Phục Chế Sơ Luyến

Chương 18: Chương 18: CHƯƠNG 15: ĐÀO HOA




Editor: Mộc Du

Khi đến EC, Hàn Tú sắp xếp cho Tiểu Thất đến nơi khó chơi nhất chính là phòng làm việc của Trần Mạnh Lỵ, làm sạch và bảo dưỡng thảm.

Có câu cùng cực thì đẩy nhau, khác cực thì hút nhau. Cô cùng với người mới Tiểu Lưu đều là nữ, nếu như sáp vào Trần Mạnh Lỵ, thì chính xác là đụng vào họng súng.

Cô nhìn bóng dáng cao ngất của Tiểu Thất đang kéo máy vệ sinh, đột nhiên có chút không yên lòng, chạy lên trước vỗ vỗ đầu vai anh ta hỏi: “Buổi sáng Tiểu Tả đã dạy anh cách sử dụng máy vệ sinh thảm này rồi, nhưng mà anh đã biết cách sử dụng chưa?”

“Ừm.” Trừ phi là tâm tình tốt, còn không thì Tiểu Thất đều dùng một âm đơn để trả lời các loại câu hỏi.

Cô vẫn chưa yên lòng nói: “Thôi, trước tiên tôi sẽ cùng anh đi xử lý phòng làm việc của vị Đại tiểu thư kia trước.” Khi đã chắc chắn thao tác của anh ta không có vấn đề, cô mới đi sắp xếp công việc cho Tiểu Lưu.

Cô cho phép nhân viên của mình vì tự tôn mà phản bác lại khách hàng, nhưng cô không cho phép thao tác của nhân viên mình xảy ra sai lầm, lấy chất lượng phục vụ thấp đi phục vụ khách hàng.

Dưới sự hướng dẫn của Quản lý hành chánh EC, Hàn Tú và Tiểu Thất đẩy máy vệ sinh thảm vào phòng làm việc của trợ lý tổng giám đốc, cũng chính là chỗ của Trần đại tiểu thư.

Thao tác của Tiểu Thất cũng không kém hơn mấy người làm lâu năm, cuối cùng Hàn Tú cũng yên tâm. Cô không quên dặn dò: “Vệ sinh cho thật nghiêm túc, tôi đi trước, qua xem thử Tiểu Lưu ở bên kia thế nào rồi. Nhớ là, ngàn vạn lần đừng đụng vào bất kỳ vật gì ở đây.”

“Ừm.” Lại là một âm đơn ngầm thừa nhận.

Hàn Tú xoay người ra khỏi văn phòng trợ lý tổng giám đốc này, đi chưa được mấy bước, đầu liền đụng mạnh vào một vòm ngực cường tráng, hai vai được vịn lại kịp thời.

Cô vuốt vuốt lỗ mũi bị đụng đau, trong phạm vi tầm mắt là áo sơ mi trắng viền hoa văn tím nhạt, cô cũng không ngẩng đầu lên, cứ hướng đến người ở trước mặt nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Không có đụng trúng anh chứ?”

Chỉ nghe người ở trước mặt truyền đến một hồi tiếng cười trầm thấp: “Hàn Tú, từ lúc nào mà cô trở nên khách khí như vậy rồi?”

Hàn Tú nghe thấy thanh âm quen thuộc này, khóe miệng không khỏi co giật.

Cô ngẩng đầu lên, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú và nụ cười rực rỡ của Trần Mạnh Lễ hai mắt đen sáng quắc đang nhìn cô chằm chằm. Cô theo bản năng tránh thoát hai tay anh ta đang đỡ vai cô, cười nhạt nói: “Thì ra là Trần tổng a, thật là ngại quá, đã đụng trúng anh.”Trần Mạnh Lễ, thái tử gia của công ty EC. Ngay từ lúc ký hợp đồng phục vụ vệ sinh với EC, thì cô cũng đã biết vị này là đại soái ca đào hoa.

Nói ra thì, quen biết Trần Mạnh Lễ cũng thật là ngoài ý muốn.

Lần đầu tiên gặp mặt là vào ba năm trước đây, khi cô cùng với Sam Sam và bạn trai Sam Sam, còn có mấy người bạn học chung lớp đi leo núi cùng nhau. Cũng không biết là như thế nào, khi leo đến giữa sườn núi, Sam Sam vì thấy người bạn trai coi chuyện giúp người làm niềm vui, đỡ một vị mỹ nữ mặc đồ hơi mát mẻ leo một đoạn ngắn, mà không có đỡ cô ấy, liền ăn dấm chua, sau đó tìm đủ loại lý do gây gổ. Bạn trai Sam Sam trong cơn tức giận, quay người bỏ đi.

Rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ xíu, lông gà vỏ tỏi mà thôi, nhưng hai người lại cãi nhau tới đỏ mặt tía tai. Hàn Tú cho là Sam Sam quá nhỏ nhen chấp nhặt, chẳng qua chỉ là thuận tay giúp người một chút thôi, bất quá chỉ là quần áo của người kia hơi hở hang một chút thôi, loại tinh thần giúp người làm niềm vui này không có gì là không đúng hết, cũng không phải là liếc mắt đưa tình với người mỹ nữ kia. Sau khi quở trách Sam Sam một phen, liền chạy xuống núi đuổi theo bạn trai của Sam Sam.

Hàn Tú chạy theo cũng không xa lắm, liền đuổi kịp bạn trai Sam Sam.

“Ai, có chuyện gì thì nói nhẹ nhàng với nhau là được, chẳng qua vì một người qua đường ăn mặc hơi hở hang nào đó mà thôi, cần gì cãi nhau đến vậy?” Cô vừa nói vừa vươn tay, muốn ngăn cản bạn trai của Sam Sam đang đi xuống núi, ai ngờ do đi quá vội, vấp phải thềm đá ở dưới chân, cả người ngã về phía trước.

Mắt thấy sẽ phải lăn xuống núi, cái mạng nhỏ này của cô cũng coi như xong đời, cô nhắm chặt mắt, thét lên chói tai: “Cứu mạng a ——”

Vào lúc Hàn Tú vừa lên tiếng nói chuyện thì Trần Mạnh Lễ cũng đã dừng lại cước bộ, chậm rãi xoay người, ai ngờ vừa xoay người lại, thì chỉ thấy một gương mặt nữ sinh đỏ bừng, đổ đầy mồ hôi nhào tới người mình. Phản ứng của anh cũng tương đối nhanh, theo trực giác vươn tay, ôm Hàn Tú vào trong lòng.

Đang lúc Hàn Tú cho là đã thành công cản lại bạn trai của Sam Sam, hơn nữa anh ta còn cứu cái mạng nhỏ của mình, thì khi mở mắt ra chớp mắt một cái, cô liền nhìn thấy một người hoàn toàn xa lạ, chính là Trần Mạnh Lễ.

Cô kinh ngạc đến nỗi quên cả nói tiếng cảm ơn.

Hết lần này tới lần khác cứ trùng hợp như vậy, bạn trai của Sam Sam cũng mặc áo sơ mi đen, quần màu đậm, Trần Mạnh Lễ cũng là mặc áo sơ mi đen, quần màu đậm, hai người lại có kiểu tóc giống hệt nhau, chiều cao cũng tương tự, muốn không nhận lầm cũng rất khó.

Mấy người bạn đi cùng Trần Mạnh Lễ nhìn thấy tình hình này, liền cười trêu ghẹo: “Mạnh Lễ, cậu thật đúng là hoa đào nở khắp nơi nha.”

Mặt Hàn Tú đỏ bừng lên, 囧vội vàng đẩy Trần Mạnh Lễ ra, vội la lên: “Cám ơn, thật ngại quá, tôi nhận lầm người.”Khóe miệng Trần Mạnh Lễ giương nhẹ, nụ cười như có như không kia, thật giống như hoa đào tháng tư nở rộ rất mê người: “Không sao, có thể cứu được mỹ nữ, cũng là một loại duyên phận.”

Hàn Tú đưa tay lau mồ hôi, mỹ nữ? Duyên phận? Sau khi trải qua chuyện của Đường Trạch Tề, cuộc đời này của cô ghét nhất nhất chính là những người ỷ mình có diện mạo đẹp trai, cứ thích phóng điện với nữ sinh, những người đàn ông đào hoa, mà Trần Mạnh Lễ chính là thuộc loại này.

Cô đối với tất cả những người đàn ông lớn lên đẹp trai đều xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Nói liên tục hai tiếng “Cám ơn”, lập tức xoay người muốn đi lại bị Trần Mạnh Lễ ngăn lại nói: “Tôi tên là Trần Mạnh Lễ, rất hân hạnh được biết cô. Nể tình tôi đã cứu cô, có thể cho tôi biết tên hay không.”

Đây chính là bộ mặt của đàn ông đào hoa, ánh mắt tán gái đầy thành kính, kỹ thuật này tuyệt không thua kém gì Đường Trạch Tề.

Hàn Tú cười khan hai tiếng: “Lục Nhân Nghi. Bạn tôi vẫn còn đang đợi ở trên, thật ngại quá, tôi xin đi trước.” Nói xong, cô đi còn nhanh hơn thỏ chạy, tốc độ kia tuyệt đối so với lúc trước leo núi thì nhanh hơn rất nhiều.

