh chả thèm quan tâm. Theo quan điểm của cô, giá trị của một người phụ nữ không do người đàn ông bên cạnh bạn quyết định. Làm tiểu tam hay nhị phu nhân cũng chẳng có gì vẻ vang.

Ý nghĩ này của cô được đám bạn cùng phòng bình luận là: không ăn được nên đạp đổ.[4]

[4] Gốc là 吃不到葡萄说葡萄酸 – Không ăn được nho nên bảo nho chua.

Nhưng mặc kệ người khác nói nó ngọt hay chua, Triệu Phùng Thanh vẫn luôn cảm thấy, cuộc sống này là của mình. Đời sống vật chật của cô có thể không sánh được với họ, nhưng đời sống tinh thần của cô thì chẳng thua kém bất cứ kẻ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.