Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu

Chương 14: Chương 14: Đến Liên Thành




Editor: Voicoi08

Họ vừa đi vừa chơi như vậy, đến ngày thứ năm cũng gần đến Liên Thành, lúc còn chưa vào đến cửa Liên Thành Hiên Viên Diễm đã lo lắng dung mạo của Mộc Mộc quá thu hút sự chú ý của người khác, mặc dù hắn có đủ khả năng để bảo vệ cho nàng thật tốt, nhưng hắn vẫn cẩn thận sắp xếp để tránh gặp phải phiền phức không cần thiết. Vậy nên hắn lấy ra một cái khăn che mặt đã được chuẩn bị từ sớm, sau đó đeo lên mặt cho nàng.

Liên Thành là biên giới của ba nước, đây là nơi tốt xấu lẫn lộn, là một giải đất không có người quản lí nên cũng là một chợ đen chân chính, cho dù là những đồ vật không ra được ánh sáng thì ở đây cũng được đưa ra đấu giá một cách hợp pháp, vì đại hội võ lâm ba năm tổ chức một lần cũng được tổ chức ở đây nên từ một tháng trước những nhân sĩ trong võ lâm đã bắt đầu đến Liên Thành tụ tập, khiến cho những khách điếm (nhà trọ) ở đây cũng sớm chật kín, trên đường cũng không phải là chật chội bình thường, nhìn qua cũng thấy những hiệp khách, hiệp nữ.

“Chưởng quỹ, cho chúng tôi ba gian phòng đặc biệt.” Một vị công tử tuấn tú, khí phách hiên ngang, mặc một bộ trường sam màu lam đi đến, đi sau là hai cô nương xinh đẹp và ba vị công tử khác, dựa vào trang phục và khí chất trên người họ cũng đoán được là những người ở gia đình giàu có.

“Thật xin lỗi vị công tử này, khách điếm của chúng tôi đã hết phòng, hay các vị đến nhà khác xem một chút đi.” Chưởng quỹ của ‘Thiên Hương Lâu’ dùng vẻ mặt tươi cười, giọng nói thân thiện trả lời. Vì ‘Thiên Hương Lâu’ là sản nghiệp của thiên hạ đệ nhất trang, bên trong rất xa hoa, cho nên phần lớn những người có tiền có quyền sẽ lựa chọn nơi này, có thể ở ‘Thiên Hương Lâu’- nơi tốt nhất thì cũng chính là một cách thể hiện thân phận.

“Cái gì? Hết phòng, ngươi có biết chúng ta là ai không hả? Bớt nói lời thừa đi, nhanh chóng dọn cho chúng ta ba phòng đặc biệt.” Thiếu nữ áo đỏ đi bên cạnh công tử áo lam tức giận rống to, nghĩ thầm, nàng đường đường là Quận chúa của Đông Vũ quốc, sao có thể để nàng đến ở những khách điếm ngổn ngang kia được, chỉ có nơi tốt nhất mới xứng với nàng.

“Thật xin lỗi, vị cô nương này, khách điếm của tôi thật sự hết phòng rồi, không còn thừa phòng nào cho khách ở cả.” Chưởng quỹ dùng vẻ mặt tươi cười, hai mắt cũng híp lại thành một đường ngang, vẻ mặt ôn hòa nói với thiếu nữ mặc áo đỏ.

“Ngươi......”

“Chúng ta đến nhà khác xem một chút đi.” Ngay lúc thiếu nữ áo đỏ còn muốn nói gì đó thì bị công tử áo lam giữ lại, vốn hắn cũng không muốn đến đại hội võ lâm, nhưng hắn sợ ở nhà sẽ bị mẫu hậu thúc giục cưới nên đành theo mấy người bạn ra ngoài xem náo nhiệt, cũng do hắn không sắp xếp từ trước nên mới xuất hiện tình huống không có phòng.

Vì có quá nhiều người đến tham gia đại hội võ lâm khiến cho đường đi bị tắc lại, xe ngựa của đám người Hiên Viên Diễm chỉ có thể đi một cách chậm chạp, thật vất vả xe ngựa đến được ‘Thiên Hương Lâu’ mới dừng hẳn, trên người Vân cũng xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, Vân xuống xe, cung kính đứng một bên nói: “Chủ tử, đến ‘Thiên Hương Lâu’ rồi ạ.”

Hiên Viên Diễm dẫn đầu nhảy xuống xe, xoay người đỡ Mộc Mộc ra ngoài, Mộc Mộc cứ đứng trên xe ngựa giơ tay về phía Hiên Viên Diễm muốn được ôm ôm. Một tay Hiên Viên Diễm kéo hông nàng ôm nàng vào trong ngực, vì xe ngựa có chút cao, lúc Hiên Viên Diễm ôm Mộc Mộc quay lại khiến gió thổi tung khăn che mặt của nàng lên làm cho gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra ngoài, tuy chỉ một chút, nhưng cũng để con mắt sắc của Tiêu Lãnh Hàn nhìn thấy. Hắn gặp qua không ít những mĩ nhân, nhưng một cô nương có thể linh động, dí dỏm lại thuần khiết như vậy thì là lần đầu tiên hắn thấy, trái tim cũng run lên một hồi.

Nhìn thấy hình ảnh như vậy, bên cạnh cũng vang lên tiếng hít vào và tiếng thán phục, nghĩ thầm, cô nương này thật tốt số, phu quân nàng thật thương yêu nàng, đây là thời đại nam tôn nữ ti, địa vị của nữ nhân rất thấp hèn, không có một nam nhân nào lại đối xử như vậy với nữ nhân trước mặt bàn dân thiên hạ.

