Phù Dung

Chương 90: Chương 90: Chương 89




Bởi vì mấy lần chứng kiến cuộc đời của Hồ Hoàng hậu, cảm thông với cảnh ngộ của nàng nên Lý Phù Dung đã bỏ qua phòng bị với nàng ta, đó rốt cuộc là lòng quảng đại bao dung hay là sự ngu ngốc của mình, Lý Phù Dung đã không còn hiểu nổi nữa.

Sau lần náo loạn lần trước ở ngự hoa viên, Tô Tuyết càng theo sát không rời Lý Phù Dung nửa bước. Lý Phù Dung lại như tỉnh táo, như buông xuôi, không có chút dấu hiệu sẽ gây chuyện nữa.

Hôm nay, Lý Phù Dung vẫn trầm lặng ngồi một góc như thường lệ làm mọi người dần an tâm, không lúc nào cũng đề cao cảnh giác nữa.

Lại không ai biết Lý Phù Dung đang giấu giếm một cây trâm nhọn, siết chặt trong tay.

“Giết… trả thù… phải trả thù cho những sinh mạng oan uổng kia…”

“Giết… phải trả thù…”

“… giết Hồ Nhữ Yên…”

Một giọng nói the thé liên tục kêu gào trong tâm trí Lý Phù Dung, thôi thúc lòng căm phẫn của nàng.

Giọng nói kia đã xuất hiện từ mấy ngày trước, không ngừng kêu gào chết chóc bên tai Lý Phù Dung, khiến nàng sục sôi ý nghĩ trả thù! Lúc này, nàng chỉ còn lại một thân một mình trên cõi đời này, dù có trả thù thất bại, nàng cũng không còn sợ phải liên lụy tới ai nữa.

“… giết…”

“… phải trả… thù…”.

Trong lúc mọi người không để ý, Lý Phù Dung từ từ lãng đi, định theo cửa sau lẻn ra khỏi Chiêu Dương Cung.

Mấy hôm nay, Lý Phù Dung đã quan sát kỹ lưỡng thời gian thay ca trong Chiêu Dương Cung, chỉ trong khoảng khắc này nàng mới có thể âm thầm trốn đi mà không ai hay biết.

Khi Lý Phù Dung đến cửa sau thì quả nhiên cung nhân đang chuẩn bị thay người, chờ đợi một lúc, khi tên kia rời bỏ vị trí thì Lý Phù Dung liền chạy vụt ra. Cánh cửa đỏ ở trước mặt Lý Phù Dung càng lúc càng gần, nhưng khi Lý Phù Dung vươn tay định mở thì một tiếng nói đã vang lên sau lưng:

– Hòa Phi, ngài định đi đâu vậy?

Lý Phù Dung đứng lại, lúc lâu mới quay đầu nhìn người vừa lên tiếng kia, đó là một cung nữ cấp thấp trong Chiêu Dương Cung, nhưng có lẽ thân phận nàng ta không chỉ có như vậy.

– Hòa Phi nương nương, ngài nhầm đường!

Lý Phù Dung nhíu mắt nhìn tiểu cung nữ, âm trầm nói:

– Nếu ta vẫn muốn đi tiếp thì sao?

Tiểu cung nữ liền nói:

– Rất tiếc, Hòa Phi không thể rời khỏi Chiêu Dương Cung được!

Lý Phù Dung lại hỏi:

– Là mệnh lệnh của ai? Tô Tuyết? Hay của Lạc Quân Đế?

Tiểu cung nữ chau mày, thận trọng lên tiếng:

– Hòa Phi, xin hãy chú ý lời nói! Tên của Thánh hoàng mà ngài dám cả gan gọi sao?

Lý Phù Dung phì cười, nàng ngay cả mạng còn không sợ mất thì còn e sợ cái gì nữa.

– Hắn muốn giam lõng ta sao? Vì cái gì chứ? Sợ ta tìm Hồ Nhữ Yên báo thù?

Tiểu cung nữ im lìm lúc lâu mới e dè nói:

– Xin ngài hãy về đi! Chuyện của Hoàng hậu, thảm án của Lý gia, Thánh thượng sẽ đòi lại công đạo cho ngài!

Nói đến cùng, hắn quả nhiên sợ nàng tìm Hồ Nhữ Yên gây phiền phức! Lý Phù Dung siết chặt cây trâm trong tay.

Ngại Lý Phù Dung vẫn không bỏ qua ý định, tiểu cung nữ tiếp tục khuyên:

– Cánh cửa này ngài không qua được đâu, hãy kiên nhẫn chờ đợi kết quả đi!

