Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 47: Chương 47: Chương 46




Đỗ lão phu nhân nhìn Hàn thị không nói một lời nào, bà liền trách mắng với tỷ muội Đỗ thị nói: “Hai người nha đầu các ngươi, còn không mau cám ơn tỷ phu các ngươi đã mai mối giúp các ngươi.”

Đỗ Thải Liên và Đỗ Thải Hà là thiên kim tiêu thư khuê các suốt ngày ở trong phòng nên cũng không biết chuyện hoa cỏ hỗn loạn của đệ tử Thượng kinh, nhưng lại biết Bình Dương Hầu và Hạo Quốc Công, chỉ nghe Tôn Thạch Ngọc nói đều là gia đình danh giá, là gia đình hiển hách ở Thượng kinh, hai tỷ muội họ khẽ cuối đầu rồi nói: “Cám ơn tỷ phu!”

Hàn thị chí đứng đó âm thầm chịu đựng, dù có bực tức bà cũng không dám nói gì chỉ nghiến răng nghiến lợi nghĩ sau này sẽ tính món nợ này lên đầu Đỗ Phúc Hề.

Bây giờ bà ta cũng không còn tâm trạng để chuẩn bị bàn tiệc, nhưng mà Đỗ lão phu nhân vẫn tha thiết giữ hai người bọn họ ở lại dùng cơm. Sau khi ăn xong, hai người ở lại nói chuyện với Đỗ lão phu nhân một lúc rồi mới cáo từ rời khỏi Tả tướng phủ rồi lại đi dạo ở trong thành hơn nữa ngày mới đến một quán rượu dùng bữa rồi mới trở về Vương phủ.

Đỗ Phúc Hề mua rất nhiều đồ chơi mà ở kiếp trước của nàng không có, nàng trở lại phòng ngủ với một cảm giác rất là hài lòng thỏa dạ, sau đó mới làm cái lễ với Tôn Thạch Ngọc nói: “Đa tạ gia! Hôm nay thiếp đi chơi rất là vui vẻ!”

Tôn Thạch Ngọc cũng không nhìn nàng mà đứng đó tự mình cởi bộ y phục thế tử xuống rồi mặc vào bộ y phục luyện công nói: “Chờ gia, không được ngủ trước, chờ gia luyện công xong sẽ trờ về tìm nàng.”

Nàng nghe xong thì che miệng lại cười nói: “Thiếp ngủ hay không thì có gì khác biệt chứ?” Dù sao nàng ngủ là việc của nàng, chuyện hắn hắn làm với lại chuyện này cũng không phải là lần đầu xảy ra.

Tôn Thạch Ngọc hừ nói: “Tóm lại hôm nay ở trong xe ngựa nàng nợ gia, đêm nay nàng phải trả nợ.”

Trong mắt Đỗ Phúc Hề bây giờ chỉ toàn là niềm vui sướng, nàng liền đẩy hắn đi ra ngoài, “Được được, thiếp nhất định sẽ trả, gia vẫn nhanh đi luyện công đi.”

Sao lại thế này? Việc nhỏ nhặt như vậy mà nàng lại cảm thấy ngọt ngào như thế, lòng lại kiên định như vậy, có hắn ở bên cạnh nàng cảm thấy mình không giống như xuyên Việt tới đây mà như là đã sinh ra ở vương triều Đại Tuyên này vậy..

Cũng tại vì yêu mà khiến cho nàng ngủ gật, một chút cũng sai, đi ra ngoài cả ngày nàng cũng hơi mệt mỏi nên nằm ở trên giường duỗi lưng ra nghỉ, sau khi ngủ dậy thì đi tắm rửa một chút rồi đợi Tôn Thạch Ngọc trở về ăn bữa đêm, Vương phi cho người tới mời nàng đi qua viện Bách Hợp một chuyến.

Đỗ Phúc Hề dẫn theo A Chính đi tới trong viện của vương phi, vương phi thấy nàng thì cười vui vẻ rạng rỡ thân thiết cầm tay nàng kéo nàng ngồi xuống rồi kêu Trúc Ảnh, Thượng Trà lui xuống.

“Hài tử, trễ như vậy mà còn gọi con tới là có một tin tốt muốn nói với con.” Vương phi vui sướng nói.

