Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 44: Chương 44: Chương 43




“Sao hôm nay Hà Di Nương lại tới đây?” Đỗ Phúc Hề đến thiên sảnh, phân phó Đào Hoa pha trà, bưng lên một bàn điểm tâm.

“Thế Tử Phi, Di Nương là 'vô sự bất đăng tam bảo điện' (không có việc không đến), hiện tại thân phận ngươi đã khác, mỗi ngày khách đến như mây, Di Nương không có chuyện chính đáng cũng không dám tới quấy rầy ngươi.” Hà Di Nương cười khanh khách, nói thẳng ra.

Đỗ Phúc Hề cũng thích cá tính thẳng thắng như vậy, còn hơn nhìn không thấu tâm can trong bụng.

Nàng cười nói: “Hà Di Nương có chuyện gì, nói thẳng là được.”

“Thế Tử Phi, ta nghe nói Hoàng Thượng đã ban cho Thế Tử quan chức rồi.” Hai mắt Hà Di Nương tỏa sáng nói.

“Có thật không?!” Đỗ Phúc Hề kinh ngạc hô nhỏ. Kinh ngạc của nàng cũng không phải giả, nàng thật sự chưa nghe nói đến. Hà Di Nương nháy mắt với nàng mấy cái. “Ngươi cũng không cần gạt Di Nương, hiện giờ Thế Tử thắng Mạnh Phó Soái, là chuyện người người trong kinh đều biết, Hoàng Thượng ban cho Thế Tử chức quan cũng là chuyện đương nhiên.”

Đỗ Phúc Hề cười khoát khoát tay: “Hà Di Nương, chuyện như vậy ta thật sự không biết.”

“Được rồi, ngươi nói không biết, Di Nương liền xem như ngươi thật sự không biết.” Hà Di Nương đột nhiên nhỏ giọng nói.

“Di Nương muốn là, nếu Kiều ca nhi có thể đi theo bên cạnh huynh trưởng của mình làm việc, tương lai cũng có thể mưu cầu một chức quan nho nhỏ, như vậy Di Nương cũng thật sự cảm thấy mỹ mãn rồi.”

Đây là chữ bát còn thiếu một nét nha (chuyện có thể không xảy ra), Đỗ Phúc Hề khó xử nói: “Hà Di Nương, chuyện này hiện tại ta thật sự không thể trả lời ngươi, nhưng ta đáp ứng với ngươi, nếu tướng công thật sự nhậm chức, ta sẽ xin hắn để Thiểu Kiều đi theo làm việc bên cạnh hắn, nhưng nếu tướng công không đồng ý, vậy thì ta cũng không có biện pháp.”

Hà Di Nương vội nói: “Chỉ cần ngươi mở miệng, Ngọc Nhi nhất định đồng ý, nhìn hắn yêu thương ngươi như vậy, không giống ta, trong phủ tiếng nói không có trọng lượng, một câu cũng chẳng ai nghe. . . . . .” Chữ cuối cùng nói ra cũng có chút ảm đạm.

Đỗ Phúc Hề có chút thương tiếc nhìn Hà Di Nương, vẫn còn là một mỹ phụ trung niên. Nhưng mà Hà Di Nương ở trong phủ quả thật là thấp cổ bé họng, nàng thấy Vương Gia đều đặt trọng tâm trên người Vương Phi, ngay cả Nghiêm Trắc Phi cũng ít để ý tới, thì nói gì đến Hà Di Nương, đã không chiếm được sủng ái của Vương Gia, tự nhiên trong phủ cũng không có địa vị.

“Uống trà đi, Hà Di Nương.” Nàng không muốn Hà Di Nương ở đây đỏ mắt thương cảm bản thân, liền cầm khối bánh trung thu cho bà ta.

“Cái này gọi là bánh trung thu, mới vừa nướng xong, ngươi nếm thử.”

Hà Di Nương cắn một cái, cầm trên tay nhìn một hồi lâu, rồi thở dài nói: “Ngươi đó, cũng thật nhiều suy nghĩ khéo léo, khó trách Vương Phi thương ngươi như vậy.”

“Mẫu phi đối với người nào cũng tốt như vậy.” Đỗ Phúc Hề thật tâm nói.

