Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi

Chương 61: Chương 61: Cưng chiều viên thịt nhỏ




Phượng Vô Song giận đến giậm chân, nhưng lại không đành lòng ném viên thịt nhỏ từ trong ngực nàng ra, nó thoạt nhìn rất nhỏ, màu lông lại cực kỳ đẹp, Phượng Vô Song hận không thể nhổ lông nó mang đi may áo, nhất định là rất ấm.

Vì vậy, tay của nàng không tự chủ được kéo nhẹ lông viên thịt nhỏ, viên thịt nhỏ ngẩng đầu lên, hai mắt to ngập nước, bộ dạng đáng thương nhìn Phượng Vô Song, giống như đang tố cáo “tội” của Phượng Vô Song.

Phượng Vô Song bị ánh mắt của nó làm cho mềm lòng, nhất thời cũng cảm thấy hành vi này của mình thật là có lỗi, vì vậy, nàng chuyển thành nhẹ nhàng vuốt ve lông viên thịt nhỏ, lông của viên thịt nhỏ màu trắng lại lộ ra một ít vệt màu bạc, cực kỳ mượt mà.

Đây là giống hồ ly gì? Phượng Vô Song chưa từng thấy qua hồ ly thuần sắc như thế, trước kia đã từng gặp qua hồ ly nhưng trên người chúng còn manh theo mùi tanh, mà viên thịt nhỏ tròn vo này lại cực kỳ sạch sẽ, không có chút mùi tanh tưởi nào. Nếu ngửi kỹ còn có thể ngửi được được mùi thơm thoang thoảng của tuyết liên hoa, không quá nồng nhưng lại thậm vào ruột gan.

“Viên thịt nhỏ, ngươi là hồ ly sao? Nếu đúng hãy nháy máy ba cái, nếu không phải thì nhắm mắt, thế nào?” Phượng Vô Song ôm viên thịt nhỏ lên, đặt ở trên đùi nàng, dụ dỗ nó.

Biết rõ viên thịt nhỏ này là động vật không biết nói chuyện, nhưng Phượng Vô Song rõ ràng cảm giác được nó có linh tính, giống như nó không ăn nấm, còn có thể móc nấm ra, thông đợi nhét vào trong tay Phượng Vô Song, ở nơi này động vậy nhỏ tầm thường có thể có suy nghĩ sao.

Nhìn lại nó, màu lông trên người tao nhã quý khí, nhất định không phải giống tiểu hồ ly bình thường.

Nhưng, Phượng Vô Song tìm tòi trí nhớ trong đầu xem những thứ nàng đã đọc qua có từng tồn tại loài sinh vật giống như này không?

Phượng Vô Song nhìn kỹ viên thịt nhỏ, xem nó có phản ứng gì với vấn đề vừa rồi không, quả nhiên, viên thịt nhỏ có thể hiểu được lời của nàng, thật là một tiểu tử thông linh.

Nhưng mà, phản ứng của nó không khỏi có chút kỳ quái, chỉ thấy viên thịt nhỏ đầu tiên nháy mắt ba cái, sau đó lại nhắm mắt, đây là có ý gì?

Rốt cuộc là đúng hay không?

Tên tiểu tử này đang đùa nàng sao?

A, viên thịt nhỏ đáng chết!

Viên thịt nhỏ in lặng nhìn chằm chằm Phượng Vô Song, có lẽ là nó không hiểu tại sao đột nhiên Phượng Vô Song lại tức giận, vì vậy yên tĩnh ngồi ở bên cạnh chân Phượng Vô Song.

Lại giả bộ đáng thương! Này, ngoại trừ giả bộ đáng thương, ngươi còn có thể làm gì!

Ồ, được rồi, ngươi còn có thể làm bộ dễ thương!

Phượng Vô Song cố ý không nhìn tới nó, nó giống như cảm thấy Phượng Vô Song lạnh nhạt với mình, nó dùng lại một chút, xoay người, một ánh sáng lướt qua, chạy thật nhanh ra ngoài.

Phượng Vô Song cho là nó chạy trốn, trong lòng không khỏi có chút mất mát, nhìn chăm chú về phía viên thịt nhỏ rời đi rất lâu, nhưng, nó không có quay trở lại như mong muốn của nàng.

Phượng Vô Song mất mát thu thập đồ đạc, chuẩn bị đi tìm bọn Hồng Liên và Bích Hà.

Xem cuộc gặp này trở thành một giấc mộng đi, thứ không thuộc về mình, cũng không thể cưỡng cầu, có cưỡng cầu cũng không có được!

Nếu mệnh đã ấn định nó là thứ thuộc về mình, cho dù thất lạc cuối cùng cũng sẽ gặp lại nhau.

Phượng Vô Song thường giải thích nỗi mất mát như thế, huống chi đây là một con thú nhỏ, bọn họ cũng chỉ ở chung hai canh giờ mà thôi, cũng không phải bạn bè quen biết mấy năm. Có lẽ bởi vì đã lâu không có người nào có thể làm nàng cảm động, nhưng tất cả đều biến mất quá nhanh.

Đổ nước vào bình đựng nước và kiếm một chút thảo dược trong rừng, cầm tất cả lên, Phượng Vô Song bước đi không hề quay đầu lại.

Đi chưa được bao xa, đột nhiên, một tiếng “Ngao” giống như chó nhỏ từ xa truyền vào tai Phượng Vô Song, Phượng Vô Song không để ý lắm, chỉ cho là tiếng của động vật trong rừng vang lại, tiếp tục đi về phía trước.

