Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 29: Chương 29: Chương 28




“Không phải đâu, Hà di nương.” Đỗ Phúc Hề thản nhiên cười. “Sao tướng công có thể là một người lòng dạ ác độc như vậy? Thời gian này Liên di nương đang dưỡng bệnh, không bước chân ra khỏi phòng, mới có thể khiến người khác hiểu lầm.”

“Thì ra là như vậy. . .” Hà di nương vẫn mang biểu tình không hiểu chút nào, nhưng bà nhanh chóng gạt sang một bên, chỉ vào hộp điểm tâm trên bàn, rồi cười nói: “Những món tiểu điểm tâm này đều do ta làm, tuy không thể sánh bằng những món được bán ngoài cửa hàng, nhưng Vương phi cũng rất thích, nên cũng mang một ít món ăn tầm thường xấu xí cho con.”

Nàng cười nói: “Đừng nói vậy, nếu đã là tâm ý của Hà di nương, Phúc Nương sẽ nhận.”

Tư thái Hà di nương thong thả mềm mại, bà nói: “Còn có, Thế tử phi, Thiểu Kiều đang độ tuổi trẻ khí thịnh, là một đứa lỗ mãng, con là đại tẩu, người ta nói trưởng tẩu như nương, nếu nó không hiểu chuyện mà gây nên họa gì, nhờ con và Thế tử nói đỡ đôi lời trước mặt Vương gia, di nương ở đây xin nhờ con.”

Đỗ Phúc Hề mỉm cười đồng ý: “Đó là dĩ nhiên, Hà di nương không cần phải bận tâm.”

Thấy Hà di nương cũng chỉ cưng chiều nhi tử hết mực, lần này lấy lòng cũng vì lo nghĩ cho nhi tử sau này có gây họa cũng sẽ có người giúp đỡ.

Ba ngày sau, Liên di nương cũng đã trả lời về quyết định của nàng ta, nàng ta vẫn muốn ở lại vương phủ, sẽ tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của mình, chỉ mong đừng tống nàng ta ra khỏi phủ là được. Đối với quyết định này, Đỗ Phúc Hề không hề cảm thấy ngoài ý muốn, ngay cả khi lang quân vô tình, đau thấu tim như vậy, nhưng vẫn muốn ở một nơi nào đó có thể nhìn thấy hắn, ôm một tia hi vọng.

“Sao nàng ta lại không đi?” Đối với kết quả này, Tôn Thạch Ngọc khó chịu cau mày, nhưng sự chú ý của hắn nhanh chóng bị phân tán bởi dáng vẻ muốn ra ngoài của nàng.

“Nàng muốn đi đâu?”

“Đi xem cửa hàng hồi môn đó!” Đỗ Phúc Hề cười hì hì nói.

Nàng đúng là một phú bà nha, của hồi môn nhà mẹ đẻ cũng đều lưu lại cho nàng, tính luôn cả đồ khi xuất giá Tướng phủ cho thêm, thì có hơn hai trăm rương đặt tại khố phòng, mà cửa hàng thì có hơn mười hai cái.

Nhưng thu vào nhiều, thì chi tiêu cũng nhiều hơn, thị tì của nàng có bốn người, cộng thêm nha hoàn bà tử nàng mang tới, tiền tiêu hàng tháng của vương phủ khẳng định là không đủ sử dụng, nàng phải quản lý cửa hàng hồi môn của nàng thật tốt mới có thể phát sinh lợi nhuận, tiền đẻ ra tiền, kiếm rất nhiều rất nhiều tiền. . . . . .

“Nhìn nàng đi, vừa rồi nàng cười rất giống tiểu hồ ly.” Đang nằm nghiêng trên giường cạnh cửa sổ, Tôn Thạch Ngọc 'bốp' một tiếng khép binh thư lại, rồi đứng dậy, nghiêm túc nói với nàng: “Như vậy không được, thật là mất thể diện của vương phủ, Gia phải đi theo giám sát nàng chặt chẽ.”

Đỗ Phúc Hề cười nhìn hắn: “Nếu Gia muốn ra ngoài đi dạo một chút thì cứ nói thẳng, thiếp sẽ để cho chàng cùng đi.”

