Phong Lưu Chân Tiên

Chương 11: Chương 11: Chương 11 : Võ Giả




- Ta biết, vào đi.

Nói xong, cũng không đợi Tiêu Chính Long đáp lại, liền bước vào nhà. Tiêu Chính Long không nhanh không chậm bước theo sau, ngồi vào ghế đối diện Dương Thiên:

- Ngươi biết ta?

Tiêu Chính Long vốn cực kì nổi tiếng trong giới hắc đạo, bởi vì tài trí cũng như thủ đoạn huyết tinh của hắn, hắn cho rằng việc Dương Thiên biết đến hắn cũng rất bình thường.

Dương Thiên nhìn Tiêu Chính Long với ánh mắt khó hiểu:

- Không phải ngươi vừa nói ngươi tên là Tiêu Chính Long sao? Đây chính là ngươi nói cho ta biết.

Mặt có chút sạm lại, Tiêu Chính Long biết mình đây là bị Dương Thiên đùa giỡn nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

- Vậy sao. Vậy để ta giới thiệu lại một lần nữa. Ta là Tiêu Chính Long, người đứng đầu hắc đạo của Thanh Lâm huyện, đồng thời của toàn bộ Bắc Giang tỉnh.

Dương Thiên cười thầm: “Đây là muốn hù dọa ta sao?”.

- Được rồi. Vậy ngươi đến đây rốt cuộc là có chuyện gì. Ta cũng không có nhiều thời gian lắm.

Tiêu Chính Long có đôi chút tức giận, hắn đường đường là lão đại hắc đạo, mọi người nhìn thấy hắn đều phải gọi một tiếng Long lão đại. Dương Thiên không gọi thì thôi, đằng này còn muốn đuổi hắn đi. Cố nén giận, Tiêu Chính Long nói:

- Dương Thiên, ta là lão đại của A Hổ.

- A Hổ? Hổ ca? Ngươi đến đây để trả thù cho hắn?

- Hắn tài không bằng người bị đánh cũng đáng. Có điều ta là lão đại hắn cũng nên thay hắn đòi lại công đạo.

- A. Vậy nói xem ngươi muốn như thế nào?

Thấy Dương Thiên có vẻ thỏa hiệp, Tiêu Chính Long mừng thầm:

- Chỉ cần ngươi đồng ý trở thành thuộc hạ của ta, ta sẽ đứng ra hòa giải giữa hai ngươi. Đồng thời cho ngươi địa vị ngang hàng với A Hổ.

Dương Thiên nghe xong liền cười to:

- Ta làm thuộc hạ của ngươi? Liền ngươi làm thuộc hạ của ta, ta còn cảm thấy chịu thiệt đây. Nhưng xem xét vị trí của ta và ngươi hiện tại, ta có thể miễn cưỡng đồng ý cho ngươi làm thuộc hạ của ta.

Dương Thiên cũng không phải muốn chọc giận Tiêu Chính Long. Hắn hiện giờ chỉ là một sinh viên, không có quyền lực, mà xung quanh mỹ nữ thì luôn không thiếu đối thủ cạnh tranh. Tiêu Chính Long là lão đại hắc đạo, đứng đầu một tỉnh, vừa vặn có thể giúp được mình.

Chỉ là Tiêu Chính Long không nghĩ như vậy, hắn cho là Dương Thiên đang đùa giỡn hắn. Tức giận đứng dậy chỉ vào mặt Dương Thiên:

- Dương Thiên, ta biết ngươi là Võ giả, hơn nữa rất có thể đã đạt đến Địa cấp. Nhưng ngươi đừng quá tự cao. Ta cũng có Địa cấp cường giả làm chỗ dựa, hơn nữa địa cấp có thể cùng súng ống, thuốc nổ chống lại sao?

Dương Thiên dường như đã hiểu ra, chẳng trách tên này muốn hắn làm thuộc hạ. Tiêu Chính Long vốn chỉ là từ một tên giang hồ bình thường đi lên, không tiếp xúc với Tu Chân giả nên lầm tưởng cũng là chuyện bình thường. Võ giả chia làm bốn đẳng cấp: Học đồ, Nhân cấp, Địa cấp, Thiên cấp. Học đồ chỉ là so với người bình thường mạnh hơn một chút mà thôi, đây chỉ là bước đầu rèn luyện thân thể. Nhân cấp có thể lấy sức một người đánh với 3,4 người mà không rơi xuống hạ phong. Địa cấp võ giả tương đương với Luyện Khí kì, đã mạnh hơn người bình thường rất nhiều, đối kháng 10 đến 15 người không vấn đề gì, có thể xem là cao thủ. Thiên cấp thì xưa nay hiếm thấy, có thể sánh được với Trúc Cơ kì, không sợ súng ngắn hoặc bom đạn cỡ nhỏ. Thiên cấp đã là cực hạn của Cổ Võ giả. Trừ phi đột phá giới hạn, ngộ ra chân lí, trở thành Tu Chân giả, liền lập tức đạt tới Kim Đan kì. Tiếc là chuyện này xưa nay hiếm gặp, ít nhất, Dương Thiên chưa từng gặp qua.