Lần thứ hai gặp mặt, chính là thời điểm cô vừa mới tốt nghiệp, cô ở một trong một cửa hàng bách hóa làm nhân viên vệ sinh, lúc ấy cô mặc đồng phục làm việc của cửa hàng màu vàng đất, cả người nhìn qua giống như nhân công làm việc ở công trường, khiêng cây lau nhà, chuẩn bị kết thúc công việc. Ai ngờ hết lần này tới lần khác vừa đúng dịp như vậy, lại gặp phải Trần Mạnh Lễ đi rửa tay.

“Người qua đường Ất tiểu thư.” Trần Mạnh Lễ gọi cô thân thiết như thế.

Trần Mạnh Lễ tuyệt đối là người ai đã nhìn thấy qua một lần, đều sẽ rất khó quên, thuộc chủng loại... Đại soái ca, nhưng đầu óc của Hàn Tú thì lại bất đồng với người thường, thuộc kiểu gặp trai đẹp sẽ tự động quên ngay, lập tức loại bỏ chủng loại đó....

Đối mặt với Trần Mạnh Lễ tây trang phẳng phiu, cô không hiểu ra sao, nhíu chặt chân mày lại, thanh âm cực kỳ lạnh nhạt: “Anh là ai?” Cô phiền nhất chính là thân cận với những người đàn ông thế này.

Trần Mạnh Lễ vừa treo trên miệng nụ cười, vừa kể lại câu chuyện trên núi lần đó, cô rõ ràng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nhưng ngay một giây kế tiếp thì bình tĩnh trả lời: “Thật ngại quá, kẻ hèn chưa từng đi leo núi, kẻ hèn cũng không phải họ Lục, anh nhận lầm người rồi. Tan việc, xin nhường đường.” Nói xong, liền như một làn khói vọt vào toilet nữ.

Lần thứ ba gặp mặt, chính là năm ngoái, vào lúc này cô đã có công ty của mình, mặc dù quy mô công ty không lớn, nhưng với cố gắng của cô, đã tiếp nhận được khách hàng lớn là công ty EC này.

Ai ngờ lại một lần nữa gặp mặt Trần Mạnh Lễ, ai mà ngờ anh ta lại là thái tử gia của EC. OMG, đột nhiên cô bắt đầu hối hận chuyện lần đó ở công ty bách hóa đối với anh ta rất khinh thường, nếu như anh ta chỉ tùy tiện thổi gió, thì không cần phải nói, khách hàng lớn như EC nhất định cứ như vậy mà bay đi.”Hàn tiểu thư, lần này chắc sẽ không nhận lầm chứ.” Trần Mạnh Lễ từ bộ phận hành chính điều tra hợp đồng, đã biết rõ về cô.

“Dạ dạ dạ.” Thái tử gia tuyệt đối không thể đắc tội.

“Có câu nói rất hay, chuyện bất quá tam. Có thể ở trong biển người mênh mông gặp nhau ba lần, thì không thể không nói chính là duyên phận.”

“Dạ dạ dạ.” Duyên phận? Là vượn phẩn thì có . . . . .

Nhắc tới cũng kỳ, bất quá chỉ là ba lần gặp mặt, cô ngay cả anh ta họ gì, tên gì cô cũng không biết, còn anh ta lại đối với cô vừa thấy đã yêu, không có việc gì cũng gọi điện thoại tới phòng làm việc của cô và thích dùng nhất là thế tiến công tầm thường tặng hoa tươi. Theo như cô nghĩ, người có tiền cứ có cảm giác rằng tiền muốn cắn anh ta, nên cứ vội vàng mà tiêu xài.

Bởi vì đây là khách hàng của cô, cho nên cô không thể dùng thái độ cứng rắn để ứng phó, mấy trận Thái Cực đánh xuống, cô gần như đã đến bờ vực chuẩn bị sụp đổ, cuối cùng liền quyết định, cự tuyệt thẳng với anh ta: “Hai chúng ta không thể nào, cũng không thích hợp.”

Trần Mạnh Lễ hỏi: “Tại sao? Không thử tìm hiểu, làm sao biết không thích hợp?”

“Nói đơn giản cho anh hiểu thế này, tôi có thù hận trong lòng, cộng thêm nội tâm tôi tối tăm biến thái, vừa nhìn thấy đàn ông đẹp trai, liền muốn tát người đó mấy bạt tay. Nếu như anh thật muốn theo đuổi tôi, thì trước tiên rạch lên mặt mình hai gạch chéo cùng hai vòng tròn đi, vậy thì tôi có thể miễn cưỡng suy tính lại.”

