Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi

Chương 66: Chương 66: Gặp lại Thẩm Cách.




Bên trong ngự thư phòng hành cung Tây Bình quốc. Hoàng thượng Tây Bình quốc Thẩm Cách đang bàn bạc chuyện với các đại thần.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, người đã đến!” Thái giám nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Cách.

“Vậy sao? Mau dẫn trẫm đi!” Thẩm Cách không để ý đến các đại thần đang thượng tấu bên dưới, trực tiếp đi ra bên ngoài cửa hành cung, hắn đã sớm không kiềm chế được vội vàng muốn gặp nàng. Mới vừa mới ngồi an vị, Thẩm Cách còn chưa hoàn toàn xử lý xong mọi chuyện, nhưng hắn lại rất khẩn cấp muốn gặp Phượng Vô Song.

Vì vậy, lúc nhận được tin tức Phượng Vô Song sắp đến, hắn không thể không tạm thời đưa triều chánh đến trấn nhỏ biên thùy này, vừa là chờ đợi Phượng Vô Song, vừa xử lý một chút chuyện khẩn cấp.

Khi Phượng Vô Song nhìn thấy Thẩm Cách, cực kỳ kinh ngạc.

Mặc dù, nàng biết Thẩm Cách là người có tham vọng, nhưng Phượng Vô Song không nghĩ tới là Thẩm Cách sẽ đạt được mục đích nhanh như thế, nàng quả thật không nhìn nhầm người!

Phượng Vô Song ngại thân phận của Thẩm Cách, nên trước mặt người ngoài không biểu hiện quá mức thân mật với hắn, đợi phong yến kết thúc, nàng không thể chờ tiếp mà chạy tới chỗ hẹn. Dĩ nhiên, đối với Phượng Vô Song mà nói, đây không phải là nỗi khổ tương tư giữa nam nữ, chẳng qua nàng chỉ coi Thẩm Cách là bằng hữu tri kỷ.

Hai người bọn họ có cá tính giống nhau -- ẩn nhẫn, kiên định không lùi bước, vì vậy càng thêm thân thiết.

Mười năm sống kiếp con tin, Thẩm Cách tất phải ẩn nhẫn, nhưng hắn chưa bao giờ buông tha trách nhiệm của mình, hắn tâm tâm niệm niệm với quốc gia, với cha mẹ của mình. Buông tha cho cuộc sống tự do, chỉ để đánh đổi mười năm an bình cho dân chúng Tây Bình quốc, làm như vậy là đáng giá, không phải sao? Nơi bọn họ hẹn gặp là một phòng trong tửu lâu, mặc dù Thẩm Cách đã bao trọn tửu lâu này, nhưng để cho tiện nói chuyện, hai người bọn họ vẫn vào phòng rồi mới gặp mặt. Thẩm Cách hoàn tòn không có dáng vẻ gì của nhất quốc chi quân cao cao tại thượng, ngược lại, hắn đã sớm chờ ở bên trong phòng, Phượng Vô Song đúng giờ hẹn mới đến.

“Vô Song, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?” Nhìn thấy Phượng Vô Song, sau khi ngồi xuống, Thẩm Cách vui vẻ chào hỏi.

Tiểu nhị lục đục mang đồ ăn tới, Phượng Vô Song thấy thế liền có cảm giác thèm ăn, dọc đường đi, mỗi ngày đều ăn lương khô, rốt cuộc bây giờ có thể ăn một bữa ngon, trong lòng Phượng Vô Song không khỏi cảm thấy vui vẻ! Đối với một người bình thường mà nói,

Không có gì làm cho người ta hạnh phúc hơn là có thể ăn một bữa ngon!

Vì vậy, Phượng Vô Song từ đầu đến cuối không để ý gì tới Thẩm Cách, nàng với tay vừa cầm đũa lên, vừa nói: “Đừng ôn chuyện vội, chờ ta ăn no rồi hãy nói! Đồ ăn nguội sẽ có lỗ với bụng mình!”

Phượng Vô Song trong bộ dạng miệng chất đầy thức ăn mà phình lên, cực kỳ đáng yêu, Thẩm Cách nhìn nàng không chút cố kỵ gì, không chút dáng vẻ làm bộ làm tịch, trong lòng nhất thời cảm thấy vui vẻ. Nàng chẳng đề phòng gì trước mặt hắn như thế, trong lòng Thẩm Cách rất vui, khóe miệng không khỏi nở nụ cười.

“Ăn từ từ! Không đủ thì kêu nhà bếp làm thêm!” Thẩm Cách đưa tay qua, dịu dàng lau vụn gần miệng Phượng Vô Song, trong mắt tràn đầy ôn nhu dịu dàng.

“Ngươi cũng ăn đi, đừng chỉ nhìn ta ăn, ta cảm thấy có lỗi lắm!” Cuối cùng Phượng Vô Song ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội nói.

Thẩm Cách buồn cười nhìn một loạt đĩa không trên bàn, trên đó làm gì còn thức ăn gì, tất cả đều trống không!

“Đã bao lâu rồi ngươi chưa ăn cơm? Chẳng lẽ dọc đường đi Hiên Viên Triệt đều để ngươi đói bụng sao?” Thẩm Cách không khỏi có chút ngạc nhiên nhìn Phượng Vô Song ăn cơm, cười hỏi, giọng nói khàn khàn không giống như lúc trước.

“Một tháng!” Phượng Vô Song cũng không ngẩng đầu, đáp.

Thẩm Cách sững sờ ngẩn ra, xem ra Hiên Viên Triệt thật sự bỏ đói nàng! Hắn vỗ tay một cái, ngay sau đó liền có tiểu nhị đi tới, Thẩm Cách nói: “Mang chút cháo trắng và thức ăn thanh đạm tới đây!”

“Không, ta muốn ăn thịt!” Phượng Vô Song la lớn.

“Ngươi không thể ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, uống chút cháo trắng trước đã!” Thẩm Cách hoàn toàn không có dáng vẻ của nhất quốc chi quân, kiên nhẫn dụ dỗ Phượng Vô Song.

“Thẩm Cách, đồ ăn ở tửu lâu này làm không tệ!” Phượng Vô Song không khỏi thở dài trong lòng.

“Khó trách ngươi không kén chọn!” Thẩm Cách khẽ cười.

“Đúng vậy, hiếm có thứ ta thích, không bằng bán tửu lâu này lại cho ta đi?” Phượng Vô Song rất thích mùi vị này, thức ăn có thể vào được miệng nàng trên đời này không nhiều lắm, không bằng mua lại tửu lâu này, xem như bắt đầu sự nghiệp ở Tây Bình quốc! Còn chưa chờ Thẩm Cách đáp lời, liền nghe thấy một giọng nam nhân quen thuộc truyền đến.

“Tiểu thư, tửu lâu này sớm đã là của người, không cần phải tốn tiền mua nữa!”

Phượng Vô Song nghe tiếng, ánh mắt sáng lên, giữa lông mày mang theo vẻ vui mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.