Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 1: Chương 1: Giới thiệu




Kinh thành vương triều Đại Tuyên đồn đãi rằng:

Lan Dương Vương Thế tử phi là phúc tinh, Thế tử gần như đã bước một chân vào quan tài, nhưng nhờ có nàng mà thân thể cường tráng, mạnh khỏe như trâu.

Lan Dương Vương Thế tử phi là một bông hoa tuyệt thế, tự chế một nồi đậu hủ thúi mè cay, khiến vương phủ tràn ngập trong mùi hôi thối ngất trời, nhưng lại ăn rất ngon, ai ai cũng giành.

Lan Dương Vương Thế tử phi là hiền thê, cùng bàn luận với Thế tử về binh pháp ba mươi sáu kế, đồng thời mở một lớp dạy chữ cho bọn hạ nhân trong phủ.

Tóm lại là tình tiết phát triển như thế nào, thì phải bắt đầu nói từ khi nàng xuyên không đến cổ đại ──

Xuyên tới cổ đại đã bi thương lắm rồi, không ngờ nguyên chủ lại còn là trưởng nữ của Tướng phủ không được sủng ái.

Bị mẹ kế ném vào trong am bầu bạn với thanh đăng cổ phật, cũng may là tính tình của nàng rất lạc quan, nên cứ xem như bản thân đến ngắm cảnh thôi.

Ai ngờ trong phủ đột nhiên cho người đến đón nàng về, nàng mới biết nàng phải làm tân nương xung hỉ, có điều tướng công Lan Dương Vương Thế tử này lại yếu như gà,

Cũng vì bái đường với nàng mà trúng gió suýt mất mạng, hắn khâm điểm nàng phụ trách sinh hoạt hàng ngày cho hắn, mấy ngày liên tiếp đều bị nhốt ở trong phòng,

Mọi người đều cảm thấy nàng được Thế tử “chuyên phòng độc sủng”, nhưng lại không biết nàng kỳ thực đang giúp hắn luyện công, canh chừng kiêm hộ pháp đề phòng hắn bị tẩu hỏa nhập ma,

Nàng vẫn cho rằng từ khi sinh ra hắn đã ngậm thìa vàng, nhưng sau khi thái y bắt mạch mới biết hắn vừa ra đời đã bị người ta hạ độc, khiến trong lòng nàng xót xa không thôi.

Cộng thêm việc bản thân bị trúng độc khi vừa uống xong chén tổ yến vốn mang đến cho hắn, hắn đã không quản cực nhọc ngày đêm mà chăm sóc nàng, khiến nàng càng khuynh tâm đối với hắn.

Thế nhưng những ngày ngọt ngào như vậy lại không được bao lâu, tại võ trường luyện tập của hoàng gia, sau khi Quận chúa nhìn thấy biểu hiện nổi bật của hắn, đã nhất kiến chung tình.

Thái hậu cố ý ban Quận chúa làm bình thê của hắn, nhưng hắn lại giấu giếm không nói với nàng, không thực hiện được lời cam kết ban đầu với nàng: nhất sinh nhất thế nhất song nhân.

Nếu vậy nàng cũng không cần hắn, thừa dịp hắn vào cung đã để lại một phong thư hưu phu, lặng lẽ rời đi. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.