Hà Di Nương cảm khái nói: “Đúng vậy, Vương Phi mềm lòng, thấy mưa rơi trúng chim non, cũng tự mình mang về phòng nuôi dưỡng, ngay cả nha hoàn hèn mọn như ta cũng xem như thân tỷ muội, thế gian này không có người tốt như Vương Phi.”

Đỗ Phúc Hề cười như không cười nhìn Hà Di Nương. “Hà Di Nương, ngươi cũng rất tốt, là một mẫu thân thương yêu nhi tử.”

Hà Di Nương lập tức đỏ mặt xấu hổ: “Ta đâu có tốt? Nếu không phải có một mẫu thân xuất thân hèn hạ như ta đây, Kiều ca nhi cũng có thể nhận được yêu thương của Thái Hậu như Thế Tử, đều là tôn tử của Thái Hậu, nhưng Kiều ca nhi ngay cả cung Từ Ninh cũng chưa từng được bước vào. . . . . . Ai, nhìn ta đây há mồm nói chuyện này để làm gì?” Bà ta vội lấy từ trong lòng ngực ra cái gì đó được bao bọc trong một cái khăn, mở khăn ra, là một túi thơm màu hồng tinh xảo.

Bà ta xấu hổ nói: “Đây là túi thơm ta tự làm, thứ không đáng giá, một chút tâm ý mà thôi, Thế Tử Phi, hi vọng ngươi có thể nhận lấy, đừng ghét bỏ.”

Ánh mắt Đỗ Phúc Hề sáng lên, vội cầm lên nhìn: “Sao lại ghét bỏ chứ? Tú công này thật tốt nha!”

Trên túi thơm không thêu mỹ nữ, hoa cỏ chim chóc, ngược lại chỉ thêu một thỏ con khả ái, đúng lúc kiếp trước nàng cũng cầm tinh con thỏ, vì vậy càng nhìn càng thích không muốn buông tay.

“Đứa nhỏ này, giống như là thật tâm thích vậy.” Hà Di Nương nhìn thấy cũng vui mừng, ánh mắt thân thiết tựa như đang nhìn tiểu bối của mình.

Đỗ Phúc Hề thản nhiên cười: “Là thật tâm thích! Hà Di Nương, ngươi có rãnh thì thêu cho ta thêm mấy cái nữa đi! Ta muốn thay phiên đeo!”

Nàng lập tức thắt túi thơm ở bên hông, nó có một mùi thơm nhàn nhạt, mùi giống như bạch xạ hương kiếp trước nàng rất thích, ngửi vô cùng thư thái, chờ Di Nương thêu thêm một cái nữa, nàng cũng cho Thế Tử đeo lên, cái này gọi là túi thơm tình nhân....

Nghĩ tới đây, nàng bỗng dưng bật cười, cảm thấy rất dụ dỗ.

Hà Di Nương cũng không biết nàng đang cười cái gi. Nhìn vẻ mặt nàng hình như thật sự rất thích túi thơm này, bà ta quyết định sau khi trở về sẽ thêu thêm mấy cái nữa đưa tới.

Những ngày gần đây, thời gian Tôn Thạch Ngọc lưu lại phòng luyện công càng ngày càng dài, Đỗ Phúc Hề thỉnh thoảng cũng chờ hắn, có lúc mệt mỏi quá sẽ ngủ trước, những lúc ngủ thiếp đi dần dần nhiều hơn những lúc chờ đợi.

Không biết thân thể này đang xảy ra chuyện gì, càng lúc càng buồn ngủ lười biếng, mặc dù ban ngày đã ngủ một lần, sau khi dùng bữa tối xong, nằm trên giường mặc kệ là đọc sách hay viết nhật ký, đều bắt đầu ngủ gà ngủ gật, tiếp theo đó hai mắt sẽ híp lại, nghĩ thầm chỉ chợp mắt một lúc là được, nhưng cả mười lần thì mười lần đều ngủ mất.

Đêm đã rất khuya, đêm nay tiếng gió rất lớn, Tôn Thạch Ngọc vẫn để y phục luyện công trở lại tẩm phòng, cởi áo choàng ra, khoát tay bảo A Chỉ đang canh giữ ở trong phòng lui ra.