Dương Thiên cũng không định giải thích:

- Ta cho ngươi một cơ hội, dùng bất kì biện pháp nào, chỉ cần ngươi có thể làm ta chịu một vết thương. Ta sẽ đồng ý làm thuộc hạ của ngươi. Bằng không, ngươi liền làm thuộc hạ của ta. Thế nào?

Nếu không phải hiện tại Dương Thiên cần một địa vị nhất đinh, hắn cũng không muốn nói nhiều với Tiêu Chính Long. Tiêu Chính Long nghe vậy liền vui mừng, hắn xem Dương Thiên có lợi hại hơn nữa cũng không thể chống lại súng được. Lập tức nói:

- Tốt. Không cần phiền phức như vậy. Ta liền cho ngươi một súng, nếu ngươi không bị thương ta liền đáp ứng làm thuộc hạ của ngươi.

- Tốt. Nhanh lên a. Ta còn có việc.

Thấy Dương Thiên vẻ mặt tự tin, Tiêu Chính Long có chút lo lắng, bất quá nghĩ đến sẽ có một Địa cấp võ giả làm thuộc hạ, hắn liền vứt những suy nghĩ đó qua một bên. Lấy ra một khẩu Desert Eagle màu bạc, chỉ về cánh tay Dương Thiên bóp cò. Tiêu Chính Long xưa nay làm việc đều rất gọn gàng, ngẩn đầu nhìn Dương Thiên đắc ý. Nhưng không bao lau sau vẻ đắc ý liền chuyển sang hoảng sợ:

- Không thể nào, Desert Eagle sức công phá rất lớn, dù là Địa cấp hậu kì cũng không thể chịu được.

Cầm viên đạn trên tay, Dương Thiên nhìn Tiêu Chính Long cười nói:

- Tốt rồi, từ giờ ngươi là thuộc hạ của ta.

Tiêu Chính Long vẻ mặt không tin tưởng, lập tức đưa súng lên ngắm vào giữa ngực Dương Thiên bóp cò. Dương Thiên vẫn làm như không có việc gì xảy ra:

- Không cần thử nữa, ngươi có cố gắng cũng vô ích thôi.

Tiêu Chính Long ngồi bệt xuống ghế:

- Không thể nào…

Dường như nghĩ ra điều gì đó, ngước lên nhìn Dương Thiên vẻ mặt hoảng sợ:

- Chẳng lẽ ngươi không phải Địa cấp mà là Thiên cấp cao thủ.

Thiên cấp cao thủ có thể đỡ đạn, Tiêu Chính Long biết điều này, nhưng hắn không nghĩ đến Dương Thiên là Thiên cấp cao thủ. Thiên cấp trên thế giới này không quá hai lòng bàn tay, trọng yếu nhất Dương Thiên còn rất trẻ, Địa cấp đã rất kinh khủng rồi.

- Thế nào? Thua rồi không dám nhận sao?

- Không có. Ta Tiêu Chính Long từ nay là thuộc hạ của ngươi, tùy ý sai bảo.

Làm thuộc hạ của người khác khiến Tiêu Chính Long có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến Dương Thiên là Thiên cấp cao thủ, hơn nữa còn rất trẻ, rất có thể phá vỡ giới hạn bước vào cảnh giới cao hơn. Tâm tình liền thoải mái. Nhiều người muốn làm thuộc hạ của Thiên cấp cao thủ còn không được, hắn có gì phải khó chịu chứ.

Nhìn Tiêu Chính Long vẻ mặt thay đổi liên tục, Dương Thiên cũng không nói nhiều:

- Lưu lại sô điện thoại của ta, nếu có việc gì cần ta sẽ gọi cho ngươi.

Tiêu Chính Long lập tức làm theo, ngẩn đầu nhìn Dương Thiên:

- Lão đại, có việc gì cần căn dặn?

- Không có, cũng đừng gọi ta là lão đại, sau này gọi ta là thiếu gia. Không còn sớm nữa, các ngươi cũng về đi.

Cúi đầu chào Dương Thiên, Tiêu Chính Long liền cùng thuộc hạ lên xe ra về. Dương Thiên mở máy lên, Tinh Linh mỹ nữ không online, xem ra nàng đang có việc bận, nhàm chán hoàn thành vài nhiệm vụ. Một vài kẻ lạ mặt khiêu chiến võ đài, Dương Thiên cũng vui vẻ chấp nhận. Đáng tiếc, trình độ chênh lệch quá nhiều, hắn dù một chấp ba vẫn dễ dàng dành chiến thắng. Cuối cùng cũng không còn ai tiếp tục khiêu chiến, Dương Thiên liền tắt máy đi ngủ.

Ở một nơi rất xa, trên một đỉnh núi, mây trắng lượn lờ xung quanh, các ngôi nhà xây dựng theo phong cách hoàng cung cổ xưa. Lúc này, một vị mỹ nữ áo trắng bước vào chính điện, nhìn kĩ liền nhận ra đây là mỹ nữ Dương Thiên gặp hôm qua, Tô Nguyệt Nhi. Tô Nguyệt Nhi cúi đầu cung kính chào vị lão giả ngồi ở ghế lớn ngay giữa chính điện:

- Sư phụ, nhiệm vụ lần này của ta thất bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.