Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu

Chương 10: Chương 10: Súng ngắn xuất hiện




Edit: Tiểu Lăng

“Các vị, hiện tại hội đấu giá đã chính thức bắt đầu, xin tất cả ngồi xuống! Tiếp theo là vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta, ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’, chắc chắn cái tên này rất quen đối với mọi người…” Người thuyết minh còn chưa nói xong, phía dưới đã nghị luận.

“Ồ, là ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ kìa!”

“Đúng vậy, đúng vậy, nghe nói năm đó một vị phi tử của Hoàng đế khai quốc Nam Thương đã mặc ‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ vào ngày thọ thần của Nam Thương đế, như thể thiên nhân; từ đó đắc sủng hậu cung, nghe nói mấy chục năm rồi vẫn không ai bì được, vì nàng ta, hậu cung của Hoàng đế khai quốc Nam Thương cũng chỉ là thùng rỗng kêu to.”

“Được rồi, không nói nhiều nữa, giá khởi điểm của‘Phượng Vũ Cửu Thiên’ là ba ngàn lượng hoàng kim, ai trả giá cao nhất sẽ đạt được.” Người thuyết minh thấy tất cả đều biết, bèn trực tiếp bắt đầu.

“Ba ngàn năm trăm lượng.”

“Bốn ngàn lượng.”

“Năm ngàn lượng.”

“…”

“Diễm, những người này có bị bệnh à, vì một bộ quần áo người khác đã từng mặc mà đấu kịch liệt như vậy?” Mộc Mộc nhíu mày, không hiểu hỏi.

Hiên Viên Diễm không nói gì, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều, chỉ ôm Mộc Mộc vào lòng mình, để nàng có thể ngồi thoải mái hơn. Theo kinh nghiệm của hắn, hắn cảm thấy Mộc Mộc sẽ không kiên trì được bao lâu, sắp ngủ rồi.

Mộc Mộc vừa vào trong lòng Hiên Viên Diễm, đã dán mặt vào lồng ngực hắn, mắt chớp chớp nhìn hiện trường hội đấu giá, song lại không hứng thú lắm với buổi đấu giá này.

Ngay lúc Mộc Mộc đang buồn ngủ, phía dưới vang lên giọng nói kích động của người thuyết minh. Mộc Mộc cũng lấy lại tinh thần, hai mắt nhìn đài trưng bày dưới đó.

“Tiếp theo chính là giây phút kích động nhất của chúng ta, cũng là vật phẩm đấu giá cuối cùng của hôm nay! Có lẽ có bằng hữu khó hiểu, vì sao vật phẩm đấu giá cuối cùng của hôm nay không xuất hiện trên danh sách đấu giá, nguyên nhân rất đơn giản: vì không ai biết nó tên là gì, nhưng nó có uy lực vô cùng mạnh mẽ. Không cần nói nhảm nhiều, để các vị bằng hữu thấy tận mắt đi!” Nói xong, để người ta đặt đồ lên khay, bưng lên cho những người đang ngồi nhìn. Vì người bưng khay đưa lưng về phía Mộc Mộc, nên Mộc Mộc cũng không thấy rõ là vật gì.

“Đó là gì vậy, đen như mực ấy.”

“Có phải là huyền thiết không.”

“Đây là ám khí sao?”

“…” Vô số lời như thế vang lên, không ai biết vật đó là gì, dùng như thế nào.

“Nếu mọi người đều không biết thứ này tên là gì, sử dụng ra sao, vậy để ta làm mẫu cho mọi người một chút…” Người thuyết minh còn chưa dứt lời, đã bị hoa hoa lệ lệ cắt đứt.

“Mau lên, mau lên!”

“Đúng vậy, mau để chúng ta xem nó có gì hữu dụng mà thổi phồng đến thế!”

“Mọi người bình tĩnh, ta lập tức làm mẫu cho mọi người…” Nói xong, xoay người gọi gã sai vặt bên cạnh đặt một bia ngắm ra xa hơn năm mươi mét, trên đặt một quả táo. Mọi người không hiểu nhìn hắn, đặt bia ra làm gì?

“Mọi người hãy xem đi!” Hắn vừa nói xong, đã nghe thấy một tiếng “pằng”, quả táo bị bắn thủng một lỗ, rơi xuống đất. Có vài người nhát gan còn bị dọa kêu oai oái.

Mà Mộc Mộc nghe thấy tiếng đó, nhảy xuống từ trên người Hiên Viên Diễm, chạy nhanh xuống dưới lầu.

“Nói cho ta biết, ngươi lấy được thứ này ở đâu?” Mộc Mộc kéo tay áo người thuyết minh, vội vàng hỏi.

“Ngoan, đừng vội.” Hiên Viên Diễm thấy Mộc Mộc kéo tay áo nam nhân khác, lập tức đen mặt, trở tay ôm Mộc Mộc vào lòng mình.

“Tham kiến Vương gia.” Người phía dưới thấy là Diễm Vương, rối rít hành lễ.

“Đứng lên đi.” Hiên Viên Diễm cũng không thèm nhìn họ, tập trung tinh thần lên người Mộc Mộc, nghĩ thầm, chẳng lẽ nàng biết chủ nhân của thứ này, nên mới kích động như vậy?

“Ngươi mau nói, ngươi lấy được thứ này ở đâu.” Mộc Mộc cầm lấy súng ngắn bên cạnh, kích động hỏi người thuyết minh, đây là súng ngắn nhà nàng, nàng biết, trên mỗi một khẩu súng đều có dấu hiệu của hội Hắc Long.

Hội Hắc Long là tiền thân của tập đoàn Mộc thị, Mộc thị gây dựng từ việc buôn lậu súng ống đạn dược, đến thế hệ của Mộc Mộc, mặt ngoài tập đoàn Mộc thị đã tẩy trắng rồi, nhưng cũng chưa hề bỏ nghề buôn lậu súng ống đạn dược, vẫn luôn làm việc này.

“Ở, ở Liên thành có người bán nó cho Ngọc Linh Hiên, người đó ăn mặc rất kỳ lạ…” Người thuyết minh sợ phát choáng, lúc này mới hồi phục tinh thần, ngây ngốc đáp.

“Người ngươi nói, có phải cao tầm hắn, tóc rất ngắn, trên tai trái có một viên đá quý màu xanh lam không?” Mộc Mộc vừa nói, vừa khoa tay chỉ chiều cao của Hiên Viên Diễm.

“Đúng vậy, đúng vậy, người đó trông đúng như ngài nói.” Người thuyết minh không chút nghĩ ngợi đáp.

“Diễm, chàng dẫn ta đi Liên thành được không, ta nhất định phải tìm được hắn… Hu hu…” Nói nói, nước mắt đã chảy xuống, kéo tay áo Hiên Viên Diễm cầu xin. Trông nàng như một đứa bé lạc đường rốt cuộc cũng tìm được đường về nhà.

“Được, ta dẫn nàng đi, nàng đừng khóc, ta đau lòng.” Hiên Viên Diễm không hề che giấu tiếng lòng của mình, nói. Song đó cũng là sự thật, mỗi một lần Mộc Mộc khóc, tim của hắn đều đau rút lại, tiểu nha đầu này thật sự là do trời cao phái xuống để thu thập hắn.

Lau sạch mặt nhỏ cho Mộc Mộc, hắn xoay người ôm nàng rời khỏi Ngọc Linh Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.