Cho đến khi, Phượng Vô Song cảm thấy có thứ gì đó lôi kéo ống quần của nàng, trong lòng Phượng Vô Song có chút “hồi hộp”, viên thịt nhỏ rất thích cắn ống quần của nàng, chẳng lẽ là ---

Phượng Vô Song dừng bước, xoay ngừi lại, nhìn thấy một viên thịt nhỏ màu trắng nằm trên đất, trong vành mắt không khỏi có chút ẩm ướt.

Tiểu tử này trở lại!

Phượng Vô Song vui mừng quá mà bật khóc, ôm viên thịt nhỏ lên, nước mắt không khống chế được rơi xuống, tất cả không vui vừa rồi liền tan thành mây khói! Chỉ còn lại cảm động và vui vẻ, lần đầu tiên Phượng Vô Song phát hiện ra mình cũng có thể hỉ nộ ái ố!

Viên thịt nhỏ đưa một móng vuốt mềm mại nhỏ bé lên đụng vào nước mắt trên mặt Phượng Vô Song, giống như tò mò đây là vaajtgif, sau đó bỏ vào trong miệng của mình, nếm mùi vị.

Hình như cảm thấy mùi vị không ngon, vì vậy, Phượng Vô Song liền thấy được một chút ghét bỏ trong mắt viên thịt nhỏ, tiếp đó, viên thịt nhỏ dùng móng vuốt nhỏ của nó lau nước mắt cho Phượng Vô Song.

Ánh mắt của nó, tuyệt đối không phải là thương tiếc của nam nhân khi lau nước mắt cho nữ nhân.

Mà là ghét bỏ!

Đây là ghét bỏ mùi vị nước mắt của nàng sao!

Phượng Vô Song im lặng nhìn trời, rốt cuộc đây là cái giống gì? Ngươi có thể tưởng tượng một con thú nhỏ ghét bỏ nước mắt của ngươi, vì vậy tự mình ra tay lau nước nước mắt cho ngươi, cảm giác ra sao không?

Phượng Vô Song im lặng nhìn nó, viên thịt nhỏ bị nàng nhìn chằm chằm, vì vậy nó im lặng móc một đống xanh đỏ gì đó trong ngực nhét vào tay Phượng Vô Song.

Rốt cuộc trong ngực này có thể chứa bao nhiêu thứ? Phượng Vô Song kinh ngạc nhìn chằm chằm mấy thứ đồ đầy màu sắc trên vạt áo của nàng, nàng cầm từng thứ từng thứ lên nhìn, những thứ xanh xanh này là thảo dược, đỏ là quả dại có thể ăn.

Còn có cả nấm!

Nó không phải là không ăn nấm sao? Sao lại còn hái nấm? Đợi một chút, những thứ này đều do tên tiểu tử này hái tới sao?

Trong đầu thoáng xuất hiện một ý nghĩ, bây giờ Phượng Vô Song mới phát hiện, những thứ dược thảo dân dã vào nấm này đều là đồ trong bụng gà nướng, mà quả dại này giống như đúc thứ mà Phượng Vô Song đã hái.

Chẳng lẽ vừa rồi tên tiểu tử này đi tìm những thứ đồ này sao?

Nó thấy nàng tức giận, cho nên đi tìm những thứ đồ này tới lấy lòng nàng sao? Nó cho là Phượng Vô Song thích những vậy này? Còn chịu đựng hái nấm mà nó ghét!

Mũi Phượng Vô Song không khỏi đau xót, lại càng muốn rơi lệ, vì sao tiểu tử này lại làm nàng cảm động như thế, làm nàng yêu thích không buông tay.

Nàng ôm lấy viên thịt nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve lông của nó, trên lông dính một ít cỏ dại, Phượng Vô Song giúp nó nhặt từng cái từng cái, nhìn nó lần nữa, thật là một con vật dễ thương chọc cho người ta yêu thích.

“Viên thịt nhỏ, sau này gọi ngươi là A Ly có được không?” Phượng Vô Song nhớ tới kiếp trước nàng thích nhất nhân vật A Ly trong phim hoạt hình, mà con tiểu hồ ly đó lại luôn mang đến cho nàng rất nhiều cảm động, đời này không có A Ly đỏ, nhưng có thể có một con A Ly trắng cũng không tồi, để cho con A Ly trắng này chữa khỏi vết thương trong lòng nàng đi!

“Ngao!” Viên thịt nhỏ vui vẻ đáp một tiếng, giống như nó rất thích cái tên A Ly này.

“A Ly, A Ly, A Ly!”

“Ngao ngao ngao!”

Một người gọi một kẻ đáp, một lớn một nhỏ, một người một thú, liều mạng chơi trò ngươi gọi ta đáp, viên thịt nhỏ ở trên người Phượng Vô Song nhảy lên nhảy xuống, thỉnh thoảng còn cọ cọ vào người nàng, giống như đây đã thành thói quen đặc biệt của nó, cho dù sau này nó lớn hơn cao hơn, nó cũng thích dựa vào trên người Phượng Vô Song, cọ tới cọ lui.

Đây là ngày khiến Phượng Vô Song cảm động nhất kể từ khi nàng đi tới nơi này.

Cho đến khi từ xa loáng thoáng nghe được tiếng gọi ầm ĩ.

“Tiểu thư---- Người ở đâu ----“

“Công chúa---- Công chúa----“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.