– Hòa Phi, dù ngài có thoát được thì ngài có thể lại gần Hoàng hậu sao, đừng làm chuyện vô ích…

Lý Phù Dung bật cười man dại. Đúng vậy! Nàng chỉ đang làm chuyện vô ích mà thôi, nhưng nếu như cả trả thù nàng cũng không làm, cũng không dám nghĩ tới thì nàng còn lý do gì để tồn tại trên đời này nữa. Chỉa thẳng cây trâm nhọn về phía tiểu cung nữ:

– Ha ha ha, nếu ta vẫn nhất quyết muốn đi thì sao?

Tiểu cung nữ thấy khuyên mãi không được đã không còn kiên nhẫn, nhẹ giọng bảo:

– Vậy thì… xin đắc tội!

Dù đã chuẩn bị từ trước nhưng Lý Phù Dung vẫn bất lực không nhìn ra được thân thủ của tiểu cung nữ, chưa kịp nhận ra thì đã bị tiểu cung nữ kia khống chế.

– Ngươi buông ra!

– Muốn nô tì nghe lời thì Hòa Phi cũng phải hợp tác chứ…

Trong lúc cả hai đang giằng co thì đã có tiếng Tô Tuyết từ xa vang lại:

– Ở phía này các ngươi đã tìm kiếm chưa?

Tiếng bước chân càng lúc càng tới gần, tiểu cung nữ không thể làm gì khác hơn ngoại trừ điểm huyệt đạo của Lý Phù Dung, khiến nàng vô lực không thể lên tiếng được. Vừa đoạt lấy trâm nhọn trên tay Lý Phù Dung thì Tô Tuyết cũng vừa dẫn người đến.

– Dung tỷ!

Tô Tuyết chạy ùa tới chỗ Lý Phù Dung xem xét một vòng, xác định Lý Phù Dung vẫn bình an mới thở ra nhẹ nhỏm. Lý Phù Dung đáng tiếc đã bị điểm huyệt đạo nên không thể nói được câu nào. Tô Tuyết lúc sau mới nhìn tiểu cung nữ bên cạnh hỏi:

– Tại sao Hòa Phi lại ở đây?

Tiểu cung nữ cúi đầu thưa:

– Tâu nương nương, có lẽ Hòa Phi đi dạo bị lạc đường, nô tì đang định đưa Hòa Phi trở về.

Nhìn tiểu cung nữ một lúc, Tô Tuyết mới nói:

– Làm tốt lắm!

Tô Tuyết lại nói với Lý Phù Dung:

– Để ta đưa tỷ về nghỉ ngơi nhé! Lần sau tỷ có muốn đi dạo thì nói với A Tuyết một tiếng…

Lý Phù Dung nghiến răng nghiến lợi bị Tô Tuyết lôi kéo trở về, trong lòng căm phẫn không thôi.



Phượng Hoàng Cung

Lạc Quân Đế chủ động đến tìm Hồ Hoàng hậu. Đối mặt với hắn là bóng lưng ngồi thẳng tắp của Hồ Hoàng hậu, dù biết hắn đã tới, nàng vẫn không đến thỉnh an hắn.

Đã bao lâu hắn không ở đơn độc cùng nàng rồi? Một năm, hai năm hay mấy kiếp người?

Nàng là thê tử của hắn nhưng cũng là nữ nhi của phản thần, khiến hắn không thể không đề phòng nàng, né tránh nàng…

Hồ Hoàng hậu mở mắt nhìn lên mặt trăng sáng rực trên bầu trời tối đen, mở miệng hỏi:

– Hoàng thượng đã tới rồi, thiếp chờ ngài đã lâu!

Lâu, thật lâu rồi… đến mức nàng chẳng còn nhớ nổi.

Hồ Hoàng hậu chầm chậm quay đầu nhìn Lạc Quân Đế, nam nhân nàng đã yêu hết con tim.

– Ngài có thể cho thiếp gọi ngài là Lạc Quân như trước kia lần cuối cùng không?

Lạc Quân Đế không trả lời, Hồ Hoàng hậu biết hắn xem như đồng ý. Hồ Hoàng hậu liên tục lẩm bẩm cái tên đó trong miệng, như trút xuống nhớ mong bao năm dài.

– Lạc Quân… Lạc Quân… Quân…

Qua mỗi lần Hồ Hoàng hậu gọi, mắt Lạc Quân Đế càng nheo lại thêm một chút.