Tôn Thạch Ngọc đi qua buộc lại dây áo choàng của nàng thêm một lần nữa, công bằng nghiêm túc nói: “Nói bậy, gia đâu cần đi theo một nữ nhân như nàng, gia muốn giám sát nàng thôi, để tránh cho nàng phạm phải sai lầm.”

Trong đáy mắt Đỗ Phúc Hề không giấu được ý cười, nàng cố ý ngoan ngoãn nói: “Đúng, đúng, gia muốn giám sát chặt chẽ thiếp thân là đúng, nếu không thiếp thân nhất định sẽ phạm sai, thiếp thân rất cần Gia đi theo. . . . . . Không, không phải đi theo, nói sai rồi, đáng đánh, là nhìn, là nhìn mới đúng.”

Tôn Thạch Ngọc chụp lấy cằm nàng, bất ngờ cắn cái miệng nhỏ nhắn của nàng một cái. “Cái người ba hoa này.”

Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt sáng long lanh: “Gia, có muốn thiếp thân hát cho chàng nghe một bài hay không?”

Hắn nhìn nàng, từ chối cho ý kiến: “Muốn hát thì hát, Gia cũng khá nhàn rỗi.”

“Tốt, vậy thiếp thân hát...” Nàng hắng giọng, hát lên: “Ta vừa thấy chàng liền cười, phong thái của chàng quá tuyệt mỹ, bước đi bên cạnh chàng, vĩnh viễn sẽ không có phiền não. . . . . . Ta vừa thấy chàng liền cười, lời nói cử chỉ của chàng khiến người ta say mê quấn quýt, bước đi bên cạnh chàng, vĩnh viễn sẽ được vui vẻ tiêu dao, rốt cuộc là vì cái gì?! Ta vừa thấy chàng liền cười, bởi vì ta đã yêu chàng, nó nằm ngoài dự liệu của chàng! Ta vừa thấy chàng liền cười, phong thái của chàng nhẹ nhàng tuyệt mỹ, bước đi bên cạnh chàng, vĩnh viễn sẽ không có phiền não.”

'Ta vừa thấy chàng liền cười' là ca khúc mà kiếp trước bà ngoài của nàng thích nhất, nàng cũng không biết ai là người khởi xướng, nghe nhiều tự nhiên sẽ hát được. Vừa rồi nàng cũng không biết tại sao như vậy, chỉ nhìn hắn, trong đầu nàng liền vang lên bài hát đó, giống như đại biểu cho tâm tình của nàng.

“Không đứng đắn.” Tôn Thạch Ngọc đưa tay nhéo mũi nàng, trách mắng: “Đây là bài hát mà nữ nhân gia nên hát sao?”

Nàng xụ mặt thất vọng: “Gia không thích?”

“Không thích.” Hắn cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng lôi đi ra ngoài, bàn tay to lớn nắm chặt bàn tay nhỏ bé, ghét bỏ nói: “Thật khó nghe, đừng bêu xấu khiến thiên hạ chê cười, chỉ có thể ở trong phòng hát cho Gia nghe.”

Đỗ Phúc Hề bật cười: “Ái chà, thì ra Gia thích nghe như vậy!”

Thiệt tình, thích thì nói thích, nói ngược lòng mình như vậy làm gì, hắn cũng đáng yêu quá đi! Ngẫm lại ý tứ của những ca từ kia. . . . . .

Hắc, đúng là chỉ có thể hát cho một mình hắn nghe, hát cho người khác nghe, sợ rằng hắn sẽ lật cả một bình dấm chua.

Xe ngựa Vương phủ đã được chuẩn bị sẵn sàng chu đáo, hai vị chủ tử ngồi cùng một chiếc xe, trên một chiếc xe khác, Mộ Đông ngồi bên cạnh phu xe, đi theo là A Chỉ và Lục Nhi. Lần này, Đỗ Phúc Hề cố ý mang theo Lục Nhi, là muốn để cho nàng tận mắt nhìn thấy bộ dáng thật sự của Thượng Kinh, người ở Thượng Kinh, lại không biết dáng vẻ Thượng Kinh như thế nào.

Từ lúc Đỗ Phúc Hề được gả vào vương phủ vẫn chưa ra khỏi cửa, ngay cả ngày lại mặt cũng chỉ cho người mang lễ vật trở về Tướng phủ, hôm nay mới có dịp ra ngoài, nàng vén màn kiệu nhìn cảnh phố phường náo nhiệt.

