Phúc Hắc Tổng Tài, Tôi Yêu Anh

Chương 6: Chương 6




“Vừa về đã rủ rê bà xã ông đây đi học tập cái xấu.” - Mạc Ngạo vừa tự kỉ nghĩ Tiêu Hiên là vợ mình, vừa tức giận nghiến răng nghiến lời lăng trì Sở Vạn Thương một nghìn lần trong đầu.

Rút ra điện thoại, nhanh chóng nhấn một dãy số, không mất mấy giây điện thoại đã được kết nối.

-”Alô, học trưởng, anh gọi em có chuyện gì vậy?” - Phía bên kia đầu dây giọng Tiêu Nhiên nhanh chóng vang lên.

-”Cái đó, anh có chuyện muốn hỏi cậu. Anh cậu tửu lượng có tốt không vậy?”

-”A! Theo em biết thì tửu lượng anh ấy hình như rất kém, một ly liền có thể hạ gục anh ấy. Hơn nữa anh ấy sau khi say có tật... đặc biệt dính người.” - Nhanh chóng nói thông tin Mạc Ngạo cần biết, Tiêu Nhiên còn không quên kể ra tật xấu của anh trai.

-”Anh biết rồi, cảm ơn cậu, lần sau gặp anh sẽ cảm ơn cậu.” - Nói lời cảm ơn với Tiêu Nhiên, Mạc Ngạo nhanh chóng ngắt cuộc gọi. Suy nghĩ trong đầu xoay chuyển liên tục, không mất quá nhiều thời gian để Mạc Ngạo nghĩ ra kế hoạch “thịt” Tiêu Hiên, hắn cảm thấy càng để lâu càng dễ mất vợ.

Gọi bartender pha chế hai ly Flaming Cocktails có nồng độ cồn cao, nhờ phục vụ đưa đến bàn mà Tiêu Hiên đang ngồi, Mạc Ngạo nhàn nhã ngồi ở một góc phòng từ từ quan sát chờ kết quả.

Lúc đang ngồi nói chuyện với Sở Vạn Thương, bỗng phục vụ đưa đến hai ly rượu nói là có người khác mời. Vốn biết tửu lượng của mình nhưng sợ Sở Vạn Thương biết tửu lượng kém và nghĩ nồng độ rượu nhẹ nên Tiêu Hiên liền uống. Mạc Ngạo nhìn từ xa thấy Tiêu Hiên uống liền đắc ý trong lòng. Qủa nhiên không lâu sau, Mạc Ngạo liền thấy Tiêu Hiên đi tới hướng nhà vệ sinh. Hắn đứng dậy, nhàn nhã đi theo phía sau. Vừa bước vào liền nghe thấy tiếng nôn mửa của Tiêu Hiên trên bồn. Bước đến phía sau Tiêu Hiên, Mạc Ngạo vỗ nhẹ lưng anh. Sau khi xong, hắn liền đỡ anh đến bồn rửa tay để chỉnh trang lại. Đến lúc này rượu mới ngấm vào trong người Tiêu Hiên. Quay ra phía sau, Tiêu Hiên muốn nhìn rõ người đang đỡ mình là ai. Lúc đang giúp Tiêu Hiên rửa tay, Mạc Ngạo bỗng thấy Tiêu Hiên đang nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh nước, khuôn mặt đỏ ửng do chất cồn, đặc biệt đẹp mắt.

-”Tiêu Hiên, tỉnh, tỉnh.” - Để chắc rằng Tiêu Hiên thật sự đã say, Mạc Ngạo khẽ vỗ nhẹ lên mặt anh.

Thấy Tiêu Hiên không có dấu hiệu gì có vẻ tỉnh rượu mà vẫn nhìn mình bằng vẻ mặt ngây thơ như vậy, thú tính trong người Mạc Ngạo liền bộc phát. Mỹ nhân trong lòng mà không yêu thì có mà là đồ đần.

Đỡ Tiêu Hiên ra khỏi nhà vệ sinh, bỏ lại Sở Vạn Thương còn đang bận trêu hoa ghẹo nguyệt, Mạc Ngạo liền đỡ Tiêu Hiên ra xe, chạy đến khách sạn gần quán bar nhất.