– Quân, chẳng lẽ chàng không thể dung được Hồ gia sao?

Đột ngột, Hồ Hoàng hậu lại hỏi như vậy.

Nhìn ánh mắt trông chờ đáp án của Hồ Hoàng hậu, Lạc Quân Đế càng khó chịu. Bản thân hắn đối với nàng cũng rất mâu thuẫn, trải qua ba kiếp nhân sinh, ba lần làm lại từ đầu, hắn vẫn không xác định rõ ràng cảm xúc của hắn đối với nàng. Có lẽ đó là thương tiếc, đáng thương cho một nữ nhân tài ba, như một con phượng hoàng bị bẽ gãy đôi cánh, trở thành vật trang trí trong hậu cung.

Hắn không phải không thể tin nàng, mà không muốn cũng không chịu tin nàng.

– Hồ gia… tự không an phận!

Rốt cuộc, hắn cũng chịu mở miệng nói chuyện với nàng rồi.

Hồ Hoàng hậu nghe vậy thì không khỏi lạc lõng. Đúng như Lạc Quân Đế nói, tự Hồ gia không chịu an phận, không muốn làm thần tử mà ngấp nghé ngai vị kia, dù có chết cũng là đúng tội.

Nhưng nàng lại là nữ nhi của Hồ gia, dù Hồ gia có vứt bỏ nàng, nàng cũng không muốn bỏ mặc Hồ gia…

– Chàng luôn đề phòng Hồ gia, luôn chờ Hồ gia phạm sai lầm để bắt gọn…

Đúng là vậy! Nhưng đáng tiếc, Hồ thái sư lại là một cáo già quá nham hiểm, hết lần này đến lần khác đều làm việc vô cùng cẩn mật, chẳng để lại chút manh mối.

– Ta đã cho chàng một lý do chính đáng!

Lạc Quân Đế sững sốt ngẩng mặt lên nhìn Hồ Hoàng hậu, nàng vẫn điềm nhiên như cũ, như thể lời vừa rồi không phải nàng nói ra.

– Cả nhà Lý gia là do ta hạ lệnh sát hại! Chàng muốn xử trí ta thế nào cũng được, chỉ mong chàng tha chết cho Hồ gia mà thôi. Chàng muốn xử Hồ gia bị biếm chức, tịch thu gia sản… tùy chàng, miễn chỉ cần giữ lại mạng sống cho người Hồ gia mà thôi. Đó là yêu cầu duy nhất của ta, chàng có thể chấp nhận hay không?

Lạc Quân Đế cau mày, chính hắn cũng không ngờ Hồ Hoàng hậu lại quyết liệt như vậy. Giết cả một nhà Lý gia để đổi lại mạng của một nhà Hồ gia?

Lúc này, dù hắn có thể dựa vào lý do để xử lý Hồ gia, nhưng còn phản binh Hồ gia nuôi thì sao? Một ngày hắn chưa bắt được đoàn tư binh kia, Hồ gia vẫn là mối họa ẩn tàng.

Hồ thái sư không những là cáo già mà lại còn là một con cáo già rất cẩn thận. Chỉ có một chút hơi gió, lão sẽ lập tức đề phòng. Ngay cả chỗ nuôi tư binh, không những chia nhỏ mà lão còn nhiều lần thay đổi địa điểm, lão thà cắt mất một miếng thịt cũng không chịu mạo hiểm một chút.

Chính vì vậy, Lạc Quân Đế cho tới giờ vẫn không thể tìm được vị trí chính xác chỗ Hồ thái sư nuôi binh.

Như biết được trăn trở của Lạc Quân Đế, Hồ Hoàng hậu lại nói:

– Thiếp sẽ dâng cho ngài vị trí những chỗ phụ thân thiếp nuôi tư binh!

Lạc Quân Đế sững sờ, không thể tin được.

Hồ Hoàng hậu thế mà có thể điều tra ra chỗ Hồ thái nuôi tư binh sao?

Hồ Hoàng hậu như giải đáp thắc mắc của Lạc Quân Đế:

– Dù phụ thân giấu giếm nhưng thiếp dù sao cũng là nữ nhi của Hồ gia, có vài chuyện, thiếp có cách của mình và tiếp cận cũng dễ dàng hơn ngài…

Lạc Quân Đế rốt cuộc đè sự hoài nghi trong mắt xuống.

– Được! Nếu nàng có thể chỉ điểm… trẫm sẽ tha cho Hồ gia một mạng!