“Mẫu phi cứ nói.” Trong lòng Đỗ Phúc Hề nghĩ là lại có gì ban thưởng cho nàng sao? Với nàng mà nói, ban thưởng là một tin tức tốt.

Nàng đã tới cổ đại này rất lâu nên rất thích văn hóa ban thưởng này, ở kiếp trước lại không có như vậy, không có việc gì thì thưởng kim ngân tài bảo (tiền) làm gì, dù có làm việc tốt thì đó cũng là chuyện nên làm, cũng bởi vì vài năm nay kinh tế cả công ty có chút đình trệ nên tiền lương cũng theo đó mà giảm theo chứ không có tăng thêm huống chi khen thưởng là ngoài mức quy định, vẫn là nên đi tắm rửa một chút rồi đi ngủ, đừng có nằm mơ đến chuyện khen thưởng.

“Ngày hôm nay Thái hậu hạ chỉ, hứa gả Hải Dong quận chúa làm bình thê cho Ngọc Nhi, ngày mùng sáu tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, còn một tháng nữa là tới, thời gian cấp bách nên phải thu xếp sớm.”

Trong nháy mắt, Đỗ Phúc Hề không còn dũng khí để hít thở nữa.

Tin tức tốt? Nàng không nghe lầm chứ? Cái này được xem là tin tức tốt? Tướng công nàng muốn cưới tiểu thiếp, tin tức này được xem là tốt

Không, không phải tiểu thiếp mà là bình thê, địa vị cũng ngang nhau, nàng ấy cũng được cưới hỏi đàng hoàng, mà khác là cho thái hậu chỉ hôn, thậm chí thân phận còn cao hơn dòng chính nữ Tướng phủ của nàng, mà nàng ấy là quận chúa.

“Hài tử, con cảm thấy sao? Có phải bị tin tức tốt này làm cho hoảng sợ rồi không?” Vương phi cười nói, “Khi nương vừa nhận tin này cũng có chút hoảng sợ còn tưởng rằng mình đang mơ, Hải Dong quận chúa làm bình thê của Ngọc Nhi, nghĩ như thế nào thì đây đều là chuyện không có khả năng.”

Đỗ Phúc Hề miễn cưỡng nói: “Tức phụ là... Là hoảng sợ, không sai.”

“Đây là một chuyện thật tốt.” Vương phi tự nhiên cười nói, “Thế lực của Tuấn vương không tầm thường, hiện giờ Ngọc Nhi lại có ý đi theo con đường làm quan để phát triển, có Tuấn vương làm nhạc phụ tất nhiên sẽ có một chỗ dựa lớn vững chắc trong triều, mà Hải Dong quận chúa cũng rất thông minh hai người bọn họ sẽ giúp đỡ Ngọc NHi, nương cũng rất yên tâm, ngày sau vương phủ chờ các con xây dựng.”

Trong lòng Đỗ Phúc Hề hơi đau đớn. Nàng muốn sinh cho Tôn Thạch Ngọc một hài tử nhưng không muốn nữ nhân khác sinh hài tử cho hắn, nghĩ đến hắn để cho nàng có thai lại vừa cho quận chúa kia có theo nàng liền không chịu đựng được, lại còn muốn hai nữ nhân các nàng ở trong phủ cố gắng có thai, khi gặp mặt nhau gọi một câu tỷ tỷ, muội muội là hơi xích mích rồi.

Ban đêm, hắn đi vào trong phòng người nào thì mỗi ngày người đó đều phải chịu sự hành hạ, nghĩ đến hắn ôm quận chúa kia ở thân rồi khẽ cởi y phục ra, rồi hôn quận chúa đó rồi cùng làm chuyện phu thê, ôm lấy nhau đi vào giấc ngủ... Đủ loại chuyện phát sinh, nàng có còn muốn sống qua ngày nữa hay không? Chỉ mới nghĩ như vậy cũng đã khiến nàng tức điên lên rồi, nàng không còn cách nào khác, ở thời đại này nữ nhân quan niệm tam tòng tứ đức, coi tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường...