Hàn Tú nói đều là thật tình, nếu như vẻ ngoài của Trần Mạnh Lễ hơi bình thường xấu đi một chút, có lẽ, cô còn có thể suy nghĩ, có muốn cùng phú nhị đại như anh ta tiến triển hay không. Nhưng đã trải qua chuyện Đường Trạch Tề, cô thật tình là không thể chấp nhận những người đàn ông đẹp trai, cô thừa nhận, trong lòng cô rất vặn vẹo, rất biến thái.

Cứ tưởng rằng cô vừa đề ra cái loại yêu cầu biến thái này, thì nhất định Trần Mạnh Lễ sẽ liệt cô vào danh sách Godzilla quái thú cấp một, ai ngờ Trần Mạnh Lễ cười híp mắt nói: “Tôi có thể hiểu là, cô đang ca ngợi vẻ bề ngoài của tôi.”

“. . . . . .” Bây giờ Hàn Tú không thể hiểu mình đến tột cùng là số phận như thế nào, tựa hồ luôn có khả năng hấp dẫn những người đàn ông đào hoa, cô rất muốn nói với chúa, có thể cho cô gặp một người đàn ông dáng vẻ bình thường một chút không?

Nhưng mà theo thời gian, cũng để Hàn Tú biết được tính cách và con người thật của Trần Mạnh Lễ. Anh ta cũng không phải như trong tưởng tượng của cô cả ngày không có việc gì làm, chỉ biết dùng dáng vẻ công tử đi theo đuổi nữ sinh. Hình tượng của anh ta hoàn toàn trái ngược, ngược lại Hàn Tú có thêm vài phần kính trọng với anh ta. Mặc dù vẫn không để ý tới việc anh ta còn đang theo đuổi mình, nhưng không hề giống như lúc trước nữa, vừa thấy anh ta liền bỏ chạy, thỉnh thoảng còn có thể đi ra ngoài ăn hai bữa cơm. Dần dần, quan hệ của hai người có thể xưng là bạn tốt, nhưng vẫn còn cách xa cái suy nghĩ bạn bè trai gái của Trần Mạnh Lễ.

“Hàn Tú, mối thù trong lòng cô lại tái phát sao? Phải cứ lạnh nhạt với tôi sao?” Nụ cười vẫn như cũ không giảm.

Trần Mạnh Lễ hạ thấp giọng nói, lập tức thức tỉnh Hàn Tú từ trong ký ức.

Cô liếc quanh bốn phía mấy lần, thấy một đôi mắt lóe sáng lướt qua ngăn cách bắn thẳng đến hướng hai người bọn họ, cô có chút lúng túng nặn ra nụ cười, hướng đến gần Trần Mạnh Lễ, giảm thấp giọng xuống nói: “Cho chút mặt mũi, hôm nay tôi là người phụ trách ở đây, có ân oán cá nhân gì, thì hoan nghênh anh tùy thời gọi điện thoại.”

Trần Mạnh Lễ cười khẽ: “Gọi điện thoại? Được thôi, nhưng mà cô không được đem máy fax ở phòng làm việc của cô đi?”

“Cũng cảnh cáo anh nnn lần, tại sao mỗi ngày anh luôn thích dùng giọng điệu ngọt ngán ghê tởm hỏi thăm tôi vậy? Anh có biết vì chuyện này, mà ảnh hưởng đến hiệu suất công việc một ngày của tôi không?” Hàn Tú vỗ trán, thật ra cũng không phải là cô không cảm động với những gì mà Trần Mạnh Lễ đã làm, nếu như nói không có cảm động, thì đây tuyệt đối là nói dối, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới đoạn tình cảm lúc đầu khiến cho cô chưa gượng dậy nổi kia, thì cô lập tức trở thành đà điểu. Quên đi, vẫn là nên cách xa những người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tiền ra.

“Có sao? Tôi thấy là tôi cung cấp cho cô rất nhiều động lực.” Trần Mạnh Lễ cười nói.

“Động cái đầu anh đó! Thật là thua anh. Tôi phải đi làm việc đây, có gì thì nói sau.” Hàn Tú nhanh chóng chạy đi.

“Được, đợi tôi liên lạc với cô.” Trần Mạnh Lễ đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười nhìn bóng lưng Hàn Tú.

Cô bé này làm cho anh thích tận đáy lòng, không a dua, không nịnh nọt, nếu như là người khác, nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp giữ chặt lấy thỏi vàng là anh đây. Nhưng còn cô lại thủy chung dựa vào cố gắng của mình, không chút nào buông lỏng. Anh yêu thương cô, anh biết cô từng có một đoạn tình yêu không tốt lắm, anh cố gắng thông qua tình ý của mình từ từ khiến cho cô tiếp nhận mình, nhưng mà bất luận anh cố gắng như thế nào, thì vẫn như cũ không cách nào xóa sạch đi ưu sầu giữa hai hàng chân mày kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.