Cô nương áo đỏ là Lý Tuyết Nhi, ánh mắt nàng càng thêm trợn trắng, có hâm mộ, có ghen tỵ, nàng nghĩ thầm, nếu thái tử ca ca cũng đối xử với nàng như vậy thì thật tốt.

“Gia, ngài đã tới ạ, căn phòng cũng đã được chuẩn bị xong rồi ạ......” Chưởng quỹ thấy Vương Gia nhà mình tới, ông nhanh chóng tiến lên nghênh đón, gương mặt tươi cười khiến cho đôi mắt vốn đã nhỏ thiếu chút nữa cũng không nhìn thấy.

“Đi chuẩn bị nước tắm lên phòng, còn phải thả thêm cánh hoa ~” Hắn nói xong cũng không thèm để ý đến phản ứng của mọi người mà ôm Mộc Mộc lên lầu.

“Vâng, lập tức mang lên ạ.” Cho đến khi Hiên Viên Diễm quay người lên lầu chưởng quỹ mới phục hồi tinh thần, Vương Gia nhà ông vừa rồi sao lại giống ‘bảo mẫu’ thế nhỉ.

“Chưởng quỹ, ngươi xem thường chúng ta đúng không, rõ ràng chúng ta đến trước thì người nói không còn phòng, họ vừa đến thì ngươi lại nói là có phòng, ngươi thật là quá đáng......”

“Được rồi, nếu ngươi còn càn quấy ta sẽ lập tức đưa ngươi trở về.” Lý Tuyết Nhi còn chưa nói xong thì Tiêu Lãnh Hàn đã nói chen vào, giọng nói lạnh đến mức có thể đóng băng, hắn nói xong thì quay người nhanh chóng bước ra ngoài.

Lý Tuyết Nhi thấy Tiêu Lãnh Hàn tức giận lập tức ngoan ngoãn đi bên cạnh không lên tiếng, nước mắt cũng xoay một vòng trong hốc mắt, nhưng nàng vẫn đang cố gắng chịu đựng không để nó chảy ra, Thái Tử ca ca vốn cũng không ưa thích gì nàng, nếu khiến hắn thấy phiền thì sợ rằng hắn càng thêm không thích nàng, cho nên nàng luôn cố gắng bày ra dáng vẻ khéo léo, nhưng Lý Tuyết Nhi vốn là người có tính tình nóng nảy, để nàng nhịn một đường cũng là làm khó nàng.

.........

“Diễm, ta có thể lấy khăn che mặt xuống được không? Mang như vậy rất không thoái mái.” Vừa vào phòng Mộc Mộc đã bày ra vẻ mặt đáng thương làm nũng với Hiên Viên Diễm, nàng rất không thích đeo cái khăn này, vật này khó chịu quá.

“Vào phòng thì được lấy xuống, nhưng mà ra ngoài nhất định phải đeo lên, biết không?” Hiên Viên Diễm lấy khăn che mặt xuống cho nàng, để xuống bàn.

“Diễm, ta không đeo có được không? Ta không quen đeo nó, hơn nữa đeo cũng không dễ chịu.” Mộc Mộc tiếp tục yếu ớt mềm mại làm nũng với Hiên Viên Diễm.

“Bảo bối, nàng phải ngoan ngoãn nghe lời, Liên Thành rất loạn, bên ngoài rất nhiều người xấu, nàng cũng không muốn ta phải lo lắng đúng không?”

“Diễm, Diễm, Diễm, Diễm ~~~~” Đôi tay của Mộc Mộc ôm chặt lấy hông của Hiên Viên Diễm, mềm mại gọi Hiên Viên Diễm, khiến cho trái tim của hắn cũng tê dại.

“Được, nhưng mà chỉ khi ở bên cạnh ta mới có thể không đeo khăn che mặt.” Hiên Viên Diễm hết hôn hôn lại sờ sờ đầu Mộc Mộc, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận thua.

“Ồ, cũng được, Diễm đối tốt với ta nhất. Mấy ngày nay ta đều không nhìn thấy Hồng Hạnh và Bích Vân rồi, ta đi tìm các tỷ ấy chơi.” Mộc Mộc vui mừng huơ tay múa chân, hôn hôn lên gò má của Hiên Viên Diễm, nàng quay người muốn đi tìm Hồng Hạnh và Bích Vân.

“Vừa nói xong sao đã quên rồi, muốn đi ra ngoài phải đi cùng ta mới được, hơn nữa nàng đi mấy hôm như vậy cũng mệt mỏi, nàng cần phải nghỉ ngơi một chút, chờ chút nữa có nước nóng rồi, tắm xong là có thể nhìn thấy các nàng ấy.” Mộc Mộc còn chưa đi đến cửa đã bị Hiên Viên Diễm kéo lại, tuy là giọng điệu trách cứ nhưng lại tràn đầy cưng chiều.

“Được rồi, người ta nghe lời chàng là được.” Mộc Mộc mím mím cái miệng nhỏ, trong lòng có chút buồn bực, nàng làm chuyện gì hắn cũng muốn quản nàng, còn dài dòng hơn cả gia gia và ca ca của nàng.”

Hiên Viên Diễm buồn cười nhìn dáng vẻ của Mộc Mộc, không biết chừng trong lòng nha đầu này đang mắng hắn đến thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.