Lấy khóa, vào thang máy, lên phòng, tất cả đều được Mạc Ngạo làm rất nhanh chóng. Nhẹ nhàng đặt Tiêu Hiên lên giường, cởi ra quần áo đã hơi bẩn vì lúc nôn, Mạc Ngạo định vào nhà vệ sinh lấy khăn để lau mặt cho anh. Lúc này Tiêu Hiên vốn đang hơi mơ màng lại từ trên giường bật dậy, bám dính vào người Mạc Ngạo. Vì hơi bất ngờ nên Mạc Ngạo có hơi mất thăng bằng, cả hai đều liền ngã trên giường.

-”Bảo bối, buông một chút, anh sẽ ngay lập tức trở về.” - Sợ làm đau đến Tiêu Hiên, Mạc Ngạo vừa dỗ vừa nhẹ nhàng gỡ lấy cánh tay đang bám trên người mình không buông ra.

-”Không muốn, muốn ngươi ở lại với người ta.” - Đôi mắt mơ màng, khuôn mặt ửng hồng, giọng nói hơi khàn quyến rũ, nút áo vì trằn trọc mà hơi bung ra, tất cả đều làm cự long của Mạc Ngạo liền cứng. Đến cả gân xanh trên trán cũng nổi lên vì ẩn nhẫn.

-”Ngoan, anh chỉ đi một chút.” - Đè xuống dục vọng bị Tiêu Hiên khơi dậy, Mạc Ngạo muốn chuẩn bị thật kĩ cho Tiêu Hiên.

Mất chút công sức để gỡ Tiêu Hiên ra khỏi người, Mạc Ngạo vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Nhìn người đang ẫn nhẫn dục vọng trong gương, Mạc Ngạo hắn nhất định phải xử cái người ngoài kia thật nhiều vì đã quyến rũ hắn. Cởi ra quần áo trên người, Mạc Ngạo nhanh chóng tắm rửa, tẩy đi mùi rượu và mùi nôn trên người.

Sau khi lau khô người, choàng lên khăn tắm, Mạc Ngạo xem lại bản thân trong gương, tự kỉ một hồi, thấy mình đã quyến rũ bức người, hắn bước ra khỏi phòng tắm cũng không quên cầm theo những thứ đã chuẩn bị.

Bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn tới giường, hắn chợt nghĩ hôm nay là ngày gì, rốt cuộc sao lại xui xẻo đến vậy. Nhìn mỹ nhân đang an nhàn ngủ say trên giường, nháy mắt khuôn mặt hắn liền đen. Trong lúc hắn bận chuẩn bị, cái người này lại hồn nhiên ngủ say. Nhìn đến người trên giường, lại nhìn những thứ đã chuẩn bị trên tay, Mạc Ngạo thở dài. Thôi, hôm nay chỉ ôm ngủ thôi cũng được bù rồi.

------------------------------------------------------------------------

Sáng sớm, ánh nắng ấm tinh nghịch chiếu vào phòng qua cửa sổ sát đất, bao lên cả hai thân ảnh đang nằm trên giường. Tiêu Hiên hơi cựa quậy, mở mắt ra. Nhìn khung cảnh xung quanh, anh hơi ngẩn ngơ. Đây không phải là phòng của anh. Ngồi dậy, xoa xoa thái dương hơi đau nhức, lại lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo, Tiêu Hiên quan sát căn phòng kĩ hơn. Nhìn lại mình không mặc quần áo, trên eo lại có một cánh tay vắt ngang. Lại nhìn cái người cũng đồng cảnh không mặc quần áo giống mình, không những vậy còn là đàn ông, nháy mắt trên trán Tiêu Hiên liền rớt xuống ba vạch đen.

-”Mẹ nó, chơi tình một đêm, lại còn là đàn ông.” - Người nghiêm chỉnh như Tiêu Hiên cũng không nhịn được chửi thề.

Mạc Ngạo đang ngủ, nghe thấy tiếng Tiêu Hiên liền tỉnh dậy. Nhìn cái người thân mình trắng trẻo đang ngồi bên cạnh mình, Mạc Ngạo liền nở nụ cười mê người.

-”Bảo bối, buổi sáng tốt lành.” - Giọng nói trầm thấp mang theo ngái ngủ kéo sự chú ý của Tiêu Hiên lại.

Khi Tiêu Hiên nhìn đến người phát ra tiếng nói bên cạnh, khuôn mặt liên tục đổi màu, cuối cùng chính là màu gan heo, biểu cảm như vừa nuốt phải ruồi nhặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.