Hiện tại hắn đến phòng luyện công cũng không cần phải trốn tránh người nào, ba tháng sau đại quân sẽ lên đường, trước đó sẽ có một trận đấu võ, mục tiêu của hắn chính là trận đấu võ đó, cũng vì vậy mà hắn đã hơi lạnh nhạt Đỗ Phúc Hề, may mà nàng có thể khiến bản thân mình vui vẻ thoải mái, cũng dần dần tìm ra cách sinh tồn trong vương phủ, không để cho hắn phân tâm lo nghĩ.

Hắn đi tới trước tháp, mang theo nụ cười đưa mắt nhìn tiểu nữ tử đang ngủ say ở trên đó.

Ánh đèn trong tẩm phòng chập chờn, nhưng lại đặc biệt ấm áp kiều diễm, theo thường lệ, đầu tiên hắn chỉnh cho Đỗ Phúc Hề nằm thoải mái, sau đó cầm nhật kỳ mà nàng đã viết được một nửa lên đọc, nhìn qua một chút liền nở nụ cười.

Mỗi đêm khuya khi hắn trở về phòng đều xem nhật ký của nàng, hơn phân nửa nhật ký đều kể về cuộc sống của nàng cùng với mẫu thân đệ đệ và các sư huynh đệ trong võ quán, khiến hắn không hiểu là hai chữ “chụp ảnh”, trong nhật ký thường xuất hiện hai chữ này, không biết rốt cuộc là ý gì, khiến hắn nghĩ mãi không thông.

Hắn cũng không thể hỏi nàng chụp ảnh là cái gì, sợ hỏi rồi nàng không viết nữa, cho nên hắn mới chịu đựng lòng hiếu kỳ, chỉ vì có thể tiếp tục xem nhật ký của nàng, cũng để hiểu rõ hơn nàng của kiếp trước, hắn cảm thấy còn có rất nhiều thứ hắn không hiểu về nơi ở của nàng..., tỷ như nhật ký này đây, là nàng tự làm, giống như một quyển sách, nhưng hắn chưa từng thấy trước đây, nàng còn làm mấy quyển, vài quyển viết về chuyện của chính nàng, vài quyển viết ca từ, viết món ăn, còn có một quyển mà ngày thường nàng dùng để dạy nha hoàn Noãn Xuân Các nhận biết chữ ca hát, nó gọi là “sách giáo khoa”, khác với “nhật ký” của nàng.

Không biết quê hương của nàng rốt cuộc là địa phương nào, lại có thể tạo ra một người có tinh thần tràn trề, đầu óc độc đáo ấp ủ nhiều ý tưởng như nàng, đối với hạ nhân luôn không câu nệ tiểu tiết, cười cười nói nói, đối với lục đục đấu đá trong vương phủ lại không có hứng thú, nhưng có thể vùi đầu trong phòng bếp nhỏ cả ngày, chỉ để dạy trù nương làm một món ăn quê hương của nàng, nhìn thấy hạ nhân nào trong phủ phạm lỗi phải bị phạt bằng đòn roi, nàng đều không đành lòng mà mở miệng cầu tình giúp đỡ, thế nhưng trên trường đấu trong cung ngày đó, trước mắt bao nhiêu người, nàng lại không chút do dự tự nguyện muốn cầm bia cho hắn.

Nàng toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn như vậy, hắn không bao giờ có thể động tâm với bất kỳ nữ tử nào khác, đời này kiếp này, nữ nhân của Vệ Như Tĩnh hắn cũng sẽ chỉ có một mình Mạnh Tụng Lâm nàng, đáp ứng nàng nhất sinh nhất thế nhất song nhân, hắn tuyệt đối không phụ nàng. . . . . . Hắn ôm nàng lên, bế nàng đi vào giường ngủ ở gian trong, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, động tác rất khẽ nhưng cũng khiến nàng thức giấc.

Hàng mi thật dài của Đỗ Phúc Hề chớp chớp hai cái, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê mở ra, nhìn thấy hắn, liền an tâm nhắm mắt lại.