Hồ Hoàng hậu nghe thế liền hành lễ với Lạc Quân Đế. Sau đó, Hồ Hoàng hậu lấy tài liệu bí mật ra đưa cho Lạc Quân Đế.

– Đây có thể không phải toàn bộ nhưng chí ít cũng bảy, tám phần…

Lạc Quân Đế cầm lấy tấm thiếp có ghi vị trí, số lượng binh lực của Hồ gia trong tay mà không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Cứ tưởng đã kết thúc tại đây rồi thì bỗng nhiên Hồ Hoàng hậu lại cất tiếng nói:

– Người trong lòng Hoàng thượng, người Hoàng thượng dốc tâm bảo vệ là Huệ tần đúng không?

Lạc Quân Đế liền trừng mắt nhìn Hồ Hoàng hậu đầy nguy hiểm, âm trầm hỏi:

– Nàng lại muốn gì?

Hồ Hoàng hậu bâng quơ nói:

– Không có gì! Chỉ là một chút tò mò còn lại trong lòng thiếp mà thôi, còn bây giờ đã hết rồi.

Nàng đã biết được đáp án!

– Thiếp mệt, chờ đợi ngài đến mệt mỏi cả linh hồn rồi. Lý Phù Dung nói đúng, thiếp đã từng vì ngài mà che cả hai mắt của mình lại, như một kẻ điên dại hướng về ngài. Lúc trước, có thể khi biết điều này, thiếp sẽ điên cuồng mà trả thù nàng ta, khồng màng đến kết quả. Nhưng hiện tại, không cần nữa! Thiếp sẽ không bao giờ vì ngài mà làm tổn thương mình nữa! Thiếp từ bỏ! Từ bỏ thôi…

Từ đôi mắt như nhìn thẳng Lạc Quân Đế, như mông lung của Hồ Hoàng hậu, một giọt nước mắt rơi xuống.

- Nếu có kiếp sau, thiếp mong ước sẽ không bao giờ gặp lại ngài! Sẽ không bao giờ yêu lại ngài...

“Nếu không thể tìm được người một lòng chỉ có mình, thà cả cuộc đời không thành thân!”

Câu cuối cùng đó, là Hồ Hoàng hậu tự thầm nhủ với bản thân mình.

Lạc Quân Đế không đáp, cũng không phản bác.

Thấy hắn không còn muốn ở đây lâu thêm nữa, Hồ Hoàng hậu chỉ đơn giản nói:

- Hoàng thượng, Nhân Phi không thể giữ lại.

Lạc Quân Đế ngay cả lý do, hỏi cũng không cần hỏi đã gật đầu đồng ý. Đế hậu cả ba kiếp lần đầu tiên đồng thuận như vậy.

Nhân Phi đáng thương, chưa kịp cao hứng vì thảm cảnh của Lý Phù Dung, còn kẻ chủ mưu lại Hồ Hoàng hậu, cứ nghĩ lần này có thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hồ Hoàng hậu, còn bản thân trở nên vô tội thì chỉ với một câu nói của Hồ Hoàng hậu đã tiễn nàng lên đường.

Lạc Quân Đế đi rồi.

Thúy Nhi từ bên ngoài bước vào quỳ bên cạnh Hồ Hoàng hậu, nước mắt giàn giụa:

- Nương nương, tại sao... tại sao ngài phải làm như vậy...

Tại sao lại phản bội Hồ gia? Tại sao phải buộc mình vào tuyệt cảnh như vậy?

- Chẳng lẽ ngài thật sự vì lời tiên đoán của Nhân Phi sao?

Hồ Hoàng hậu thất thần, lạc lõng nói:

- Ngươi không hiểu... ngươi không hiểu... Dù Hồ gia có được ngàn binh, vạn binh thì sao, có thể đối đầu với hàng vạn binh lực của Thánh thượng không? Không thể! Không thể nào!

Huống hồ, Lạc Quân Đế từ đầu đã nghi ngờ Hồ gia, làm sao để cho Hồ gia có cơ hội. Hắn chỉ chờ Hồ gia chui đầu vào rọ thôi.

- Ta, không có lỗi với Hồ gia! Không có lỗi với Hồ gia!

- Nương nương...

Nàng dã hoàn thành trách nhiệm với Hồ gia, dù thời gian lặp lại, nàng cũng sẽ làm như vậy. Kiếp này, nếu có tội lỗi, nàng chỉ duy nhất có lỗi với Lý Phù Dung mà thôi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.