'Bản thân' nàng vẫn chưa đi tham quan Thượng Kinh cổ đại, từ sau khi xuyên đến đây, vẫn chờ đợi tại Lương trấn, mặc dù ở đó cũng rất náo nhiệt, nhưng lại chỉ là một thị trấn nhỏ ở nông thôn, dĩ nhiên không có gì mới mẻ, đi dạo mấy lần đã thấy chán, mà Thượng Kinh thì khác, quả thật là mở mang tầm mắt không sai mà.

“Rốt cuộc là nàng đang nhìn cái gì?” Tôn Thạch Ngọc rất không hài lòng khi thấy mình bị lạnh nhạt.

Hắn đã thể hiện rất rõ ràng là muốn thời thời khắc khắc ở cùng một chỗ với nàng, nàng lại vứt hắn sang một bên? Hắn chưa từng bị người ta gạt qua một bên như vậy. Đỗ Phúc Hề quay đầu cười ha ha với hắn.

“Xem náo nhiệt đó!” Vừa dứt lời, lập tức quay trở lại tựa vào cửa sổ.

Hắn hoàn toàn không có cách nào lý giải cho hành vi của nàng, chẳng lẽ từ trước đến nay nàng chưa từng đi dạo qua Thượng Kinh? Mặc dù là thiên kim khuê các của tướng phủ, cũng không đến mức không ra cổng trước không bước cổng sau chứ?

Hắn chẳng có chút hứng thú nào đối với phồn hoa Thượng Kinh, lại càng không có kiên nhẫn đối với những việc xã giao giữa quan lại quyền quý, chỉ cần dừng lại ở kinh thành hơn nửa tháng, cả người hắn sẽ bứt rứt khó chịu, tình nguyện nhanh chóng trở về biên quan, hắn đã quen với cuộc sống lỗ mãng, tự do tự tại, hiện tại lại bị vây hãm trong cơ thể một quý công tử yếu ớt bệnh tật.

Nếu núi không đến với hắn, vậy thì thỉnh thoảng một lần hắn sẽ tìm đến với núi cũng không phải không được.. . . . . .

Đỗ Phúc Hề bỗng cảm thấy có hai cánh tay thon dài siết chặt lấy eo nàng, liếc mắt một cái, dĩ nhiên là nhìn thấy người nào đó đang nhìn nàng, ánh mắt như có ý rằng: “Có ý kiến? Không được sao? Gia thích vậy đấy“.

Nàng mím môi cười, chủ động ôm cổ hắn, thoải mái hào phóng hôn xuống môi hắn: “Gia, chàng ôm chặt một chút nha, thiếp thân tựa vào Gia, giống như tựa vào nệm rất êm, rất thoải mái.”

Tôn Thạch Ngọc nhướng mày, dám ví công năng của hắn như nệm êm? Tiểu nữ tử này quả thật thiếu dạy dỗ.

Dạy dỗ lập tức đến ngay sau đó, hắn che kín cánh môi mềm mại của nàng một cách ngang tàng mạnh bạo, đầu lưỡi nhẵn mịn dò dẫm đi vào, tận tình chiếm đoạt cái miệng nhỏ nhắn thiếu giáo huấn đang hé mở của nàng, quấn quýt với cái lưỡi hồng hào của nàng.

Ban đầu Đỗ Phúc Hề tựa người lên cửa sổ, không biết từ lúc nào, cả người đã bị hắn ôm vào trong ngực, bị hắn áp xuống giường nhỏ hôn ngấu nghiến, bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve thân thể nàng, đôi mắt nhuộm màu tình dục, biểu hiện rất rõ ràng khát vọng nóng bỏng, nàng vội vàng đẩy hắn ra.

“Không được...Gia, đây là xe ngựa. . . . . .”

“Gia biết.” Hắn tựa vào trán nàng thở gấp gáp.

Đỗ Phúc Hề không dám quấy nhiễu hắn, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích, để hắn tự mình ổn định lại.

Thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, nàng thuận tay lau đi, không ngờ hắn lại gắt lên: “Đừng đụng vào Gia!”