“Con có biết Hải Dong sao lại có ý với Ngọc nhi không? Ngày đó ở trong cung trên võ trường luyện võ, Ngọc nhi thể hiện tài bắn tên với vũ lực điêu luyện nói chuyện với Mạnh phó tướng quân không có chút luống cuống nào, để cho tầm mắt cực cao của Hải Dong quận chúa động tâm can thâm gả cho Ngọc nhi làm bình thê...”

Đỗ Phúc Hề nghe được hơi thẫn thờ ra mà vương phi lại hào hứng tràn trề như vậy, như vậy “Nhất kiến chung tình” nói thế là nữ tử kia vừa thấy tướng công nàng liền chung tình, kêu nàng làm sao nghe tiếp được đây?

Đang chìm đắm vào sự vui vẻ của mình cho nên vương phi không phát hiện nàng có chút kì lạ, tự mình tươi cười rồi hưng phấn nói tiếp: “Tuấn vương là nhân vật bậc nào? Hải Dong quận chúa là trưởng nữ mà hắn cực kì nuông chiều và sủng ái, lúc đầu cũng vì Ngọc nhi có chính thê mà phản đối chuyện này, ai ngờ Hải Dong quận chúa là tự mình đề xuất làm bình thê, Tuấn vương có ngăn cũng không được, đành phải theo ý của quận chúa, ta thấy Hải Dong quận chúa nó là một đứa nhỏ thông minh, có một con mắt tinh tường nên đã nhìn ra Ngọc nhi sau này ắt sẽ được thành tựu lớn.”

Trong lòng Đỗ Phúc Hề hơi trống trải, “Thì ra... là như vậy.”

Nàng không biết giờ phút này nàng nhìn nét mặt vương phi ra cái dạng gì, nhưng chắc chắn trái tim nàng cực kỳ băng giá và thất vọng, nàng cho rằng vương phi rất thích nàng, thương nàng, giữ gìn nàng, coi trọng nàng, nhưng mà bây giờ tư lợi ở trước mặt, vương phi lại lựa chọn lợi ích hơn nhi tử của mình.

Có lẽ là không nên nói như vậy, nữ tử cổ đại cũng quen với thói nam nhân có tam thê tứ thiếp, cũng không ai thấy được việc chia sẻ một người nam nhân với người khác là không đúng, ở thời đại này, quy cũ ở nơi đó như thế nào nữ nhân đó cũng phải tuân theo, ghen tị chính là điều thất xuất, ai dám dính vào đó chứ? Vương phi lại vẫn tự mình nạp Trắc phi cho vương gia, di nương cũng là do vương phi tự mình đưa lên cho vương gia, những nữ tử hòa thuận kính trọng như vậy, mình phải trách mắng như thế nào khi bà ấy nạp bình thê cho nhi tử mà lại vui mừng hào hứng cho nàng biết, đối với một chính thê như nàng đó là chuyện rất tàn nhẫn.

Trọng điểm không phải là vương phi làm sao để giữ nàng lại, mà là Tôn Thạch Ngọc làm sao để giữ nàng ở lại, nếu Tôn Thạch Ngọc có tâm tư giống với Vương phi, nếu vậy nàng sẽ không cần, nàng sẽ không cần sống ở trong vương phủ này nữa, chuyện gì cũng có giới hạn của nó nàng cũng không có cách nào vượt qua chuyện đó được, không có cách nào mở mắt được, biết rõ tướng công của mình có nữ nhân khác mà vẫn tình nguyện hầu hạ, trống trải, không thể thổ lộ tình cảm thì cuộc sống còn gì đáng nói nữa? Chuyện này thà chết chứ nàng cũng không chịu khuất phục.

Nghĩ tới đây nàng thở sau một hơi rồi nhìn vương phi, ung dung bình tĩnh mở miệng nói: “Mẫu phi, tướng công con đã biết chuyện lấy bình thê chưa?”

Vương phi cười cười nói: “Chắc ngày mai ý chỉ mới được đưa đến, nhưng lúc trước Ngọc nhi tiến cung đi vấn an Thái hậu, Thái hậu thăm dò chủ ý.”