“Chàng đã về rồi, Gia, thiếp thân không cẩn thận ngủ thiếp đi, thật xin lỗi, không đợi chàng. . . . . .”

Hắn cũng leo lên giường, đè nàng bên dưới cơ thể, môi kề sát bên tai nàng: “Con heo nhỏ lười biếng này, sao gần đây thời gian ngủ còn nhiều hơn thức nữa, thật sự muốn thành heo sao?” Vừa nói chuyện, vừa giơ tay buông màn lụa xuống.

Khi Đỗ Phúc Hề tìm thấy được vị trí thoải mái bên dưới hắn, đôi tay nhỏ bé liền ôm lấy eo hắn, nỉ non hỏi: “Vậy bây giờ Gia muốn làm thịt heo sao?!”

Ánh mắt Tôn Thạch Ngọc như cười, gắt gao nhìn nàng: “Tối nay Gia muốn nghiêm khắc làm thịt con heo này, để nàng sinh cho Gia mấy con heo con.” Dứt lời bất ngờ che kín môi nàng.

Đầu lưỡi hắn tiến quân thần tốc, mút lấy cánh môi nàng, bàn tay linh hoạt rút đi y phục của cả hai người, đôi môi chợt đi xuống, vùi đầu vào giữa bộ ngực ngọc ngà cao vút đẫy đà của nàng, ngậm lấy nụ hoa đang run rẩy khẽ liếm trêu chọc, có cảm giác nàng đẫy đà hơn một chút.

Được hắn vỗ về, cơ thể nàng run lên.

“Gia. . . . . .” Nàng khàn giọng, đôi môi khẽ mở ra, một tiếng ngâm nga từ trong miệng bật ra.

Toàn thân nàng bắt đầu không ngừng run rẩy, cơ thể bùng lên một ngọn lửa nóng bỏng, loại nóng rực này khiến nàng muốn tan ra, từng đợt khoái cảm ập thẳng đến, nàng giống như bông tuyết xụi lơ bên dưới hắn, gương mặt ửng hồng kiều diễm với cơ thể mệt rã rời, hắn thấy bụng dưới hừng hực khó nhịn, mạnh mẽ động thân, thâm nhập thật sâu, rong ruổi trên cơ thể mềm mại của nàng, sau một đợt thở gấp, rồi đột nhiên đẩy tới, gieo vào trong cơ thể nàng một nguồn nhiệt nóng bỏng.

Sau trận mây mưa, hắn ôm chặt nàng, đợi khi hô hấp của hai người dần ổn định, hắn mới chậm rãi rút bản thân ra, nàng mệt mỏi không muốn cử động, mặc cho hắn vẫn còn chưa thõa mãn vỗ về chơi đùa thân thể nàng.

“Mùi gì vậy?” Tôn Thạch Ngọc ngửi thấy trong tẩm phòng có một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu.

Đỗ Phúc Hề không buồn mở mắt, bờ môi khẽ cong lên, cười một tiếng: “Là một cái túi thơm, Hà Di Nương tặng, thêu con thỏ nhỏ, kiếp trước ta cầm tinh con thỏ, nhìn thấy liền thích không thôi.”

“Hà Di Nương sao?” Tôn Thạch Ngọc nhíu mày kiếm, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nàng không được quá tin tưởng Hà Di Nương. . . . . . Không...không được tin tưởng bất cứ ai, trừ ta ra.”

Đỗ Phúc Hề ngước mắt chăm chú nhìn hắn. Tên đáng thương này, nàng biết hắn có ám ảnh, sai khi bị Mạnh Bất Quần phản bội, hắn không bao giờ dễ dàng tin tưởng bất cứ ai, nhưng nàng vẫn tin bản chất con người vốn lương thiện, ngay cả có độc ác, cũng là có lý do, không ai sinh ra liền độc ác cả.

“Chàng đừng khẩn trương.” Nàng cố ý nói một cách thoải mái. “Hà Di Nương có chuyện muốn nhờ, có câu 'bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm' (nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn) cho nên mới tặng cho ta một cái túi thơm, cũng không phải vật gì đáng giá, cũng không có vẻ quá quý trọng, lại tự tay làm, trong đó có một chút tâm ý, ta thấy cũng thích.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.