“A, được được, không đụng, không đụng vào chàng.” Nàng bị hắn dọa rụt tay lại, thấy hắn nhẫn nhịn đến nổi cả gân xanh, không nhịn được 'phốc' lẩm bẩm cười một tiếng.

Tôn Thạch Ngọc hừ lạnh, véo cánh mũi nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng nói: “Nàng đang cười Gia sao?”

“Nào có.” Đỗ Phúc Hề cười nói: “Gia có thể nhẫn nhịn được việc mà người thường không thể nhịn, thiếp thân bội phục lắm.”

Hắn hếch mày.”Cho nên Gia không phải là người bình thường?”

Đỗ Phúc Hề che miệng cười hắc hắc: “Gia, ngài thật hài hước.”

Xe ngựa ngừng lại ở thành Bắc, hai người cũng nhanh chóng sửa sang lại dáng vẻ và trang phục, làm như không có chuyện gì bước xuống xe, đám người Lục Nhi ngồi trên một chiếc xe ngựa khác, vừa xuống xe ngựa đã nhìn đông nhìn tây, hưng phấn đến cùng cực.

“Thế tử phi, một lát nữa chúng ta có thể đi dạo ở đây sao?” Lục Nhi không phải là người hầu trong phủ, trong lòng không có nhiều quy củ như vậy, cái gì cũng dám nói.

Đỗ Phúc Hề ung dung phe phẩy cánh quạt, nở nụ cười tươi rói: “Hắc hắc, ta cũng nghĩ vậy, chúng ta quả thật 'tâm hữu linh tê nhất điểm thông' (hiểu nhau).” Tôn Thạch Ngọc nhìn vào đôi mắt nàng. Sao không nói con giun trong bụng gì đó?

“Trước đây Lục Nhi từng nghe người ta nói qua, bên bờ Yên Ba của Thượng Kinh có một thiên hạ đệ nhất tửu lâu, có món vịt quay thơm giòn và cá ngâm chua, thật sự là mỹ vị đến mức khiến người ta nuốt luôn cả lưỡi. Thế tử phi, chúng ta có thể đi sao?”

Đỗ Phúc Hề liên tiếp gật đầu: “Đương nhiên là phải đi, có Thế tử ở đây, chúng ta không thể không cho Thế tử một chút mặt mũi của ông chủ. . . . . .”

Lục Nhi cười rạng rỡ, cũng gật đầu: “Đúng vậy, không thể không giữ mặt mũi cho Thế tử.”

Chủ tớ hai người nói cười đến híp mắt, Tôn Thạch Ngọc nghe mà mặt mũi đen sì.

Cánh tay của nữ nhân này hướng ra ngoài, tiêu tiền của hắn rất hào phóng.

********

“Cung nghênh chủ tử!”

Chưởng quỹ của mười hai gian cửa hàng đang rất cung kính đứng đợi ở bên ngoài, một chút cũng không dám chậm trễ, Đỗ Phúc Hề rất hài lòng thái độ của bọn họ, quyết định nếu nghi thì không dùng, đã dùng thì không nghi, bọn họ đều là những lão nhân có thâm niên quản lý cửa hàng trên mấy chục năm, có tham một chút bạc cũng không sao, có câu 'nước trong không có cá', chỉ cần mỗi tháng dâng bạc lên không thiếu hụt là được.

Thành Bắc là khu vực phồn hoa nhất Thượng Kinh, cửa hàng của nàng cũng được mở ở thành Bắc, nàng cười toe toét nhìn sóng người náo nhiệt, sóng người tương đương với sóng tiền, quả thật trước mắt toàn tiền là tiền, đều là tiền tuôn vào trong túi nàng . . . . .

“Bộ dáng gì thế này?” Tôn Thạch Ngọc nhướng mày nhìn nàng, cứ thấy tiền là sáng mắt, tâm hồn mê tiền của nàng khiến cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười, lúc nào cũng giống như chưa từng thấy qua tiền.

“Gia, chàng có cửa hàng không?” Nàng bất ngờ hỏi.

Phu thê nhất thể, của nàng chính là của hắn, tự nhiên của hắn cũng sẽ là của nàng, đường đường là thế tử vương phủ, thể nào cũng mạnh hơn so với thiên kim Tướng phủ như nàng, nhất định là tài sản cũng rất nhiều nha?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.