Đỗ Phúc Hề nghĩ đến thọ yến của thái hậu, quả thật thái hậu thường triệu Tôn Thạch Ngọc vào cung làm bạn dùng bữa, như vậy trong lúc nói chuyện phiếm cũng đã đề cập qua chuyện làm bình thê, cho nên hôm nay cùng nàng đi lại mặt, lại đi dạo với nàng, lại để cho nàng mua những gì mình thích, nhưng thứ đó là đang bồi thường cho nàng sao? Bồi thường? Hắn đã đồng ý với nàng cả đời này chỉ có nàng nhưng lại không làm được? Thế này là sao?

Rõ là muốn lấy thêm bình thê, lại còn yêu thương chiều chuộng nàng giữ nàng lại, ngày ngày đều sinh hoạt vợ chồng với nàng, để cho nàng không có chút nào phát hiện, hắn định đến khi nào mới nói cho nàng biết? Ngày đại hôn của hắn, mình còn phải tham gia, còn phải vì hắn mà thu xếp hôn lễ sao?

Đi mà lấy! Nàng mới không ham thích cùng nhất sinh nhất thế nhất song nhân với hắn, tuy là hồn trùng sinh nhưng hắn vẫn thuộc về nam nhân của thời đại này, thê thiếp chỉ là trang bị cơ bản mà thôi về sau còn có thể không chừng sẽ nạp thêm người mới, chờ hắn kế thừa vị trí thành Lan Dương Vương đời kế tiếp, chắc về sau sẽ còn thêm nhiều thê thiếp nữa. Nàng liền tính ngày mình tới đây, nàng quan hệ với hắn cũng là vì hắn muốn thay đổi thị thiếp, hắn lại có mới nới nới cũ, sẽ lạnh nhạt với nàng, mà nàng lại không thể thuần túy yêu hắn, không chỉ không yêu hắn mà còn hận hắn.

Nàng không có nhân nhượng vì lợi ích, nàng không cần chờ đợi nam nhân rủ lòng thương xót, từ lúc bắt đầu đến giờ, nàng cũng có không ít ngân lượng, đồ cưới trong khố phòng cộng với nhiều của đồ được ban thưởng và nhiều đồ ở cửa hàng thu vào, sau khi chia tay nàng cũng không tin mình sẽ chết đói, nàng sẽ đưa A Chỉ, Lục Nhi, Phượng ma ma, Hoa Đào cùng tất cả thị tì đi, người của nàng tuyệt đối sẽ không ở lại vương phủ để cho quận chúa sắp vào cửa kia mà đập phá!

Thấy trên mặt nàng không có chút vui mừng nào, vương phi cũng không là người ngu, vội vàng an ủi: “Hài tử, con không cần lo lắng, con chính là chính thê, về sau Noãn Xuân Các vẫn cho con làm chủ, việc nhỏ để cho Hải Dong quận chúa giúp con, nương tin hai người các con sẽ làm rất tốt.”

Đỗ Phúc Hề biết ý của vương phi, tham thê tứ thiếp là đạo lý hiển nhiên căn bản là không có gì để nói, ngược lại nếu mỗi phòng đấu đá nhau đó mới là điều vương phi lo lắng, ví như nàng có thể cùng Hải Dong quận chứa “tỷ muội đồng tâm”, lại vừa hỗ trợ giúp hỗ trợ Tôn Thạch Ngọc một tay.

Nàng và vương phi căn bản là người của hai thế giới, không thể hiểu nhau, nàng không cần quan tâm đến cái gì gọi là đấu đá nhau, có yêu nàng, nam nhân bên cạnh cũng yêu nàng thì nàng mới có nghị lực đi đấu với họ, đấu như vậy mới có ý nghĩa, nếu hắn còn có những nữ nhân khác, thì nàng phải làm gì mà đấu vì hắn? Tranh cái gì? Mình lại thật lòng với hắn, thật sự là rất hối hận.

“Mẫu phi...” Nàng giả vờ đè trán nhíu mi nói, “Có thể hôm nay sẽ có gió lạnh, con có chút mệt mỏi, con xin được về phòng nằm trước, ngày mai sẽ trở lại thỉnh an mẫu phi.”

Vương phi vội hỏi: “Chỉ nằm là sao? Nếu bệnh nhỏ thành bệnh nặng thì sẽ không tốt, hay ta mời Hà thái y qua xem một chút, sở trường của Hà thái y là trị sốt phong hàn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.